Đăng vào: 12 tháng trước
Thư Lộng Ảnh đóng cửa lại, nghênh đón y chính là ánh trăng lạnh như nước, thịnh nộ ban nãy cũng bị tia sáng lạnh lẽo của ánh trăng làm cho tắt ngóm đi, chỉ còn lại một mảnh hoang vắng.
“Thần Nguyệt Giáo Thư giáo chủ, ngươi vì sao lại không hảo hảo ngồi ngốc ở Thần Nguyệt Điện mà là mang mặt nạ da người, lấy một dáng vẻ ân nhân xuất hiện trước mặt người mang thiên mệnh, ngươi làm vậy là có ý gì?!”
Có ý gì?
Ý gì a?
Thang âm trào phúng của Khổng Nhiễm không ngừng vang vọng trong đầu y.
Y cũng không thèm để ý cái giọng chất vấn đó của Khổng Nhiễm, nhưng cố tình lại không thể đuổi những lời lúc nãy ra khỏi đầu, cuối cùng nó giống như một đoạn kinh văn khó hiểu, cứ đè nén mãi trong đầu y làm y phát trướng, ngay sau đó là một trận choáng váng.
Đột nhiên không khoẻ làm Thư Lộng Ảnh nhíu mày.
Hồ ly cảm giác được Thư Lộng Ảnh có gì đó không thích hợp, vội vàng lên tiếng hỏi: “Ký chủ, ngươi làm sao vậy?”
Y dùng tay xoa xoa huyệt thái dương: “Không sao, có lẽ là trong khoảng thời gian này cơ thể không đủ dinh dưỡng.”
Mỗi ngày đều là thịt nướng, bằng không chính là đĩa mỳ nhạt nhẽo, hơn nữa gần đây y lại ăn uống không tốt, cơ hồ là không ăn cái gì, phỏng chừng là bị tuột huyết áp a.
Xoa nhẹ một lát, Thư Lộng Ảnh cảm thấy tốt lên một chút mới phát giác bên ngoài an tĩnh đến đáng sợ.
Lúc này đã là nửa đêm nên mọi người đều ngủ hết, chỉ duy có ánh trăng là nâng mắt nhìn thế gian, và một mình y.
Tần Phong, không biết đã đi đâu.
Thư Lộng Ảnh tự như theo bản năng mà muốn chạy đi tìm Tần Phong. Lúc này, hồ ly thật sự phát huy công dụng có ích a, tự động định vị vị trí của Tần Phong.
Địa điểm là trong một khu rừng cây nhỏ cách đây không xa.
Đã trễ như vậy rồi mà hắn còn tới đó làm gì? Thư Lộng Ảnh bắt đầu tự trách mình vì đã dùng ngữ khí bức bách chất vấn hắn, y cơ hồ là không chút do dự thả người bay về phía rừng cây.
Phía bắc Ô Hàn Thành, rừng cây lạnh lẽo u tĩnh, lúc Thư Lộng Ảnh vội vã bay qua, lá rụng liền sôi nổi rụng xuống.
Đợi đến khi Thư Lộng Ảnh thấy được thân ảnh của Tần Phong, y mới lặng yên đặt chân xuống đất, lá cây cũng đã bay múa đầy trời dưới ánh trăng bạc tựa như hồ điệp.
Tần Phong đang luyện kiếm dưới ánh trăng, kiếm dừng đúng chỗ, kiếm khí kϊƈɦ động, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chém vụn vỡ lá cây đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Nguyên lai là luyện kiếm a, bộ dáng này xem ra có tiến bộ rất lớn.
Thư Lộng Ảnh bước lên một bước, đạp lên tầng lá khô đang phủ đầy trêи mặt đất, thanh âm giòn giã vang vọng khắp khu rừng.
Đang muốn mở miệng gọi Tần Phong thì…
Tần Phong vốn dĩ đưa lưng về phía y đột nhiên quay người lại, bộ dáng nam hài ngày trước đã hoàn toàn biến mất, cứ như là đột nhiên lớn lên.
Khuôn mặt Tần Phong đã nẩy nở, tuấn mỹ bức người, chỉ là đôi mắt phượng nghiêng nghiêng đã không còn sự ỷ lại như ngày thường, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt rét run làm Thư Lộng Ảnh không quen thuộc.
Da thịt màu lúa mạch, y phục đen tuyền được điểm xuyến tơ vàng đế văn, thanh kiếm trong tay cũng không giống ngày thường, thân kiếm màu xám trắng như xương cốt từ dưới mộ đào lên tỏa ra sát ý bức người.
Ngay lập tức, Thư Lộng Ảnh liền nhận ra thanh kiếm này chính là Thần Nguyệt kiếm mà Tần Phong đã dùng để giết hết những kẻ địch ngáng chân hắn.
“Tần Phong, ngươi……” Thư Lộng Ảnh giọng nói run run, thân thể lạnh lẽo.
Cảnh tượng bốn phía như bọt biển rách nát, chỉ có sự u ám vô biên vô hạn.
Tí tách……
Thư Lộng Ảnh có chút giật mình cúi đầu, Thần Nguyệt kiếm từ khi nào đã đâm xuyên qua ngực của y, máu tươi nhiễm hồng y phục màu trắng đơn bạc, nó tựa như dây đằng uốn lượn chạy dọc theo lưỡi kiếm Thần Nguyệt, rồi vô tình rơi xuống tảng đá dưới chân, hóa thành vũng máu……
Tần Phong nắm chặt kiếm, ngữ khí lạnh băng như sương: “Thư giáo chủ, ngươi không hảo hảo ngốc ở Thần Nguyệt Giáo của ngươi mà lại mang mặt nạ da người, lấy thân phận ân nhân cứu mạng xuất hiện bên cạnh ta là vì cái gì?”
Thư Lộng Ảnh cố hết sức giương mắt, nhìn Tần Phong tựa như bóng ma hạ xuống. Trong đồng tử của Tần Phong phản chiếu một thân ảnh tái nhợt yếu ớt.
Y thấy miệng mình giật giật một cái, máu tươi lập tức chảy ra, thanh âm gì cũng không thể thoát ra được.
Nhìn đáng thương chật vật cực kỳ.
Tần Phong phảng phất cũng không thèm để ý y có trả lời hay không, cười lạnh một tiếng, tay hắn đột nhiên thu lại, đem Thần Nguyệt kiếm từ trong thân thể y rút ra, Thư Lộng Ảnh tựa như bị trút đi sức lực cuối cùng mà ngã quỵ trêи mặt đất.
……
Y biết hết thảy đây không phải sự thật, Tần Phong còn nhỏ, hắn còn chưa có lớn lên, cũng không biết y chính là giáo chủ của Thần Nguyệt Giáo.
Đây là ảo giác sao?
Hay là biết trước?
Nhưng bất luận thế nào, lời nói của Khổng Nhiễm vẫn cứ xoay vần trong suy nghĩ rối loạn của y, Thư Lộng Ảnh không khỏi cẩn thận để tâm một chút.
Nguyên lai là y đang sợ hãi, sợ sẽ có một ngày, Tần Phong sẽ hỏi mình như vậy.
Đến lúc đó, y nên trả lời thế nào?
Sau lưng là một cánh rừng yên ắng.
Tần Phong nhấp môi đứng bất động dưới một thân cây đại thụ.
“Ngươi không biết đâu, Trương tiểu thư tên là Trương Miễn Nhi, bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, đẹp như tiên tử trêи trời. Lại còn cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, hiền lương thục đức.”
Lời khen mà Vương chưởng quầy dành cho vị được gọi là Trương đại tiểu thư, Tần Phong không khỏi suy nghĩ một chút, nếu Nguyệt Ảnh thật sự coi trọng cái vị Trương đại tiểu thư kia thì…
Trong đầu Tần Phong lập tức hiện lên hình ảnh Nguyệt Ảnh mặc y phục tân lang đỏ thẫm, trong tay kéo một cái dây lưng lụa hồng, thướt tha yêu kiều lôi kéo tân nương tử…
Tần Phong đột nhiên rút kiếm ra, hung hăng đánh về phía đại thụ.
Bang!
Tay Tần Phong tê rần không cầm chặt thanh kiếm, kiếm cũng rời khỏi tay mà bay ra ngoài.
Không thể lường trước được kiếm của mình vậy mà bị bắn ra ngoài, hơn nữa còn được tặng một trái cây dại từ trêи cao rơi xuống, đập lên đầu……
Tần Phong mặt vô biểu tình lấy trái trái cây trêи đầu xuống: “……”
Ô Hàn Thành nằm ở phía bắc nên rừng cây cũng không giống nơi hắn ở, vỏ cây cứng rắn, lá rộng dày đặc rơi xuống.
Hắn nhắm mắt lại hít sâu ba hơi, tự dặn lòng không nên so đo với một cái cây vô tri vô giác.
Cùng lúc đó hắn lại suy tư một chuyện khác, nam nữ hoan ái là việc bình thường, tuổi này của Nguyệt Ảnh muốn lấy vợ cũng là chuyện cực kỳ bình thường, hắn khó chịu cái gì? Đây vốn là chuyện vui mới đúng.
Đúng vậy, hắn nên mừng thay cho Nguyệt Ảnh……
Tần Phong đứng ngay tại chỗ một lát……
Sắc mặt hắn đột nhiên âm trầm, hắn nhặt thanh kiếm lên, loảng xoảng loảng xoảng chém mấy chục nhát lên thân cây đại thụ.
Không ! Hắn một chút cũng không vui vẻ!
Ngay cả sau này, Tần Phong càng không muốn chuyện này sẽ thật sự xảy ra. Thẳng đến hừng đông ngày hôm sau, Nguyệt Ảnh cũng không đi tìm hắn như trong dự liệu…
Tần Phong có chút mất mát dựa vào thân cây đã bị mình chém đến nát nhừ, ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đã bị trầy không ít đường của hắn.
Tay hắn lúc còn rất nhỏ đã chịu qua cảm giác bị đông lạnh tê rần, sau khi lớn lên một chút cũng đã làm qua rất nhiều việc nặng, bây giờ trêи bàn tay hắn có không ít vết sẹo mới mới cũ cũ trải rộng, vừa nhìn qua liền biết hắn không phải người sống trong nhung lụa.
Gần đây hắn được Nguyệt Ảnh cưng chiều, thế nhưng đã quên đi thân phận và địa vị của chính mình.
Hắn dựa vào cái gì mà biệt nữu, dựa vào cái gì mà muốn y sẽ đi tìm hắn?
Trời lúc này đã vào thu, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, lá khô cũng vì vậy mà lần lượt rời khỏi cành mẹ, buông thả mình vào cơn gió vô tâm, tâm Tần Phong cũng lạnh một ít.
Nguyệt Ảnh gần đây luôn vây quanh hắn, không phải đã chán hắn rồi chứ? Dứt khoát không cần hắn nữa? Hơn nữa đâu chỉ vậy! Nguyệt Ảnh ưu tú như vậy, khẳng định có không ít người muốn tranh đoạt y……
Hắn có thể đem mạng của mình tặng cho Nguyệt Ảnh nhưng cố tình lại không thể chấp nhận được việc hắn sẽ bị Nguyệt Ảnh vứt bỏ.
Hắn không muốn hắn lại chỉ có một mình…
Tần Phong lấy lá khô trêи mặt xuống, bóp chặt trong tay.
……
Giữa trưa, Tần Phong trở về khách điếm.
Khổng Nhiễm vẫn còn ở trong phòng, thấy Vương chưởng quầy tỉnh lại thì đá ông một cái nữa. Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại không thấy chán.
Thấy Tần Phong đã trở về, hắn hời hợt nói: “Nha, chịu trở về rồi a?”
Tần Phong nhìn lướt qua phòng củi một cái, hỏi: “Nguyệt Ảnh đâu?”
Khổng Nhiễm thấy hắn mở miệng ngậm miệng đều là Nguyệt Ảnh, cực kỳ cổ quái liếc Tần Phong một cái, nhưng cũng không nhiều lời quay đầu trở lại, vừa lúc thấy Vương chưởng quầy đang ấp úng muốn tỉnh thì nhấc chân lên đá mạnh một cái, đáp: “Không biết.”
Vương chưởng quầy xoay vài vòng trêи mặt đất, lại hôn mê.
Tần Phong không thấy người liền đóng cửa lại, muốn đi ra ngoài tìm thử một phen.
Không ngờ lúc Tần Phong xoay người lại liền nhìn thấy một đôi con ngươi như hổ phách dưới ánh mặt trời.
Hắn sửng sốt một chút, không biết đây có phải là ảo giác hay không, hắn có cảm giác thông qua đôi đồng tử này, nhan sắc của đối phương đã được hiện hiện không ít.
Thư Lộng Ảnh nhàn nhạt cười: “Trở về rồi sao?”
Tần Phong lấy lại tinh thần, không cao không thấp ừ một tiếng.
“Trở về liền hảo, ta cũng vừa định đi tìm ngươi.” Thư Lộng Ảnh kéo tay Tần Phong chuẩn bị đẩy cửa phòng đi vào, “Bên ngoài nắng nóng, chúng ta vẫn nên là vào phòng đi.”
Nhưng người phía sau lại hơi hơi dùng lực kéo y trở lại.
Thư Lộng Ảnh quay đầu: “Làm sao vậy?”
Tần Phong banh khuôn mặt nhỏ ra, so với ngày thường nghiêm túc không ít: “Ngươi…… Có thể hay không, không tham gia tỷ thí chiêu thân?”
Thư Lộng Ảnh sửng sốt một chút.
Tần Phong vội vàng nói: “Các ngươi cũng không cần làm thêm kiếm tiền đâu, để mình ta đi là được rồi. Sức lực ta lớn, rất nhanh sẽ kiếm đủ tiền đi Thiên Sơn.”
Lời nói Tần Phong đột nhiên dừng lại vì Thư Lộng Ảnh vươn tay cốc lên trán hắn.
“Nói mấy lời ngốc nghếch này làm gì? Ta sao có thể để ngươi đi làm thêm?” Thư Lộng Ảnh buồn cười xoa đầu Tần Phong, y cảm thấy tóc đối phương có chút khô cứng, không mềm mại thoải mái như lông của con hồ ly kia, y thu tay lại đem Tần Phong kéo vào phòng chất củi.
Trong lúc xoay người, Thư Lộng Ảnh không thấy được một tia lãnh quang đột nhiên lóe lên từ trong mắt Tần Phong.
……
Bốn ngày trôi qua.
Buổi tuyển chọn của Trương gia cũng đã bắt đầu.
Chỉ mới sáng sớm mà ngoài sân của Trương gia đã đông nghịt người.
Thư Lộng Ảnh tới muộn một chút, y ngẫm tính sơ qua thì sợ là đến giữa trưa mới tới phiên bọn họ, vì thế y cũng không ở bên ngoài đợi nữa, thuận tiện còn lại được mấy lượng bạc nên đi tìm một cái tửu lầu ngồi nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì lần trước hắn bắt cóc Vương chưởng quầy nên lần này Khổng Nhiễm tuy vẫn mang cái mặt nạ da người kia nhưng kiểu tóc và quần áo đều đã thay đổi, nếu không phải cố ý quan sát thì không ai có thể phát hiện thân phận của hắn.
Ba người gọi vài món đơn sơ của tửu lâu mà yên lặng ăn, không ai nói chuyện với ai, không khí quái dị lạ thường.
Thư Lộng Ảnh uống một chén rượu rồi lại ăn một cái bánh ngọt.
Cũng không phải y thích ăn mấy thứ này, chỉ là đêm đó đột nhiên hôn mê nên y đoán có lẽ là y ăn uống quá ít nên nhất thời bị tuột huyết áp mà hôn mê bất tỉnh, thật sự là thảm. Sau khi y tỉnh lại, chỉ cần nghĩ đến những việc xảy ra trong ảo cảnh thì ngực lại đau đớn. Thấy Tần Phong không nói lời nào, y cũng không biết trong lòng mình đang có tư vị gì.
Hơn nữa sau đêm đó, y cũng bắt đầu mơ thấy những điều không tốt lành, thật sự là lạnh tóc gáy. Cho nên y phải ăn uống tốt một chút, Thư Lộng Ảnh buộc mình uống một chút rượu để bổ sung đường phân và đuổi hàn.
Tần Phong vẫn giữ bộ dáng như trước, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhưng một ông cụ non. Nếu nói đến có gì thay đổi thì chính là càng ngày càng dính lấy Thư Lộng Ảnh, y đi chỗ nào hắn cũng sẽ đi theo, cơ hồ như hình với bóng.
Khổng Nhiễm thấy một cảnh như vậy, vạn phần mong chờ phản ứng của Tần Phong sau khi biết mục đích của Thư Lộng Ảnh, thật hào hứng.