Chương 53: Ta thật toàn năng

Nhị Trọng Ảnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tần Phong và Bạch Miêu bị mùi cháo thịt nồng đậm làm mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai gia hỏa nhanh chóng tách ra, tựa như là có thù không đội trời chung.

Thư Lộng Ảnh nhịn không được cười khẽ, buổi sáng có vẻ phá lệ hài hòa: “Các ngươi đừng có náo loạn nữa, chuẩn bị ăn sáng đi.”

Lúc Tần Phong ngửi được mùi cơm thì liền biết y đã trở lại, mối bận tâm trong lòng rốt cuộc buông lỏng: “Ân.”

Bạch Miêu đầy mặt lên án ghé vào lồng ngực Thư Lộng Ảnh: QAQ ký chủ, lông của ta bị bứt hết rồi!

Thư Lộng Ảnh không biết nguyên do Tần Phong và Bạch Miêu đánh nhau, trong mắt y đây chỉ là những trò đùa của trẻ con mà thôi, không để ý lắm, nhưng lông của Bạch Miêu bị bứt đến thảm a… Y yên lặng đánh giá khuôn mặt bình tĩnh của Tần Phong, ho khan vài tiếng: Ngươi nhẫn nhịn a, dù sao số lông đó cũng là số liệu a, ngươi biến về liền tốt…

Bạch Miêu giận, có cần trần trụi bất công vậy không a! Nó bi phẫn đi xuống, nhất thời quên mất tâm tư không thích hợp hôm qua của Tần Phong.

“Nó tên là gì?” Tần Phong không biết đã rửa mặt chải đầu từ lúc nào, hắn sờ soạng đi đến bàn ăn ngồi xuống, không vội cầm đũa mà mở miệng hỏi.

Thư Lộng Ảnh một lúc lâu mới phản ứng lại thứ Tần Phong đang hỏi chính là Bạch Miêu, mắt y lóe sáng nhưng sau đó lại có chút mờ mịt.

Tên?

Bạch Miêu là hệ thống ngụy trang thành hồ ly, vì dáng vẻ này giống mèo trắng nên y vẫn tiện miệng gọi nó là Bạch Miêu thay cho cái dãy số 10086 khó ở kia, bây giờ hỏi lại tên của nó thì… Nó làm gì có tên a?

Thư Lộng Ảnh nhíu mày rối rắm nói: “Là…10086?”

Hồ ly: “…”

Tần Phong không nghe rõ: “Cái gì?”

Thư Lộng Ảnh ngay sau đó ha hả cười nói: “Ha hả, ta vẫn chưa đặt cho nó một cái tên, nếu là ngươi, ngươi sẽ lấy tên gì cho hồ ly?”

Ánh mắt Tần Phong vô hồn phản chiếu ảnh ngược của Thư Lộng Ảnh: “Ta không phải đồ đệ ngươi, ta cũng có tư cách giúp thần thú của Nhị Trọng Môn đặt tên sao?”

Thư Lộng Ảnh vuốt vuốt hồ ly nói: “Thế nào, vẫn không muốn gia nhập Nhị Trọng Môn của ta?”

Tần Phong gật đầu.

“Vậy được, chờ sau khi ngươi trở thành đồ đệ của ta, ta sẽ để ngươi đặt tên cho con hồ ly này. Bây giờ thì ăn cơm đi.” Ngữ khí của Thư Lộng Ảnh không ra hỉ nộ, y gắp một quả trứng đặt vào chén của Tần Phong.

Tần Phong do dự một phen, sau đó mở miệng: “Không cần suy nghĩ, ta sẽ không gia nhập Nhị Trọng Môn, ta muốn trở về Cổ gia.”

Đây thật là ngoài dự kiến của Thư Lộng Ảnh, biểu hiện của Tần Phong làm Thư Lộng Ảnh có một loại cảm giác rằng hắn không thể rời khỏi y, Thư Lộng Ảnh vốn tưởng chỉ cần cho Tần Phong chút thời gian, việc dẫn hắn đi theo sẽ không còn là vấn đề lớn nữa, hiện giờ Tần Phong lại nói ra một câu như vậy làm y có chút không thoải mái, Thư Lộng Ảnh đem cái muỗng muốn đưa cho Tần Phong thu trở về, tựa hồ là không có ý cho hắn nữa, thanh âm như cũ ôn hòa: “Vì sao, ngươi cảm thấy võ công giáo ta không đủ để ngươi dùng?”

“Không, ta biết ngươi mạnh, thậm chí võ công của Cổ gia cũng không thể so với ngươi.” Tần Phong nói, “Nhưng mà, ngươi đã nói, Nhị Trọng Môn ẩn ngoài trần thế, không để thế nhân biết rõ, tuy ta không biết ngươi nói thật hay giả, nhưng nếu là thật, vậy không phải sẽ bị che giấu thật kỹ sao, trêи giang hồ không có lời đồn đãi nào về Nhị Trọng Môn, ta bái ngươi làm sư, chẳng phải là vứt bỏ toàn bộ giang hồ?”

Trêи đời nhiều người theo đuổi thực lực như vậy, nhưng có mấy người là chân chính yêu thích võ học? Có lẽ là có, tỷ như Kim Qua, nhưng đại đa số người ta đều xem võ công là một loại thủ đoạn, đoạt được thứ mình muốn, bảo hộ thứ mình yêu quý, hoặc là dùng để tranh đoạt quyền lợi.

Tần Phong cảm thấy hắn thuộc về loại người phía sau, hắn sinh ra đã sống ở nơi rối loạn không ra gì, bán sống bán chết mà tồn tại cho tới bây giờ, từ lâu võ công trong mắt hắn đã không còn thuần túy như trước, đệ tử Cổ gia nhục mạ hắn, nam sủng Thư Mặc đối hắn ra tay tàn nhẫn, Thần Nguyệt Giáo mang thù giết huynh đệ hắn, trước khi trả hết, hắn làm sao cam nguyện rời khỏi giang hồ?

Hơn nữa, Nguyệt Ảnh tuy võ nghệ cao cường nhưng chung quy y chỉ có một mình, ở Cổ gia, trừ bỏ học võ hắn còn có thể học được rất nhiều thứ khác. Tần Phong là hải, hải nạp bách xuyên*, tự nhiên sẽ không chỉ chọn cho mình một con sông, cũng chẳng sợ nước sông không đủ cao.

(*Hải nạp bách xuyên: Biển nạp trăm sông)

Thư Lộng Ảnh nhìn Tần Phong, ánh mắt chậm rãi hiện lên phức tạp, y tựa hồ đã thấy bản thân của mình trước kia trong mắt Tần Phong, mang hùng tâm hướng về phía trước, khổ đau mệt mỏi cũng từng sợ hãi. Nếu không phải y đột nhiên bị xuyên đến thế giới này, nếu không phải sinh mệnh đang tràn ngập nguy cơ, nói không chừng y và Tần Phong là hai người có chung một tư tưởng.

Tần Phong nói rất có đạo lý, mặc cho có ai liều mạng ngăn cản thì hắn cũng sẽ sống chết không bỏ cuộc dấn thân vào giang hồ, đại chí như vậy, hắn sao có thể cam nguyện cùng một người sắp chết như y ẩn cư núi rừng?

Hồ ly cảm giác được tâm tình bi thương của Thư Lộng Ảnh, nó vươn đầu lưỡi ấm áp ɭϊếʍ ɭϊếʍ mu bàn tay y.

Tần Phong nhận thấy hơi thở bên cạnh đột nhiên mờ ảo, trong lòng căng thẳng, vươn tay bắt lấy cổ tay Thư Lộng Ảnh: “Ta trở về Cổ gia, nhưng ta cũng không muốn ly khai ngươi. Dù sao Nhị Trọng Môn bây giờ cũng chỉ có một mình ngươi, ngươi cùng ta trở về Cổ gia được không? Chờ ta tạo dựng một thân hiển hách, đủ lông đủ cánh lang bạt giang hồ, sau đó ta sẽ báo đáp ân tình của ngươi?”

Thư Lộng Ảnh chậm rãi rút tay mình ra. Tần Phong nghĩ Thư Lộng Ảnh không muốn đi, trong lòng quýnh lên gắt gao kéo lấy cánh tay Thư Lộng Ảnh, hồ ly thiếu chút nữa đã ngã trêи sàn nhà vì hành động này của Tần Phong.

Thư Lộng Ảnh vùng vẫy thất bại, nhìn biểu tình vội vàng của Tần Phong, thương cảm tức khắc biến mất, đem cái muỗng đặt vào tay hắn: “Gấp như vậy làm gì? Cháo đã lạnh rồi mau ăn đi.”

Tần Phong không buông Thư Lộng Ảnh ra, không thuận theo hỏi: “Ngươi có nguyện cùng ta trở về Cổ gia!?”

Thư Lộng Ảnh không nói, Tần Phong cũng không buông, y muốn dùng nội lực tránh né nhưng thấy Tần Phong như vậy cũng không nỡ ra tay, Thư Lộng Ảnh thở dài bất đắc dĩ, đây rốt cuộc là ai bắt ai a?!

“Được, ta theo ngươi.” Thư Lộng Ảnh bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Tần Phong cuối cùng cũng an lòng: “Ta ở Cổ gia có một dưỡng phụ, ông ấy đối ta không tồi. Lúc về ta giới thiệu ngươi cho dưỡng phụ ta, ông ấy chắc chắn cũng đối tốt với ngươi.”

Thư Lộng Ảnh muốn tát một cái lên trán Tần Phong: “Đừng có dong dài, ăn cháo!”

Tần Phong khóe miệng hiện ý cười, ngoan ngoãn lấy muỗng múc cháo.

Ngoài dự kiến của hắn, Tần Phong cho rằng nếu hắn cự tuyệt thì Nguyệt Ảnh sẽ rời khỏi đây, ai ngờ Nguyệt Ảnh thế nhưng đơn giản như vậy đã đáp ứng yêu cầu của hắn, Tần Phong vui sướиɠ cũng không nghĩ trong đó có bao nhiêu quái dị.

Thư Lộng Ảnh đương nhiên là hiểu Tần Phong, y biết Tần Phong đang suy nghĩ cái gì, nếu chỉ bằng sữa mạnh một người là y thì việc dạy dỗ Tần Phong không phải là đơn giản.

Chính là! Y không phải chỉ có một mình, y còn có hệ thống a!

Võ học thì không cần phải nói, từ tài nghệ tao nhã cầm kỳ thư họa hay chiến thuật bày trận đến tiểu tiết pha trà nấu rượu, không gì là không làm được, chỉ có hắn không thể tưởng tượng được chứ y cũng không phải không làm được. Chỉ cần Tần Phong muốn học, y đều có thể nhờ hệ thống dạy dỗ Tần Phong, hơn nữa chất lượng tuyệt đối là thượng đẳng!

Còn Nhị Trọng Môn ẩn dật thế thế tục, càng không thành vấn đề.

Nhị Trọng Môn bất quá chỉ là lý do tạm thời y dùng để giữ chân Tần Phong, qua một năm y tự nhiên sẽ để Tần Phong trở lại Cổ gia, trở lại giang hồ, để hắn đi trêи con đường vương giả của hắn, để Tần Phong trở thành bá chủ một phương!

Bất quá việc này y không thể nói với Tần Phong được, hiện tại chỉ có thể áp dụng đường tắt vòng vèo này.

Thư Lộng Ảnh vuốt vuốt tai hồ ly.

Sau khi Thư Lộng Ảnh đáp ứng sẽ cùng Tần Phong trở về Cổ gia, Tần Phong liền ước gì có thể tức khắc xuất phát: “Thủy Thượng Phiêu là ta giết chết, ta tự nhiên muốn nhân lúc còn sớm mà trở về chọc phá người đã nói dối công lao kia.”

Thư Lộng Ảnh ra tiếng ngăn trở: “Chậm đã chậm đã, mắt ngươi hiện tại không tốt, vẫn là để ta mời đại phu tới xem, sau khi mắt ngươi được chữa khỏi thì xuất phát.”

Tần Phong do dự một chút, nghĩ đến tình trạng của mình hiện tại như vậy lên đường cũng không tiện.

Hơn nữa hắn cũng muốn biết Nguyệt Ảnh lớn lên có bộ dáng ra sao, liền đồng ý với Thư Lộng Ảnh, đợi chữa khỏi đôi mắt rồi lại đi.

Thư Lộng Ảnh đi thỉnh một đại phu gần đó tới, không ngừng dặn dò: “Không cần gấp gáp, ngươi chậm rãi trị liệu, chúng ta không vội.”

Đại phu kia cũng chậm rì rì đáp ứng: “Đương nhiên, tỉ mỉ mới ra tác phẩm tinh tế, lão phu chắc chắn đôi mắt của vị thiếu hiệp kia sẽ được chữa khỏi, hơn nữa còn bảo đảm đôi mắt hắn so với trước kia còn lợi hại hơn!”

Thư Lộng Ảnh cười ý vị thâm trường: “Như thế rất tốt.”

==============================

Những ngày qua, Cổ Hoàn sống tại Cổ gia rất dễ chịu!

Tiền thưởng giết được Thủy Thượng Phiêu rất lớn, hơn nữa trưởng bối Cổ gia cũng khen thưởng hắn, vô số khích lệ làm người ta đỏ mắt.

Này là đúng rồi, đây mới là đãi ngộ mà Cổ Hoàn hắn nên có. Tần Phong kia là cái thứ gì? Sao có thể hưởng thụ phúc khí này? Phúc khí của hắn là nên rơi xuống Vạn Khô Nhai!

Cổ Hoàn đi đường đều mang theo kiêu ngạo, tính tình ương ngạnh cũng một mặt bại lộ, không coi ai ra gì, thậm chí đến người thừa kế Cổ gia là Cổ Túc cũng không được hắn để vào mắt, gặp được Cổ Túc, Cổ Hoàn đều phải xỉa xói mấy câu mới hả dạ. Bất quá, đối với Cổ Triển, hắn không dám làm càn, bở vì nếu Cổ Triển không nói ra câu kia thì hắn cũng không được như bây giờ.

Vừa rồi lại có người đưa tới một ít lễ vật, Cổ Hoàn vừa mở ra liền thấy mấy cái ngọc như ý, chất ngọc đương nhiên là tốt nhất, tạo hình tinh xảo, cầm lên là không buông xuống được.

Mấy đệ tử vây quanh Cổ Hoàn nói: “Hoàn ca ca, thật sự đem ngọc như ý này đi a?”

Cổ Hoàn đùa bỡn vài cái, có chút luyến tiếc thả xuống: “Không thì sao, đi, để Cổ Triển chọn trước một cái đi.”

Những người khác cũng đã quen, trong khoảng thời gian này, Cổ Hoàn nếu thu được đồ vật gì đều sẽ lặng lẽ tặng cho Cổ Triển một ít, bất quá hôm nay được tặng ngọc như ý lại không vội mà đưa qua.

Một đệ tử khác ngăn cản Cổ Hoàn: “Hoàn ca ca, đừng vội. Hôm nay ngươi đưa ngọc như ý cho Cổ Triển ca ca thì hắn cũng không nhận được, vẫn là ngày mai đi đi.”

Cổ Hoàn dừng lại bước chân: “Sao lại nói vậy?”

Đệ tử kia liền làm mặt quỷ: “Gần đây Cổ Triển ca ca rất hay chạy tới nơi ở của tên nam sủng mà gia chủ đang sủng ái, vài lần trước đều bị đuổi ra ngoài, thậm chí còn bị gia chủ phạt một lần, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội mặt mặt tên nam sủng kia một lần, chúng ta tốt nhất đừng nên quấy rầy Cổ Triển ca ca.”

“Nga ~” Cổ Hoàn bừng tỉnh đại ngộ, “Khó trách a, ta nói sao mấy tỳ nữ ta đưa qua hắn đều bị đưa về? Hóa ra Cổ Triển là thích như vậy!”

Toàn bộ mọi người liếc mắt nhau, sau đó quỷ dị cười ha ha.

Cùng thời khắc đó, Cổ Triển đích xác đang ở trong phòng Thư Mặc.

Thư Mặc vẫy vẫy tay với Thanh Đằng: “A Oản, mang trà xuống đây đi.”

Thanh Đằng cúi đầu che đi phẫn hận nơi đáy mắt, thanh âm ngoan ngoãn: “Vâng.” Sau đó không dấu vết liếc nhìn Cổ Triển một cái, lui xuống.

Thư Mặc uống ngụm trà: “Không biết Cổ Triển thiếu gia gặp Mặc nhi là có chuyện gì?”

Cổ Triển không nói lời nào, cũng không uống trà, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Thư Mặc.

Quả nhiên không giống.

Thư Mặc này thật ra cũng rất đẹp, cũng thực gầy y như người nọ, động tác tư thái cùng giọng điệu nói chuyện cũng tương tự tên Thư Mặc thật kia.

Nhưng, giả chính là giả.

Tuy khuôn mặt đều tuyệt mỹ giống nhau nhưng lại không có phong tình mê hoặc nhân tâm như người nọ, ánh mắt đào hoa cũng không ẩn tình như nước, lời nói trong lúc lơ đãng cũng lộ ra sơ suất.

Có lẽ chỉ có thể gạt được mọi người nhưng không lừa được người đã biết chân tướng.

Hắn đã nhìn thấy Thư Lộng Ảnh, y tựa như là một đạo ánh sáng lóng lánh duy nhất trêи thế gian này, phong hoa như vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được.

“Chứng sợ lạnh của Thư công tử tựa hồ đã giảm bớt?” Cổ Triển nhìn Thư Mặc trêи người khoác hồng sa*, ý vị thâm trường hỏi.

(*Hồng sa: Y phục mỏng manh)

Thư Mặc tay hơi dừng lại: “Ân, gia chủ đã vì Mặc nhi thỉnh rất nhiều đại phu, còn dùng rất nhiều dược liệu trân quý nên thân thể của ta mới có chút tốt lên.”

Cổ Triển cười, từ tay áo rộng thùng thình lấy ra một cái hộp tinh xảo dược: “Ta cũng thấy Thư công tử mắc bệnh sợ lạnh lợi hại như vậy nên lần trước đi Phồn Hoa Thành cố ý mang về một đóa Hỏa Diễm Hoa, nghe nói nếu đem hoa này đi pha trà thì có thể xua lạnh, đối với chứng sợ lạnh có hiệu quả không tồi, nhưng xem ra ta đã chậm một bước.”

Thư Mặc che miệng ha hả cười nói: “Cổ Triển thiếu gia thật có tâm, Mặc nhi tại đây cảm tạ. Chỉ là nếu gia chủ biết ta nhận đồ của người khác thì phỏng chừng sẽ tức giận.”

“Ta cũng thấy rõ cảm tình của Thư công tử đối gia chủ thế nào, ta như vậy thật có vẻ đường đột.” Cổ Triển nhanh nhẹn đem chiếc hộp cất đi, thứ này tuy là dùng để thử Thư Mặc giả nhưng hắn cũng không muốn đưa thứ tốt như vậy cho đồ dỏm đâu, “Là Cổ Triển nhiều chuyện, ta cáo lui trước, Thư công tử hảo hảo nghỉ ngơi.”

Thư Mặc thấy Cổ Triển đem đồ vật thu hồi nhanh như vậy, mày nhăn lại nhưng cũng thực nhanh bình thường: “Cổ Triển thiếu gia đi thong thả, Mặc nhi không tiễn.”

Cổ Triển không có chút nào do dự bước khỏi phòng. A, đồ dỏm như vậy thế nhưng lại lừa được toàn bộ Cổ gia.

Là kỹ thuật diễn trò của Thư Mặc giả quá tốt sao? Đến gia chủ cũng chưa từng phát hiện điều gì không thích hợp?

Cổ Triển lúc trở về không phải là chưa từng nghĩ tới sẽ đem chuyện của Thư Lộng Ảnh nói cho Cổ Hằng biết, chỉ là hắn không có nắm chắc mà thôi.

Ngay cả giáo chủ Thần Nguyệt Giáo cũng đã tới Cổ gia bọn họ, vậy trong Cổ gia rốt cuộc còn bao nhiêu giáo đồ Thần Nguyệt Giáo đóng quân? Bọn họ có phải hay không là thời thời khắc khắc quan sát hắn? Nếu hắn nổi lên cái tâm tư kia mà để bọn họ biết được thì không biết hắn còn có thể thấy được mặt trời ngày mai không?

Cổ Triển vừa mới bước ra sân, sau lưng liền xuất hiện một đạo kình phong. Quả nhiên! Hắn chỉ vừa nổi lên cái ý nghĩ này mà bọn họ đã xuống tay!

Cổ Triển vốn cả người luôn cảnh giác đề phòng, giờ phút này cũng rất nhanh tránh thoát công kϊƈɦ.

Không trung đột nhiên truyền đến tiếng sáo trúc phiêu đãng du dương, Cổ Triển nhất thời có chút không đứng vững, đạo kình phong mà hắn đã tránh thoát kia cũng lập tức thay đổi phương hướng, vụt một tiếng dán lên cổ hắn.

Đau đớn! Cổ Triển cảm giác cổ của hắn tựa hồ bị cái gì đó cắn lấy, sau đó một luồng băng lãnh trơn trượt đi vào chỗ cắn đó!

Che lại cổ, Cổ Triển thở hổn hển trừng mắt bốn phía: “Ai?!”

Thanh Đằng đã cởi mặt nạ da người ra đứng trêи cành cây trêи không trung, khuôn mặt tràn ngập phong tình mỹ lệ mang theo khinh thường.

“Tiểu tử, ngươi đã biết bí mật của giáo chủ chúng ta?”

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Ạch…… Không cẩn thận đăng sai chương, ngày mai ta sẽ sửa chương 53, sau đó sẽ là chương 54…

(Ta cũng có lời muốn nói: tới lúc này ta mới nhận ra là cái con hệ thống đó không phải tên Bạch Miêu!!!!!! Vậy mà ta để ẻm là Bạch Miêu tận 53 chương ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ ) Làm sao đây, ta sai tận 53 chương rồi!!!! Chương này tác giả nói ẻm chưa có tên, thế là ta đứng hình mất 5s sau đó là đi mặc niệm 30 phút… Thật tuyệt vọng…)