Đăng vào: 12 tháng trước
Sư thái cầm lệnh truy nã lại săm soi, dường như là không giống người phụ nữ đó, người phụ nữ đó đẹp hơn nhiều, vả lại không biết tại sao mà sư thái lại hy vọng người phụ nữ đó không phải là Lý Ngôn Tâm, chắc là do cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy thì đáng tiếc quá.
"10 vạn lận đó, nếu sư thái không nói cho cảnh sát biết, tụi mình đi bắt cô ta thì có phải tốt hơn không~" Một tiểu ni cô cao hứng nói.
Sư thái búng trán cô ta một phát, "Coi coi ngươi nhỏ xíu vậy, bài tập làm không được bao nhiêu thì than mệt rồi, nếu mà gặp người xấu chắc bị phanh thây ra cho chó gặm rồi...."
"Ui... sao sư thái ngày càng độc mồm độc miệng vậy... chẳng qua là một người phụ nữ thôi mà, mấy người chúng ta hùa nhau chắc cũng đánh thắng mà?" Tiểu ni cô ôm đầu nói.
"Huống hồ, chắc chỉ là trùng hợp thôi, chúng ta đi bắt người ra thể thống gì nữa, tiền tài đối với người xuất gia chỉ là vật ngoài thân, cho dù ngươi muốn lấy thì người ta cũng chưa chắc gì đưa, mơ đi cưng." Sư thái xoa xoa cái trán của tiểu ni cô, còn lâu cô mới chịu thừa nhận là lúc ấy mình đã 'động lòng' rồi.
"Cũng đúng, thật là, làm ni cô cũng khổ quá...."
"Được rồi, đồ ngày mai cần dùng chuẩn bị hết chưa? Ta không có ở nhà mấy ngày nay các ngươi có trốn việc không đó?"
"Làm gì có, mọi người ai cũng cố gắng hết đó, mệt chết đi được..."
"Vậy hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, mai phải dậy sớm để chuẩn bị đó..."
Các ni cô giải tán đi nghỉ ngơi, sư thái cũng quay trở về phòng mình, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi, giờ mới có thời gian sắp xếp lại hành lý, lấy quần áo và pháp khí trong vali ra cất giữ.
Trong lúc sư thái chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại lại reo lên, là số của khách sạn Tây Thiên dưới chân núi, đầu dây không phải là giọng của ông chủ, "Xin chào, Giác Nguyên sư thái, tôi là cảnh sát lúc nãy, xin lỗi vì giờ này gọi cho sư thái."
"Ồ, sao vậy?" Sư thái có chút bồn chồn, không ngờ cảnh sát lại làm việc mau lẹ vậy, chưa gì đã điều tra khách sạn Tây Thiên rồi.
"Chúng tôi lúc nãy có qua đó xem, ông chủ nói hồi chiều quả thật có một người phụ nữ đến đặt phòng, chúng tôi đã đối chiếu chứng minh nhân dân, rất có thể là nghi phạm đó."
"Các anh... bắt được cô ta rồi hả?" Sư thái cũng không để ý thấy giọng mình đang run rẩy.
"Vẫn chưa, khi chúng tôi đến thì cô ta chạy thoát rồi, chắc là chạy chưa xa đâu, bên sư thái nhớ khóa cửa cẩn thận, cô ta là nghi phạm giết người đó." Cảnh sát nói xong lại lẩm bẩm vài câu, "Thật là phiền phức, năm mới mà cũng không được yên nữa, ngày mai không chừng phải lục soát núi nữa..."
Cùng lúc này, trong khu rừng rậm tối thui, có một bóng người vội vội vã vã, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, xung quanh đều là cây cối um tùm, tay chân cô ấy bị quẹt xước hết mà cũng không cảm thấy đau, giờ chỉ một lòng muốn chạy thoát.
Đêm tối vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới thấu xương, trong rừng còn vương lại một ít tuyết của mấy ngày trước. Lý Ngôn Tâm dốc hết sức trèo lên sườn núi hơi dốc, cô cũng không biết mình nên đi đâu nữa, nhưng cô tuyệt đối không để mình bị bắt, nếu không cô tin rằng mình sẽ biến mất khỏi thế gian này mà không ai biết được, cho dù có bị ai đó phát hiện, thì cũng sẽ kiếm hàng vạn lý do đổ tội cho mình.
Cho dù cơ thể bị đông cứng tới nỗi sắp mất đi cảm giác, Lý Ngôn Tâm cũng không ngừng bước, cứ quay đầu lại nhìn tình hình dưới núi, dường như không có ai đuổi theo lên núi, lúc này mới ngừng nghỉ dưới một gốc cây.
Vừa mới ngừng nghỉ thì thấy khí lạnh thay thế nổi sợ hãi, Lý Ngôn Tâm trực tiếp ngồi xuống gốc cậy, vốn cứ tưởng ni cô đó là người tốt, ai dè lại đi bán đứng mình.
Thật ra là lúc xuống máy bay, cô cũng không biết mình nên trốn đi đâu, cảnh sát đã bắt đầu truy nã cô ấy, kế hoạch ban đầu cũng bị đảo lộn hết.
Vô tình gặp được ni cô đó, cô nói đi đến một nơi mà mình chưa từng đi qua, xem ra chắc là thị trấn ở vùng sâu vùng xa, cho nên Lý Ngôn Tâm tạm thời quyết định trốn ở đó.
Xuống xe, cô còn giả vờ là mình đã đặt khách sạn rồi, nhưng thật ra là tiền mặt trên người có hạn, cho nên không biết ở đâu nữa.
Ni cô đó còn nhiệt tình giới thiệu một khách sạn, vốn cứ tưởng là 'hắc điếm' đã được thông đồng từ trước, nhưng khi đến đó thì ông chủ vừa nghe là tham dự lễ năm mới liền ra giá rất rẻ.
Lý Ngôn Tâm rất cảm kích, kết quả là chưa bao lâu thì nghe thấy cảnh sát đến tìm người, cũng may là cô không có dám ngủ thiệt, thậm chí cũng không thay quần áo, trực tiếp mạo hiểm trèo từ ống nước ngoài cửa sổ của tầng hai nhảy xuống, nên mới cơ hội chạy trốn lên núi.
Ngồi dựa vào gốc cây, Lý Ngôn Tâm mới cảm thấy bụng đau từng cơn, nhưng cô cũng không để ý, không có thì càng tốt, bản thân mình không phải là người có tư cách làm mẹ, cho dù vụ án đó mình không phải là hung thủ, nhưng những chuyện mà mình làm trước đây cũng không thể nói cho ai biết được.
Khó khăn lắm mới đứng dậy được, chân bị lạnh tới gần như là mất hết cảm giác, chỉ theo quán tính lết về phía trước, Lý Ngôn Tâm toàn thân giá lạnh, kéo theo bước chân nặng trĩu loạng choạng tiến về phía trước, con đường sau này không biết nên đi sao nữa, cô không dám nghĩ tới, nếu không sẽ tuyệt vọng mất hết niềm tin vào cuộc sống.
Chỉ nhờ vào ánh trăng yếu ớt, một phần bị cây cối che mất, nhất thời không phân biệt được phương hướng, Lý Ngôn Tâm chỉ mò mẫm theo vách đá tiến về phía trước, trong lúc cô sắp ngã quỵ thì phát hiện được một hang đá.
Hang đá đó không lớn, chỉ chứa được khoảng hai người ngồi vào đó, bên ngoài là cây cối um tùm, nếu không phải do cô mò mẫm theo vách đá thì cũng không phát hiện được.
Gió ngày càng lạnh hơn, sợ là thời tiết sẽ có chuyển biến, không khí lạnh như vậy chắc là sắp có mưa tuyết rồi, Lý Ngôn Tâm chỉ còn cách trèo lên hang đá, có được một chỗ trú ẩn cũng tốt.
Khi cô trèo vào trong thì phát hiện có một cái gối đệm, hơi thô cứng, nhưng cũng đỡ hơn là ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Ngồi trên mặt đất, lấy tay ôm đầu gối, toàn thân rúc lại để cố giữ ấm.
Không lâu sau, bên ngoài bắt đầu có mưa, nước mưa bị gió thổi vào trong hang, cô bắt đắc dĩ phải nương người vào sâu bên trong hơn.
Trong lúc đói lạnh thì đột nhiên mò được trong nơi sâu có một túi ni lông, do chạy trốn vội vã nên Lý Ngôn Tâm cũng không đem điện thoại vật có theo chiếu sáng được, cho nên chỉ còn cách nhờ vào ánh trăng yếu ớt, xem xem cái túi, không ngờ trong đó có đựng đồ ăn và thức uống.
Xem ra đúng là trời không tuyệt đường người mà, không ngờ là tới nơi khỉ ho cò gáy này, không những phát hiện được hang trú ẩn mà còn tìm được thức ăn nữa, Lý Ngôn Tâm trong lòng cảm kích đến phát khóc, cô càng phải tiếp tục sống.
Không cần biết thức ăn còn hạn sử dụng hay không, xé đại một bao rồi ăn, ăn vào không thấy có vấn đề gì, lại mở một chai nước uống, uống lấy uống để.
Sau đó lại tìm thấy một cái chăn rất êm, không cần biết gì nhiều nữa, Lý Ngôn Tâm liền lấy trùm mình lại, tất cả mọi thứ cứ như mơ vậy, vốn cứ tưởng mình cho dù có trốn thoát được thì cũng sẽ lạnh chết ở nơi khỉ ho cò gáy này rồi, không ngờ giờ thiếu cái gì lại có cái đó.
Nếu như trên thế giới này có thần linh tồn tại, thì Lý Ngôn Tâm cảm thấy lúc này chắc là đang hiển linh, cũng có thể là do ông trời thương cho hoàn cảnh của mình cho nên mới biến ra những thứ này, giống như là để chuẩn bị cho mình vậy.
Lý Ngôn Tâm tuy không có tôn giáo tín ngưỡng, nhưng giờ cô sắp cảm động tới khóc rồi.
Tuy hiện giờ có thể sống sót rồi nhưng cô không dám lơ là cảnh giác, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài, ngoại trừ tiếng mưa rơi và tiếng gió hú ra thì không có tiếng động gì khác.
Sự yên tĩnh tạm thời, làm cho Lý Ngôn Tâm có thời gian hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, cuộc đời cô cũng có biến động lớn kể từ ngày đó.
Khi học năm ba, cô đi làm tiếp tân bán thời gian ở Kinh Thành với các bạn học, bởi vì dung mạo Lý Ngôn Tâm xinh đẹp nên được sắp xếp phục vụ cho các vị lãnh đạo quan trọng.
Cũng tại lần đó mà cô đã gặp được 'cha nuôi', chuyện sau này chắc mọi người ai cũng đoán ra được rồi, cô đã trở thành tình nhân của người đó.
Cũng không phải hoàn toàn vì tiền hoặc hư danh, cô lúc đó quả thực thích người đàn ông đó, nhưng tình cảm đó đã biến chất khi cô biết đối phương là người đã có gia đình.
Cô thích tài năng của ông ta, ông ta không giống như những người khác không có đầu óc trên quan trường, ông ta cũng rất nghiêm túc khi trò chuyện với cô về lý tưởng đời người, dẫn cô đi xem tranh bích họa cổ đại mà ai ai cũng cảm thấy khô khan, ngoại trừ chênh lệch về tuổi tác thì ông ta thỏa mãn hết các điều kiện về người chồng lý tưởng của Lý Ngôn Tâm.
Khi ông ta nói mâu thuẫn với vợ và đang chuẩn bị ly hôn, Lý Ngôn Tâm muốn dùng tấm lòng mình để an ủi ông ta, cho nên cô đối với ông ta là có tình yêu.
Nhưng sau này từ từ cô phát hiện ra mình trở thành bồ nhí trong mắt người đời, tuy đó không phải là ý muốn của cô, nhưng sự thật lại là như vậy.
Cô đề nghị chia tay, quan điểm đạo đức không cho phép cô làm như vậy, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp.
Nhưng ông ta kiên quyết từ chối, thậm chí còn lấy ra đoạn clip 'hiện trường' để uy hiếp cô, Lý Ngôn Tâm quả thật không biết là ông ta quay lén từ khi nào nữa, không biết là trong tay ông ta còn nắm giữ bao nhiêu 'bằng chứng' gì khác nữa.
Ông ta còn nói là nếu chia tay thì sẽ cho mọi người xem những thứ này để cô không thể nào làm người được nữa, nếu cô nói những chuyện này ra thì sẽ làm cho cô biến mất khỏi cõi đời này mà không ai hay biết hết.
Lý Ngôn Tâm nơm nớp lo sợ cho đến khi tốt nghiệp, cũng hoạch ra nhiều phương án chạy trốn, nhưng cô lại sợ bị phát hiện ra thì kết cục sẽ thê thảm hơn, thậm chí còn liên lụy cha mẹ nữa, cho nên đến giờ vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Cho đến một ngày cách đây không lâu, Lý Ngôn Tâm vốn đã ra cửa nhưng lại phát hiện quên đồ nên quay trở lại lấy, lúc này bên ngoài lại có tiếng mở ổ khóa, căn nhà này chỉ có hai người bọn họ ở, nên chắc chắn là ông ta đã trở về.
Trong lúc Lý Ngôn Tâm chuẩn bị ra nghênh đón thì lại nghe được tiếng của một người đàn ông khác, "Giải quyết hắn ở đây có tốt không?"
"Hắn biết quá nhiều rồi, dù sao thì người phụ nữ này sớm muộn cũng muốn rời khỏi, cho nên ta cho cô ta toại nguyện." Là tiếng người đàn ông mà cô quen thuộc.
Lý Ngôn Tâm kinh sợ trốn đằng sau cửa không dám lên tiếng, thậm chí sợ tiếng nhịp tim đập bị bọn họ nghe thấy sẽ giết người diệt khẩu.
"Cô ta chắc một lát sẽ quay về, các người động tác nhanh lên, ngụy trang thành trộm tình rồi giết người, ta tin các ngươi sẽ làm gọn gàng mà, không được để lại dấu vết gì hết." Tiếng người đàn ông cứ bình tĩnh như mọi khi.
Ông ta muốn giết người rồi đổ tội cho mình đây mà, với địa vị của ông ta thì ngụy tạo chứng cứ không có khó gì.
Lý Ngôn Tâm sợ đến run hết cả người, chui xuống gầm giường, sau đó lấy các vật dụng khác di chuyển đến phía trước che mình lại, cô cảm thấy với phong cách làm việc của ông ta thì muốn trốn khỏi đây còn khó hơn lên trời nữa.
"Nếu chúng ta chưa xử lý xong mà cô ta đã quay về thì sao?" Hình như không chỉ có hai người, lại có một người khác lên tiếng nữa.
"Còn đợi ta dạy các người nữa hả?" Người đàn ông lạnh lùng nói. "Ta còn có việc, các ngươi làm xong thì mau mau rời khỏi, trước khi đi nhớ đưa ổ cứng camera giám sát cho ta."
"Không phải chỉ cần xóa thôi là được hả?"
"Ngươi thấy chứng cứ biến mất tốt hơn hay là chứng cứ xác đáng tốt hơn? Không cần nhiều lời, ta dặn gì thì cứ làm theo đi." Sau đó là tiếng bước chân của một người rời khỏi.
Lý Ngôn Tâm trốn dưới gầm giường ôm miệng lại, cô đoán được ông sẽ làm gì rồi, chắc chắn là sửa đổi lại camera giám sát, để Lý Ngôn Tâm gánh tội là điều hiển nhiên, vậy ông ta chắc chắn sẽ phát hiện ra mình là nhân chứng duy nhất trong hiện trường vụ án này.
Làm sao giờ, hắn nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để cho mình chết, có thể mình chưa kịp bị bắt thì đã bị diệt khẩu rồi.
Hai người ngoài đó hành động rất nhanh, một lát sau là đã bố trí xong hiện trường giết người, sau đó còn cẩn thận đi xem xét ngôi nhà nữa coi có sót lại gì không, khi cánh cửa phòng mà Lý Ngôn Tâm đang trốn bị đẩy ra, Lý Ngôn Tâm cố nín thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai đôi chân đang tiến vào.
"Không có gì khác thường hết, chúng ta đi lấy ổ cứng rồi đi thôi." Một người nói xong thì quay người đi.
"Chờ xíu, ta xem dưới gầm giường đã." Một người khác nói, rồi đi về phía giường.
Lý Ngôn Tâm đã hoảng sợ tới nỗi toàn thân không ngừng run rẩy, nhắm chặt hai mắt lại, đợi chờ số phận.
Sau đó là tiếng drap giường bị kéo lên, chỉ là tiếng động nhỏ thôi nhưng đối với cô thì như là sấm sét giữa ban ngày vậy, Lý Ngôn Tâm dường như muốn thét lên, tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!