Đăng vào: 11 tháng trước
Tôi hận bản thân hiện tại không thể cử động được, nếu không đã có thể hỗ trợ bọn họ một tay, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Song tất cả trước mắt như một sân khấu kịch dừng hình. Người nhà họ Trần giống như một đám cừu non dưới hố đang muốn nhảy lên, cơ thể Phùng Yên căng thẳng, Trịnh Chí Vĩ phản bội lùi về sau một bước, bọn Tô Hoàn cũng cầm chặt vũ khi vẻ mặt khẩn trương.
Cửa phòng khách bị người từ ngoài đẩy ra. Hai tên cướp đi tìm chúng tôi, trên vai đầy tuyết, nhìn thấy tình hình trong phòng cũng sửng sốt.
Người nhà họ Trần lập tức đờ người.
Tô Hoàn lạnh lùng, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Có lẽ là do đồng bọn liên tục chết, lại cộng thêm Trần Bảo Châu đột nhiên công kích nên vừa rồi mới có thể khiến gã rối loạn. Hiện tại đâu còn phải kiêng dè, gã sải bước đi qua, đá tung con dao trong tay Trần Bảo Châu, sau đó tàn nhẫn đấm đá mấy cái, đồng thời mắng: "Mẹ, đã xấu còn có lá gan muốn phản kháng lão tử? Còn tưởng rằng mày thức thời... Mày đúng là học nhiều nên đầu óc ngu xuẩn rồi, cho rằng có thể chạy được sao? Xem ai có thể cứu được mày? Lão tử xem ai dám cứu mày..."
Trần Bảo Châu nhanh chóng bị đánh te tua, tình trạng vô cùng thê thảm, nhưng chị ta cũng kiên cường hơn so với dự đoán của mọi người, ngoài thở dốc và rên rỉ, hầu như không hề nỉ non cầu xin. Giáo sư Trần cũng bị tên cướp đá ngã xuống đất, dao găm trong tay "choang" một cái rơi đi, sau đó gã đánh Đường Lan Lan và Trần Như Anh.
Không có ai cầu xin cho Trần Bảo Châu, tất cả đều đang tự cầu xin cho chính mình, cũng không có ai muốn đi cứu chị ta.
Tôi không muốn nhìn, trong lòng lạnh lẽo. Vì thế, tôi quay đầu, tựa vào tường, tiếp tục gửi tín hiệu.
Tiếng động dưới nhà dần ngừng lại.
Đàm Giảo nhìn chằm chằm dưới nhà đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt vô cùng ảm đạm. Tâm trạng tôi chùng xuống, quay đầu nhìn qua lỗ nhỏ.
Một tên cướp vừa quay lại, đang thì thầm với Tô Hoàn. Tô Hoàn vừa nghe vừa ngẩng đầu nhìn lên trên nhà.
Tôi hiểu rõ xảy ra chuyện gì, sớm muộn gì bọn chúng cũng phát hiện ra chúng tôi, đến được bây giờ đã là may mắn lắm rồi.
Trong đầu tôi trống rỗng, đang nghĩ xem nếu như bị phát hiện sẽ làm gì. Trong lòng tôi đã sớm có đáp án, nhưng vào lúc này khi thật sự phải rời xa cô ấy, trong lòng tôi lại đau xót, song tôi còn chưa kịp mở miệng, Đàm Giảo đã cúi đầu xuống, dáng vẻ vô cùng bi thương, thấp giọng: "Hãy nghe em nói, anh đã bị thương thành thế này, đi ra ngoài chính là tìm cái chết. Em đã sớm nghĩ kĩ, em đi sẽ dẫn theo sự chú ý của bọn họ. Anh tiếp tục gửi tín hiệu cầu cứu, như vậy chúng ta mới có khả năng được cứu thoát. Như vậy là hợp lý nhất."
Tôi cầm chặt tay cô ấy, ngón tay cô ấy lạnh buốt. Tôi hỏi: "Em đi ư?"
Cô ấy khẽ gật đầu.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong lòng tôi tràn đầy sự thống khổ và khiếp sợ. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay chúng tôi. Tôi cúi đầu xuống, gạt tóc cô ấy ra, hôn mấy cái, nói: "Em ở đây đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, sẽ có người tới cứu chúng ta."
Sau đó tôi dùng hết tất cả sức lực cuối cùng ôm chặt cô ấy. Trên mặt cô ấy toàn là nước mắt, mái tóc dài rơi xuống vai tôi. Tôi không để ý tới sự phản kháng im ắng của cô ấy, tôi đã sớm nhìn thấy có một chiếc tủ ở góc tường, mở tủ ra, nhét cô ấy vào. Cô ấy ra sức giữ tay tôi, không chịu buông ra. Trong bóng tôi chỉ có đôi mắt cô ấy sáng như sao. Tôi gạt tay cô ấy ra, cô ấy cắn chặt răng, cũng sắp khóc thành tiếng. Trong khoảnh khắc này lòng tôi vô cùng mềm mại lại vô cùng đau khổ, giống như một đứa trẻ sắp rời khỏi nhà. Đứa trẻ đã chết đi một năm kia, hiện tại đang yêu thương người trước mặt này.
Cô ấy nức nở như một con vật nhỏ, khóc vô cùng nhỏ. Hai tay cô ấy vẫn còn giãy dụa giữa không trung. Tôi cũng cảm thấy trong cổ họng có hòn đá gì đó nóng hổi, thấp giọng: "Giảo Giảo, anh yêu em."
Cô ấy đã không còn nghe thấy gì hết, dùng bàn tay che kín mắt, nước mắt cuồn cuộn trào ra. Tôi thật sự không thể nhìn được dáng vẻ này của cô ấy. Tôi lại duỗi tay ra, giữ gáy cô ấy, ra sức hôn. Trong miệng cô ấy toàn là vị mặn, trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, tôi ra sức tìm kiếm cô ấy. Cả người cô ấy dần mềm đi, cho đến khi tôi thả cô ấy ra.
Tôi đóng cửa tủ lại.
Cuối cùng trong đầu tôi chỉ còn lại đôi mắt của cô ấy.
Đó là ánh mắt đau khổ của người phụ nữ tôi yêu.