Chương 22: (¯`•._) Ô Ngộ (3)

Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ban đầu cô cúi đầu xuống, sau đó ngẩng mạnh đầu lên, nhìn tôi chằm chằm: “Anh nói cái gì?”



“Tôi vẫn muốn tìm ra chân tướng nhưng chưa có tiến triển.”



Cô lại gắt gao nhìn tôi đăm đăm, rồi cười châm biếm: “Anh nói một năm? Ở đâu ra một năm? Không phải chỉ mới mấy tuần thôi sao?”



Trong phòng lại lần nữa rơi vào im lặng. Tôi nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện lên vài tia sợ hãi, tôi lại ngẩng đầu liếc nhìn lịch trên tường, thời gian ở đó được đánh dấu rõ ràng. Trong nháy mắt, tôi cũng cảm thấy mờ mịt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi vẫn lạnh lùng, bình tĩnh mở miệng: “Đàm Giảo, khi chúng ta gặp nhau trên thuyền là ngày 23/6/2016. Bây giờ là ngày 18/7/2017. Một năm lẻ ba tuần qua rồi”



Tôi không biết hình dung nét mặt của cô ấy lúc này thế nào. Đôi mắt tràn đầy linh khí nhưng lúc này như rơi vào đầm lầy đen thẫm, cô nhìn theo tầm mắt của tôi, ngơ ngác nhìn lịch trên tường, rồi móc điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thời gian, cô mới ý thức được thời gian đã trôi qua, nét mặt như mới tỉnh lại từ giấc mộng dài. Hàm răng cô cắn chặt môi dưới, càng cắn càng chặt. Tôi phát hiện cô ấy sắp khóc, cả người tựa như sắp sụp đổ.



“Tôi..” Giọng cô đứt quãng: “Tôi thật sự tưởng là chỉ mới qua mấy tuần thôi. Mỗi ngày tôi đều nhìn giờ, nhìn năm 2017, cũng chưa ý thức được… Quãng thời gian một năm ấy, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, dường như chưa có chuyện gì phát sinh hết.”



Tôi đột nhiên hiểu được. Chúng tôi đã mất kí ức, của tôi chỉ vài ngày. Mà cô, trọn vẹn một năm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Đến nỗi trong lòng tôi phỏng đoán rằng, có lẽ hôm lên thuyền chúng tôi bị tập kích bất ngờ cho nên mới mất trí nhớ, cô ấy bị thương nặng hơn, vì thế thời gian mất trí nhớ lâu hơn?



“Do đó, chúng ta đã một năm không gặp?’ Cô nhìn tôi, nước mắt chảy ra: “Vì vậy anh mới thay đổi nhiều như vậy? Tôi không có nhận ra.”



Trong lòng tôi bỗng nhiên đau nhói, tôi muốn đưa tay ôm lấy cô ấy, nhưng cô ấy lại đẩy ra, đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi cửa.




Tôi đứng dậy đuổi theo: “Cô đi đâu vậy?’



Cô ấy nói: “Tôi muốn về nhà! Muốn yên tĩnh một mình. Anh đừng đi theo. Tam biệt!”



Tôi đứng ở cửa, nhìn cô leo lên xe rồi lái xe đi xa, giống như một con thỏ hoảng hốt lo sợ. Nhưng lòng tôi cũng nóng như lửa, vì thế tôi cũng lên xe, đuổi theo cô ấy.



Bóng đêm càng dày, cảnh sắc thành phố im lặng tụt về phía sau. Cho dù tâm tình đang trong tình trạng mất khống chế nhưng tốc độ xe của cô chỉ nhanh hơn bình thường một chút. Đi theo sau cô, lòng của tôi bị gió thổi bình tĩnh trở lại, ánh trăng chiếu sáng trên đỉnh đầu, mặc dù lúc này chúng tôi đều rơi vào ván cờ khó giải, nhưng đường phố vẫn yên tĩnh đấy.



Tôi một mực đi theo cô ấy đến dưới lầu.



Sau khi cô ấy đỗ xe vào vị trí xong, xuống xe, cô ấy nhìn thấy tôi, cách nhau hơn mười mét, chúng tôi không nói gì. Tôi đội mũ bảo hiểm, ngồi ở trên xe gắn máy, lẳng lặng nhìn cô ấy.



Cô ấy không còn rơi lệ, quả nhiên là cô gái có nội tâm kiên cường. khuôn mặt sạch sẽ, ánh mắt yên tĩnh. Cô rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Anh về đi, tôi không sao.”



Tôi nói: “Được.” Nhưng vẫn không nhúc nhích.



Cô ấy nói: “Trở về đi.”



Tôi lại nói: “Được.”



Cô ấy lộ ra nét mặt khó chịu nói: “Anh không đi, sao tôi đi được.”



Tôi nói: “Được rồi, tôi nhìn cô đi lên!”



Cô ấy liếc nhìn tôi rồi bước từng bước lên lầu. Tôi nở nụ cười, bất kể như thế nào, cô ấy trông rất có tinh thần.