Chương 242: Lòng anh ấy đau

Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi Quyền Quân Lâm giao cho cảnh sát xong, đương nhiên anh ta cũng nên đưa đứa trẻ ở trong ngực mình giao cho cảnh sát, anh ấy cúi đầu xuống nhìn cô bé đang ôm chặt cổ anh ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn luôn vùi vào trong ngực.

“Bạn nhỏ, chút nữa để chú cảnh sát chăm sóc con, được không?” Quyền Quân Lâm nói với đứa trẻ.

Đứa trẻ nghe được liền lắc cái đầu nhỏ.

Khuôn mặt nghiêm túc kia của phó đội trưởng liền nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng, vừa cười vừa đi đến: “Bạn nhỏ, để chúng ta thay cháu tìm ba mẹ được không? Được rồi, để chú ôm.”

“Oa...” Chỉ nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của đứa trẻ, trong nháy mắt, đứa trẻ trong ngực anh ấy liền bật khóc lên, cô bé vừa khóc vừa nhìn mấy cảnh sát rồi nắm chặt vạt áo anh ta: “Ba... Con muốn ba... Con muốn ba...”

“Anh là ba của đứa trẻ?” Phó đội trưởng liền kinh ngạc hỏi ngược một câu.

“Tôi không phải, chỉ là đứa trẻ này không biết vì cái gì chỉ thấy tôi một lần liền gọi tôi là ba của cô bé, hiện tại tôi độc thân nên không thể có con được.”

Vừa rồi phó đội trưởng không nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ, cũng không để ý, anh ta nghĩ đứa trẻ nhỏ như vậy cho nên việc nhận lầm người cũng là có lý.

“Bạn nhỏ, để chú ôm được không?” Phó đội trưởng muốn ôm đứa trẻ đi như vậy người tốt Quyền Quân Lâm có thể bỏ đi được, dù sao đây cũng là trách nhiệm của cảnh sát.

“Không muốn... Không muốn... Oa... Không muốn...” Đứa trẻ cực kỳ tức giận, lại vô cùng từ chối, một bên khóc một bên cánh tay nhỏ vùng vẫy, không cho phó đội trưởng đến gần, ngay cả chạm thử cũng không chịu.

Quyền Quân Lâm cũng bị hành động của cô bé dọa sợ, không hiểu sao trái tim anh ấy thắt lại, nhìn đứa trẻ chịu sự sợ hãi, yếu ớt và bất lực, thực sự trái tim của anh ấy giống như bị ai nhéo vậy.

“Bạn nhỏ, ngoan nào, chú cảnh sát không phải người xấu, anh ấy sẽ giúp con tìm kiếm người nhà.”

“Con không muốn, oa... Con muốn ba...” Đứa trẻ ôm cổ anh ta, lại vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và nước mũi vào người anh ấy, làm cho áo sơ mi trắng ướt một mảnh, nhưng Quyền Quân Lâm cảm thấy chính mình không quan tâm điểm này chút nào.

“Đứa trẻ này quá nhỏ, tôi sẽ kêu một nữ cảnh sát đến, chắc nó sợ tôi.” Phó đội trưởng đành phải nghĩ biện pháp.

Phó đội trưởng vừa đi, đứa trẻ khóc đã mệt liền ngồi trong ngực anh ấy khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ rực, Quyền Quần Lâm lấy tờ khăn giấy trên bàn, cẩn thận lau nước mắt, nước mũi của cô bé, anh ấy không hề phát hiện hành động của mình vô cùng dịu dàng.

“Ba... Con không muốn rời xa ba, một chút cũng không muốn!” Đứa trẻ nhấn mạnh, cánh tay nhỏ nhắn lại ôm chặt cổ anh ấy.

Quyền Quân Lâm không còn cách nào liền giải thích: “Bạn nhỏ, chú không phải là ba con.”

“Ba là ba con mà.” Đôi mắt to của đứa trẻ tràn đầy nước mắt, nói rất là chắc chắn.

Quyền Quân lâm có chút nói không nên lời: “Ai nói với con là chú là ba con?”

“Dì nói.” Đứa trẻ nói.

“Dì của con là ai? Tên là gì?”

“Dì chính là dì.” Đứa trẻ nghiêng cái đầu nhỏ, chăm chú trả lời anh ấy.

Quyền Quân Lâm cười khổ một tiếng, xem ra muốn biết từ trên người đứa trẻ này, thật đúng là rất khó!

Lúc này, phó đội trưởng mang theo một nữ cảnh sát trẻ đến, nữ cảnh sát nhìn đứa trẻ trong ngực Quyền Quân Lâm, cô ta liền nở một nụ cười thân thiết rồi đến gần hỏi: “Bạn nhỏ, để cô ôm một cái được không?”

“Không muốn!” Đứa trẻ rất là cảnh giác.

“Cô dẫn con đi mua đồ chơi được không? Chỗ của cô còn có kẹo que nữa!” Nữ cảnh sát đành phải dùng trò lừa gạt, dù sao đứa trẻ cần chính người thân cô bé.

Nghe thấy đồ chơi cùng kẹo que, ánh mắt đứa trẻ liền sáng lên, tất cả mọi người bên cạnh cảm thấy chắc chắn cô bé sẽ bị hấp dẫn. Đứa trẻ thông minh phản ứng lại, cô bé ôm lấy cổ Quyền Quân Lâm, lại nói từ chối với giọng trẻ con: “Con không muốn!”

“Đứa trẻ này có chuyện gì vậy” Phó đội trưởng cảm thấy hơi đau đầu.

Hiện tại, ngay cả lấy đứa trẻ ra khỏi lòng ngực Quyền Quân Lâm cũng làm không được, anh ta đành phải tàn nhẫn nói: “Tiểu Liên! Đến bắt đứa trẻ và ôm đi ra chỗ khác chơi đi, còn anh này cũng nên rời khỏi.”

Nữ cảnh sát tên là Tiểu Liên liền nghe lệnh, lúc đứa trẻ không chú ý cô ta đưa tay ra  ôm lấy cô bé, mạnh mẽ kéo cô bé ra khỏi người Quyền Quân Lâm.

Quyền Quân Lâm thở dài một hơi, hơi giật mình khi cô bé nắm loạn vạt áo trước, mà lúc này lại vang lên tiếng khóc, đứa trẻ khóc, mà lại khóc cực kỳ đau lòng, cô bé duỗi cánh tay ra dùng hết sức lực muốn trở lại trong ngực Quyền Quân Lâm.

Quyền Quân Lâm khẽ nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ đang vươn ra về phía anh ấy, khuôn mặt đứa trẻ đẫm nước mắt, trong lòng anh cảm thấy không đành lòng, suýt chút nữa anh ấy muốn ôm đứa trẻ trở về.

“Thưa anh, anh mau đi nhanh đi! Đứa trẻ này khóc một lúc nữa là sẽ ngừng thôi.” Phó đội trưởng để cho anh đi trước.

Quyền Quân Lâm đứng lên, anh ấy thực sự muốn đi, mà đúng lúc này, trong phòng làm việc, tiếng khóc của đứa trẻ vang dội đến, còn kèm theo tiếng gọi: “Ba... Ba...”

Bước chân của Quyền Quân Lâm từng bước từng bước đi về phía cổng, mà sau lưng tiếng khóc của đứa trẻ ngày càng xa, nhưng mà cơ thể Quyền Quân Lâm lại kéo căng, bây giờ trong đầu anh ấy là khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ.

Còn nghĩ đến tiếng khóc tan nát cõi lòng kia, còn có câu ba kia...

Quyền Quân Lâm chưa bao giờ cảm thấy mình lại tàn nhẫn như vậy, mà giờ phút này anh ấy lại cảm thấy mình giống như một người ba nhẫn tâm bỏ rơi con mình.

Bước chân của Quyền Quân Lâm ngày càng chậm lại, cuối cùng dừng lại, dường như tai của anh ấy còn nghe thấy tiếng khóc đứa trẻ, cơ bản là điệu bộ không thay đổi, ngược lại vẫn tràn đầy hơi thở như cũ.

Nghĩ đến đứa trẻ nhỏ như vậy, khóc như vậy thực sự muốn bỏ mạng.

Quyền Quân Lâm cảm thấy chính mình nên làm chút gì, ít nhất không thể để đứa trẻ luôn khóc như vậy được, anh ấy còn có thể làm cái gì? Cho dù như thế nào, nếu anh ấy cứ bỏ cô bé như vậy, cũng không tiếp tục để ý đến được không?.

Thực sự anh ấy làm không được, ít nhất đứa trẻ này đi lạc ở trong nhà anh ấy, có phải anh ấy nên chịu một ít trách nhiệm không?

Quyền Quân Lâm đang tìm lý do để làm chút gì đó, cuối cùng anh ấy vẫn xoay người lại, lần này bước chân anh ấy hơi gấp gáp, anh ấy bước nhanh đến căn phòng kia.

Đã nhìn thấy đứa trẻ vừa khóc vừa ho khan, có lẽ là đã khóc vô cùng thê thảm! Còn kèm theo bộ dáng muốn ói, làm cho mọi người cảm thấy đau lòng đến thấu da thịt.

“Cô bé sao vậy?” Đột nhiên Quyền Quân Lâm bước đến, mặc dù đứa trẻ khóc đến khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy anh ấy thì một bên thút thít một bên lại vươn cánh tay nhỏ ra muốn ôm.

Dường như Quyền Quân Lâm không chút suy nghĩ nào mà ôm đứa trẻ vào trong ngực. Khuôn mặt đứa trẻ vùi vào trong ngực anh ấy, giống như đã trở về vòng tay của ba mình, có tràn đầy cảm giác an toàn, âm thanh khóc thút thít cũng nhỏ dần.

Hai cảnh sát ở một bên nhìn cũng ngây người.