Chương 233: Chân tướng năm ấy đột nhiên xuất hiện

Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kế bên, Long Dạ Tước nghe theo lời mà ba mình vừa nói, anh cũng giật mình vài giây, sau đó chau mày nói: “Có thể lấy của tôi nhiều chút, tôi còn trẻ, có thể chịu đựng được”.

Tiếp đó, hai cha con cùng nhau hiến máu, việc hiến máu của họ đã giúp cho Dạ Trạch Hạo, người đang bị mất máu rất nhiều được điều trị ổn định.

Tô Lạc Lạc ngồi bên cạnh bà Dạ, nhìn vị phu nhân hiền lành này, cô thật sự không dám tin người phụ nữ này lại là người thứ ba. Có lẽ lúc đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng chuyện đáng mừng là bà ấy chưa bao giờ quấy rầy cuộc sống của bà Long.

Sau khi Long Sở Hùng rút máu xong, có lẽ là lớn tuổi rồi, ông ngồi ở trên chiếc ghế đối diện, thần sắc đầy vẻ rối ren và chật vật, trong hoàn cảnh như vậy, ông đột nhiên biết được mình còn có một đứa con, đây tuyệt đối là chuyện mà ông không kịp trở tay.

Bà Dạ bất ngờ nhìn ông rơm rớm nước mắt và tự trách bản thân, đồng thời vô cùng áy náy mà nói lời xin lỗi: “Xin lỗi!”.

Một vẻ buồn bã lướt qua khuôn mặt Long Sở Hùng, ông lắc đầu, trong lòng đầy xót xa đau lòng: “Sao bà không nói cho tôi biết chuyện này?”.

Ngay khi Long Dạ Tước vừa ngồi xuống, anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ba mình và vị phu nhân lạ mặt, với tâm tư nhạy bén, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức biến sắc. Anh nhìn ba mình, rồi nhìn vị phu nhân xa lạ này, trong mắt hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.

Tô Lạc Lạc cũng vội vàng nhìn về Long Dạ Tước, cô không ngờ Long Sở Hùng biết được thân phận của Dạ Trạch Hạo như vậy, lúc này điều cô lo lắng nhất là cảm xúc của Long Dạ Tước.

“Ba, chuyện này là thế nào vậy?” Giọng của Long Dạ Tước lập tức trở nên lạnh lùng.

“Đây là sai lầm khi còn trẻ của ba, là sai lầm mà ba chưa bao giờ dám thú nhận với mẹ của con”.

Đôi mắt Long Sở Hùng đỏ hoe, ông vô cùng tự trách và hối hận, đối mặt với câu hỏi của con trai, ông chỉ có thể thú nhận sai lầm của mình.

Vẻ mặt của Long Dạ Tước ngay lập tức trở nên khó coi, bà Dạ bên cạnh nhìn anh rồi xin lỗi anh: “Tôi xin lỗi, đừng trách ba của cậu, đó là lỗi của tôi! Hồi đó tôi còn quá trẻ, tôi có lỗi với cả hai mẹ con cậu”.

Long Dạ Tước tức giận đứng phắt dậy: “Cho nên, người đàn ông đang nằm bên trong là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, đúng không?”.

Anh tức giận nhìn về phía bố mình, Long Sở Hùng cũng gật đầu ngầm thừa nhận điều đó với ánh mắt tự trách và tội lỗi: “Ba xin lỗi, Dạ Tước, ba có lỗi với mẹ của con!”.

“Hồi đó tôi và ba cậu gặp nhau ở tiệc chiêu đãi, ba cậu say rượu không biết gì cả, cậu đừng trách ông ấy!”, Bà Dạ sốt sắng giải thích: “Cậu có hận thì hận tôi đi!”.

“Mẹ tôi cũng biết chuyện này sao?” Ánh mắt lúc này của Long Dạ Tước đầy căm phẫn nhìn vị phu nhân này.

“Không …Bà ấy không biết. Sau đêm đó chúng tôi không còn liên lạc gì nữa, chúng tôi cũng chưa bao giờ gặp lại nhau cho đến bây giờ” Bà Dạ vô cùng tự trách bản thân, bà đã luôn sống trong sự đè nén vì chuyện này.

“Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi! Tôi đã nhận lầm bà thành vợ của mình và đã làm tổn thương bà”. Mặc dù lúc đó Long Sở Hùng say rượu nhưng ông nhớ rõ lúc đó ông vừa xảy ra mâu thuẫn và hiểu lầm với vợ mình, sau khi bà ấy rời đi, ông say rượu nên đã nhận lầm một người phụ nữ sau đó đưa cô ấy về phòng, cứ ngỡ đó là vợ mình.

Long Dạ Tước nhìn vẻ mặt tự trách của ba mình, là một người đàn ông, anh có thể hiểu được một người đàn ông lúc say rượu, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không hề liên quan gì đến tình cảm, chỉ là nhất thời bốc đồng, nhưng lúc này, anh thật sự không nhịn được, không thể bình tĩnh như vậy.

Anh đột nhiên nhìn về phía Tô Lạc Lạc bên cạnh, có chút sửng sốt, hỏi: “Em sớm đã biết quan hệ của anh ta với anh rồi phải không?”.

Tô Lạc Lạc sợ hãi tiếp nhận ánh nhìn của anh, cô gật đầu thú nhận: “Đúng vậy, em đã biết”.

Lồng ngực Long Dạ Tước đột nhiên đau nhói, anh sải bước lớn rời đi, Tô Lạc Lạc liền đuổi theo: “Dạ Tước, thực sự xin lỗi, em không phải cố ý không nói cho anh biết…Em xin lỗi…”.

Long Dạ Tước lập tức bước ra khỏi cánh cửa, sải bước đi vào bóng đêm, phía sau là Tô Lạc Lạc lo lắng đuổi theo, tuy nhiên, vì cô quá lo lắng mà không biết bên ngoài cánh cửa còn có một đoạn là bậc thang, cứ như vậy mà tiến về phía trước, chân cô bước thẳng vào không trung, lúc đó, cô không khỏi sợ hãi mà hét lên: “Á…”.

Ngay sau đó, cô ngã xuống từ năm bậc thang.

Long Dạ Tước vừa mới rời đi vì tức giận liền nghe thấy tiếng kêu sau lưng, quay người lại thì đã quá muộn, người Tô Lạc Lạc đã lăn xuống.

“Lạc Lạc!” Long Dạ Tước nhanh chóng bước tới ôm cô gái đã lăn xuống vào vòng tay của mình, Tô Lạc Lạc trên trán hiện rõ vết sưng tấy, chân co quắp lại mặt trắng bệch, nhưng cô không hề quan tâm đến cơn đau, cô gắng gượng ôm lấy cổ anh thật chặt mà nói: “Em xin lỗi… Em xin lỗi!”.

Long Dạ Tước hít thật sâu rồi thở dài: “Câu này không cần em phải nói với anh, chẳng qua là em chỉ không nói cho anh biết, không liên quan gì đến em cả”.

“Em biết là lúc này anh có lẽ rất hận Dạ Trạch Hạo, nhưng em mong anh bình tĩnh lại.” Tô Lạc Lạc thật sự không muốn trong lòng anh ôm hận thù, bởi vì cô yêu anh, đau lòng cho anh.

Long Dạ Tước bế cô lên và quan tâm hỏi: “Đau ở đâu?”.

Tô Lạc Lạc lúc này không muốn để anh lo lắng cho cô, đành phải chịu đựng cơn đau từ vết sưng tấy ở chân mà lắc đầu: “Chỉ bị té đụng trúng trán, cũng không đau lắm!”.

“Ngốc quá!” Long Dạ Tước thấp giọng mắng một câu: “Tại sao không cẩn thận nhìn đường chứ?”.

Nói xong, anh bế cô đến chiếc ghế bên cạnh để cô ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương trên trán cô, Tô Lạc Lạc dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn anh chăm chú, cô muốn hóa thành tia nắng, để có thể khiến tất cả hận ý trong lòng anh đều bốc hơi tan biến đi.

Nhìn vẻ mặt của cô, Long Dạ Tước xoa đầu cô nói: “Bây giờ, hãy nói cho anh biết tất cả những gì em biết! Dù sao bây giờ nó cũng đã xảy ra, anh sẽ thử cố gắng chấp nhận chuyện này”.

Long Dạ Tước không phải loại người nhỏ nhen đến mức không thể dung thứ cho người khác, ba anh là người có lỗi, cứ cho là trước đây anh cũng có phạm sai lầm giống như vậy, thì điều quan trọng nhất bây giờ đối với anh là anh không muốn để cho mẹ mình biết.

“Dạ Trạch Hạo từ lâu đã biết ba anh là ba ruột của anh ta, nhưng anh ta không đủ can đảm để thừa nhận điều đó. Lúc nãy, em nhìn thấy mẹ anh ta, em liền nghĩ, có thể là vì mẹ anh ta đã ra lệnh cho anh ta không được làm phiền tới cuộc sống của gia đình anh! Cho nên, anh ta vẫn luôn ôm bí mật này không nói ra, nhưng em biết rằng anh ta cũng rất muốn có ba, giống như một đứa trẻ luôn tìm kiếm anh một cách tuyệt vọng, sau khi biết được sự tồn tại của anh thì sẽ không tiếc tất thảy mà tìm kiếm anh!” Tô Lạc Lạc nói xong, cô thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Hôm nay em gặp anh ta. Anh ta nói với em rằng nếu việc anh ấy có nhận ba mình hay không, anh ấy lựa chọn nhìn vào sự sắp đặt của ông trời. Nếu ông trời cho anh ấy cơ hội thì anh ấy sẽ nhận. Nếu không cho anh ta cơ hội, thì anh ta sẽ không nhận. Sau đó thì buổi tối anh ấy liền xảy ra chuyện. Em không biết liệu đây có phải là ông trời muốn cho anh ấy cơ hội hay không”.

Long Dạ Tước nhíu mày, hóa ra kẻ luôn tranh phụ nữ với anh lại là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, điều này khiến anh cảm thấy bối rối vì cảm giác phức tạp.

“Xin anh đừng hận anh ta, được không? Anh ta cũng chỉ là một người vô tội mà đến thế giới này mà thôi. Anh ta cũng là một người đáng thương.” Tô Lạc Lạc thì thầm.