Chương 52: Thi thể nhúc nhích rồi!

Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Em gái mi, bật chút lửa cũng khó thế này! Đường Nham vừa lẩm bẩm vừa khum tay trái cạnh bật lửa, nhẹ nhàng bảo vệ ngọn lửa nhỏ vừa xuất hiện. Nhưng cũng chỉ giữ được hai giây, ngọn lửa đã nhanh chóng tắt ngúm.

Đang phiền muộn, góc áo đột nhiên bị níu lấy, anh tưởng Tô Thiên sáp lại nên khó chịu nói: “Cô không lo mà chú ý bốn phía đi, sáp vào đây làm gì!”

“Hả? Anh nói gì thế?”

Tiếng nói kinh ngạc vang lên phía sau Đường Nham, anh nhìn lại, đột nhiên phát hiện Tô Thiên vẫn đang cách anh tận mấy bước, không thể nào túm góc áo anh được. Thế thì cảm giác kéo áo anh vừa cảm nhận được rốt cuộc là từ đâu?

Cả người Đường Nham cứng đờ, máy móc cúi đầu nhìn góc áo bên phải của mình, một cái tay to trắng bệch đang nắm chặt.

“A!”

Đường Nham giật mình, hét lên rồi lùi về sau vài bước, nhưng cái tay kia vẫn níu chặt lấy góc áo anh.

“Đùng!”

Thi thể của Ứng Phong vừa nằm trong khay lạnh đã bị kéo hẳn ra ngoài. Lúc này Đường Nham mới thấy rõ, cái tay níu lấy mình chính là của anh ta, vì vừa nãy dùng sức lùi về sau quá nên lôi luôn cả xác của anh ta ra.

Thi thể lạnh bằng nằm trên đó, không thấy rõ mặt, một tay lại nắm chặt lấy anh, tình cảnh này kiểu gì cũng khiến người khác thấy chấn động.

Đường Nham vội vàng lôi cánh tay đó ra khỏi người mình rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, ánh mắt chằm chằm nhìn phía trước.

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”

Cái tay bị giãy khỏi kia dừng lại mấy giây rồi lại cuộn mình lên, ra sức bấu lấy sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng cọ xát chói tai, ngón tay cũng đột nhiên mọc ra những chiếc móng đen dài, bén nhọn.

Mỗi tiếng cọ đều như tiếng sấm rền vang bên tai Đường Nham, khiến anh vừa sửng sốt, vừa thầm sợ hại, không nén nổi lùi về phía sau mấy bước.

Ngay lúc này, “Ứng Phong” ngừng cào sàn, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng trở nên âm lãnh, oán độc, nhìn chòng chọc vào Đường Nham, khóe miệng ru rủ co quắp, tạo nên độ cong cực kỳ xấu xí, đúng là khác một trời một vực với khuôn mặt thanh thản ban nãy.

“A!”

Tô thiên trông thấy tình cảnh quỷ dị này cũng khó nén tiếng hét, sợ hãi, run giọng nói: “Đường, Đường Nham, làm sao bây giờ đây. Có phải anh ta thành zombie rồi không? Chúng ta phải chạy mau thôi, đừng ở lại đây nữa!”

“Đừng hốt hoảng, có tôi đây. Nếu giờ bỏ lại giữa chừng thì công sức bỏ ra sẽ thành công cốc hết!” Đường Nham trầm giọng quát. Anh ổn định tâm lý lại, rút Xích Viêm bên hông ra, nắm chặt trong tay.

Đừng sợ, đừng sợ. Mình đã qua lại với một nữ quỷ lâu như vậy rồi, xác người còn gì mà đáng sợ nữa. Chỉ cần nó dám đến, mình sẽ quất nó gọi mẹ gọn ghẽ trong vài phút. Đường Nham thầm tiếp dũng khí cho bản thân, nhưng trái tim đang đập điên cuồng vẫn không thể chậm nhịp lại được.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt!”

“Ứng Phong” nhếch môi, hai hàm răng trắng hếu ma sát với nhau, sau đó hai tay dùng nhiều sức, cong lưng, nhanh chóng bò về phía Đường Nham.

Đường Nham đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, anh vừa thấy động tác của nó thì quăng ngay một roi đến.

Xác “Ứng Phong” kia như thể không cảm nhận được nguy hiển, không trốn không tránh, nghênh ngang tiếp lấy, vừa hay bị Đường Nham quất thẳng cho một roi.

Tiếng “bốp” bén nhọn vang ầm trong không gian tĩnh mịch, một roi của Xích Viêm rơi thẳng vào lưng nó.

“A!”

“Ứng Phong” đau đớn giãy người, sau lưng nó xuất hiện một vết roi hẹp dài, xung quanh vết roi bắt đầu lan tràn từng tia khí đen vào không khí. Anh ta vùng vẫy mấy lần rồi ngã sấp, nằm im luôn trên đất.

Lúc này Tô Thiên mới thở dài một hơi, vỗ ngực đi ra, nói: “Eo ôi! Làm tôi sợ muốn chết! Còn tưởng nó ghê gớm thế nào cơ, không ngờ chỉ ăn một roi của anh đã tiêu rồi.”

Đường Nham cũng rất buồn bực. Theo lý mà nói thì người sau khi chết, hồn phách rời khỏi thân thể, thân thể đó cũng không dùng được nữa, nói cách khác thì đó chỉ như là đống thịt nhão, chờ đến ngày hư thối rồi về với cát bụi mà thôi, hẳn là không thể động đậy được nữa. Nhưng tại sao thi thể của “Ứng Phong” lại xảy ra biến chuyển thế này.

Đang lúc mơ hồ, Tô Thiên cách anh không xa đột nhiên hét lên thảm thiết.

Đường Nham cuống quít quay đầu nhìn sang, thấy Tô Thiên nửa ngồi dưới đất, một tay bụm bả vai, vẻ mặt cực kỳ đau đớn. Đối diện cô, cách khoảng hai ba bước có một bóng người màu đen.

Cái đầu đang cúi thấp của nó chậm rãi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt bị khí âm cắn nuốt mất một nửa, lạnh lẽo nói: “Hề hề, có phải các người cảm thấy tôi chết đáng tiếc qua, nên muốn đi theo giúp tôi đấy hả.”

Cho dù không thấy rõ khuôn mặt ra sao nhưng Đường Nham vẫn có thể đoán ra thân phận của nó từ giọng nói. Đây là kẻ bị lấy mạng bởi một phát súng đớn đau, rồi vừa mới bị quất một roi nằm im đấy, hồn phách của gã đàn ông mặt chữ điền, Ứng Phong.

Không tệ. Lúc trước, lần đầu Tô Thiên mở miệng nói chuyện được là nhờ hấp thu sức mạnh của ánh nến, mà nó vừa xuất hiện đã mở miệng nói chuyện được rồi, hơn nữa lại còn ra tay ghê gớm đến vậy, làm Tô Thiên bị thương mà anh còn không thể phát hiện được gì.

“Ai nói muốn đến cùng anh chứ. Khốn nạn, dám đánh lén tôi!” Tô Thiên cắn răng, tức giận nói.

Ban nãy cô chỉ lo chú ý đến cái xác kia, không để ý đến tình hình phía sau. Đến lúc phản ứng lại rằng có gì đó bất thường, vội quay đầu lại xem thì móng vuốt sắc bén của Ứng Phong đã vồ đến trước mặt, chộp mạnh vào vai cô.

Thương tích đau đớn của linh hồn không thể diễn tả nổi bằng lời, nếu thật sự muốn miêu tả, thì nó giống như việc cơ thể bình thường bị thương, nhưng gấp trăm lần.

Cô cảm giác được sức mạnh trong cơ thể vất vả lắm mới thu thập được đang dần tan biến. Chẳng phải Đường Nham đã nói mấy con quỷ bình thường không phải là đối thủ của cô rồi ư? Sao cô lại có thể bị thương nặng đến vậy?

“Khặc khặc, mỹ nhân này cũng còn nóng bỏng quá nha, rất hợp khẩu vị tôi đây. Tôi từng nếm thử nữ cường rồi, nhưng chưa thử dạng hồn phách kiểu này bao giờ, không biết chừng còn sướng hơn thì sao, ha ha ha ha!” Lời nói tục tĩu vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Tô Thiên tức đến tái mặt.

Nhưng Đường Nham còn tức hơn cô. Con mẹ nó, dám trêu đùa con bé này, mày là cọng hành cọng tỏi nào đột nhiên ngang ngược đến đây hả! Không cho mi đẹp mặt thì mi không biết chỗ ghê gớm của con bé này.

Anh Đường tức điên, muốn ra tay trước. Anh vung tay, cây roi thon dài quét mạnh, xông thẳng về phía trước.

“A ha, chút trò trẻ con!” Lực phản ứng của Ứng Phong cũng cực nhanh nhạy, thấy thế thì nhanh chóng tránh sang một bên, không quên nôn ra một câu.

Đường Nham không giận không nản, không nói không rằng, lại quất thêm một roi nữa.

Lần này Ứng Phong cũng hết hên rồi, một roi cực mạnh đập vào mắt cá chân của anh ta.