Đăng vào: 12 tháng trước
Tới ngày 20 tháng chạp Lý thị và con dâu sớm chuẩn bị xong đồ ăn sau đó bà dặn đi dặn lại Đào Tam gia phải làm cơm thế nào, còn phải cho gà ăn, nhặt trứng, để trứng vào đâu, chén bát của chó mèo chỗ nào.
Bà ta lải nhải mãi khiến Đào Tam gia cáu tiết phun một hơi thuốc nói: “Bà mà không an tâm thì đừng đi giúp người ta nữa!”
Lưu thị và Trương thị trộm cười, Lý thị thì tức trợn trắng mắt, “Chê ta nói nhiều thì để ông ở nhà nếm thử mùi vị xem thế nào nhé!”
“Bà không ở nhà ta thanh tĩnh bao nhiêu!” Đào Tam gia nói.
Lý thị hừ hừ ra cửa, Lưu thị và Trương thị nhanh chóng đuổi theo.
Tối qua các nàng đã dặn dò nam nhân nhà mình rồi, lải nhải cũng không kém Lý thị hôm nay.
Đương nhiên đám nam nhân không chịu nổi nên dùng cách khác để lấp kín miệng vợ mình, đổi thành tiếng kêu dễ nghe hơn lải nhải nhiều.
Cơm trưa đương nhiên là do Đào Tam gia chỉ huy, Trường Phú và Trường Quý làm đầu bếp.
Đừng coi thường trí tuệ của Đào Tam gia, ông ta và hai đứa con trai không có năng lực xào rau và nướng bánh áp chảo nhưng nấu cháo lạp bát hầm bà lằng thì không thành vấn đề.
Hoa màu, rau dưa, khoai lang đỏ thêm một chút thịt khô nấu thành một nồi to, lại thêm ít su hào muối, ớt muối, củ cải muối là miễn cưỡng lên bàn.
Bọn nhỏ cũng không hề chê, còn la hét nói cháo thịt ăn ngon thật.
Đào Tam gia vừa lòng cười nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút!”
Cơm chiều vẫn là cháo thịt.
Bữa nào cũng ăn thịt bọn nhỏ cũng không ngán mà còn khen ông nội biết nấu cơm hơn bà nội, ăn ngon cực kỳ.
Sáng 21 tháng chạp Đào Tam gia tới nhà Đào Đại gia đưa lễ xong lại về nhà nấu cháo thịt cho bọn nhỏ ăn.
Nhưng rõ ràng cả đám không còn nhiệt tình như hôm qua, lượng cơm cũng giảm một nửa.
Đào Tam gia bất mãn hỏi: “Sao cả đám ăn ít như thế!”
Đại Bảo và Nhị Bảo cười khổ, Tam Bảo thì nói: “Ông nội, cháu vẫn cảm thấy bà nội nấu cơm ăn ngon.”
Tứ Bảo cũng nhanh chóng gật đầu.
Đào Tam gia tức giận thổi râu, “Mới ăn có ba bữa mấy đứa đã ngán rồi, bà nội mấy đứa có hào phóng nấu thịt như ông không? Trong bát mấy đứa thiếu thịt à?”
Mấy đứa nhỏ vội gắp thịt trong bát mình cho cha tụi nó, cả đám thực sự ăn không được nữa, còn ăn nữa là sẽ nôn.
Đào Tam gia hung hăng trừng mắt nhìn mấy thằng nhóc thối sau đó quay đầu cười tủm tỉm hỏi Nữu Nữu, “Quả đào nhỏ, ông nội làm cơm ăn có ngon không?”
Nữu Nữu đang chuyên tâm chọn đậu trong bát để ăn nghe thấy ông gọi quả đào nhỏ thì vẫn không phản ứng kịp.
Trường Phú cười cười xoa đầu con gái và ôn hòa nói: “Nữu Nữu, ông nội hỏi con kìa?”
Nữu Nữu ngẩng đầu chớp mắt to nghi hoặc nhìn Đào Tam gia.
Đào Tam gia cười tủm tỉm, giọng cực kỳ ôn hòa lặp lại: “Ông nội làm cơm có ngon không?”
Nữu Nữu lập tức gật đầu sau đó ngọt ngào nói: “Ăn ngon, đậu ăn cực ngon!” Nói xong nàng quay đầu nhìn Trường Phú nói: “Cha, trong bát hết đậu rồi!”
Trường Phú học Lưu thị đổ cháo trong bát Nữu Nữu vào bát mình rồi lại múc thêm một muôi cho con bé tiếp tục chọn đậu ăn.
Đào Tam gia bất đắc dĩ hạ thiết quân luật bắt tất cả phải ăn hết cháo trong nồi.
Mấy cái bảo nghe thế thì thiếu chút nữa ọe hết ra.
Đêm đó đi dự tiệc, con trưởng của Đào Đại gia là Đào Trường Diệu và con thứ Đào Trường Tổ tới từng nhà mời khách.
Trường Tổ cũng là người tiếp khách vì hắn là người biết ăn nói.
Đào Tam gia cười tủm tỉm mang theo Trường Phú và Trường Quý đi thôn đông uống rượu, trước khi đi ông dặn Đại Bảo nhất định phải trông mấy đứa em cho tốt, không được nghịch nước, nghịch lửa, ngoan ngoãn đợi tiệc tan ông sẽ mang thịt chưng gạo về cho tụi nó ăn.
Bọn nhỏ héo héo, cảm giác cũng không quá yêu thương thịt nữa.
Chờ cha con Đào Tam gia trở về quả nhiên mang theo lá cải bọc thịt chưng gạo.
Trường Phú còn cố ý mang đậu phụ chiên và thịt viên chiên về cho bọn nhỏ.
Bọn nhỏ ăn đậu phụ và thịt viên, còn thịt chưng đầy mỡ tụi nó không đụng đã la hét ăn no rồi.
Buổi tối Lý thị, Lưu thị và Trương thị hỗ trợ trở về thế là bọn nhỏ ồn ào nói bà nội làm cơm ăn ngon nhất.
Lý thị tìm hiểu nguyên nhân thì tức lườm Đào Tam gia mấy cái.
Cũng may chỉ nốt ngày mai là xong và bọn họ có thể ở nhà.
Ngày hôm sau Lý thị và con dâu dậy sớm chuẩn bị xong cơm sáng cũng vừa canh năm thế là ba người vội vàng dọn dẹp để còn đi hỗ trợ.
Theo tiếng pháo bùm bùm tiếng chiêng trống vang lên vui vẻ, đội ngũ đón dâu cũng xuất phát.
Đào gia thôn tỉnh lại trong không khí vui mừng, bọn nhỏ vốn hưng phấn vì sắp tới tết, hiện tại còn có tân nương để xem nên tụi nó cũng dậy sớm mặc quần áo rời giường.
Hôm nay không mưa nhưng sau khi ăn cơm sáng lại có tuyết, hơn nữa tuyết còn càng ngày càng dày.
Tuyết mang cho bọn nhỏ niềm vui lớn lao, bông tuyết bay đầy trời, rơi xuống nhanh chóng chồng chất.
Trường Phú và Trường Quý kiểm tra bọn nhỏ đã mặc đủ áo bông, quần bông và giày bông chưa rồi lại kiểm tra mũ, thấy không có vấn đề mới thả cho tụi nó ra ngoài chơi.
Trẻ con trong thôn đều ra ngoài, tụi nó vừa hét ‘tuyết rơi, xem tân nương đi’ và vừa chạy về phía nhà Đào Đại gia ở thôn đông.
Cả nhà Đào Đại gia đang vội vàng, tuyết quá lớn nên bàn trong sân phải dọn vào trong phòng.
Ngoài mấy gian tiểu viện nhà tranh tường đất nhà họ còn có đại viện là nhà ngói, một gian đủ xếp hai cái bàn.
Mọi người ở trong sân bận đến loạn lên, bọn nhỏ không được vào thế là ở ngoài gào tướng lên: “Cưới tân nương, cưới tân nương!”
Vương thị cười tủm tỉm mang một đĩa đậu phộng rang và trái cây khô ra phân cho tụi nó.
Nhà họ Chu cách khá xa nên đội ngũ đón dâu về tới nơi đã qua buổi trưa, đỉnh kiệu hồng hồng tích một tầng tuyết.
Đội ngũ đón dâu và đưa thân đều đội mũ bọc vải đỏ, trong trời đất trắng xóa cả đoàn đỏ rực ấy còn rạng rỡ hơn cả hoa đào.
Đào Đại gia vội vàng tiếp đón mọi người, lại cho bưng nước gừng đường đỏ nóng hầm hập lên để bọn họ đuổi hơi lạnh.
Vĩnh Thịnh đỏ mặt nắm tay tân nương bái đường và đưa vào động phòng.
Hành lễ xong là tiệc bắt đầu.
Thức ăn phong phú theo thứ tự được bưng lên, mọi người vui vẻ cười nói, chờ tiệc tàn lại thu dọn sau đó Lý thị mang theo con dâu nhanh chóng về nhà.
Sắp tới cửa nhà đột nhiên có năm người tuyết lùn và một con chó tuyết nhảy ra, Lý thị mắng váng lên: “Trời có tuyết mà còn ở bên ngoài chơi điên là muốn bị cảm lạnh à?”
Mấy cái bảo cười hì hì, trong tay cầm quả cầu tuyết, trên mũ trên áo đều là tuyết, còn có dấu vết bị tuyết ném trúng người.
Lưu thị đánh rớt quả cầu tuyết trong tay Đại Bảo và cáu tiết mắng, “Bao tay đâu, sao không đeo!”
“Nương, bao tay của ca ca ở chỗ này!” Nữu Nữu ló đầu ra từ sau lưng mấy thằng anh, trong ngực ôm mấy đôi bao tay.
“Giời ơi, tay đông lạnh nứt ra thì làm sao? Mau đeo bao tay vào!” Lý thị nhanh chóng lấy bao tay phân cho mấy cái bảo.
Trương thị cũng tức giận: “Về nhà sẽ cho mấy đứa ra bã!”
Aizzz, người lớn làm sao mà hiểu được nhiệt tình chơi tuyết của trẻ con chứ, mấy cái bảo đành phải hậm hực mang bao tay đi vào nhà.
Lý thị vừa về nhà đã mắng xối xả ba cha con đang chơi cờ, “Trong mắt mấy người chỉ có bàn cờ, mấy thằng nhóc thối chơi đến điên mà mấy người cũng mặc kệ à!”
Đào Tam gia vẫn tiếp tục chơi cờ, không chút để ý nói: “Nữ nhân các bà cứ nháo nhào lên, để tụi nó chạy ra ngoài chơi tuyết một chút có gì không tốt.
Lúa mạch non cũng phải đông lạnh một trận mới được mùa ấy, đứa nhỏ ra lạnh chút cũng có sao đâu!”
Lý thị không nói được Đào Tam gia thì trong lòng âm thầm cáu nhưng không làm được gì.
Bà đành tới nhà bếp nấu cho bọn nhỏ chút nước gừng quấy đường đỏ.
Lưu thị và Trương thị phủi sạch tuyết trên người bọn nhỏ, thay cả giày bị ướt.
Đương nhiên trong lúc thay quần áo mấy cái bảo đều bị phát mấy cái vào mông.
Bởi vì tuyết càng lúc càng lớn nên Lý thị không đi xem Nháo Động Phòng.
Mấy cái bảo muốn đi cũng bị Lý thị ngăn cản với lý do trời có tuyết nên đường trơn nguy hiểm.
Tam Bảo ghé vào cửa sổ nhìn trời đêm bị ánh tuyết chiếu sáng thì cảm thán nói: “Khi còn nhỏ hẳn Vĩnh Thịnh ca cưỡi chó nhiều lắm, lúc huynh ấy thành thân trời không mưa mà còn rơi tuyết luôn mới lợi hại chứ!”
Lưu thị gõ nhẹ đầu Tam Bảo và cười mắng: “Cái đầu nhỏ của con cả ngày nghĩ cái gì linh tinh thế?”
Trường Phú hỏi: “Muốn cưới vợ hả?!”
Tam Bảo bị cha hắn hiểu lầm thì tức trợn trắng mắt.
Trường Phú và Lưu thị lại làm bộ không biết, tiếp tục chê cười con mình..