Chương 46: Hóa ra là nói chuyện đứng đắn

Đèn Sáng Khi Người Đến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâm Giản nghe lời anh, đi về giường ngủ. Điện thoại di động đã bị Đổng Tự ném vỡ, cô sợ ngủ quên nên dặn: “Vậy em ngủ trước, mấy tiếng sau anh gọi em dậy.”

“Ừ, ngủ đi.”

Lâm Giản nằm xuống, trở mình qua lại vài lần trong chăn, đường xá xa xôi vất vả, thể lực cô đã dần cạn kiệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Khi Lâm Giản thức dậy, bầu trời bên ngoài đã mờ mờ sáng.

Cô bật ngồi dậy, nhìn Trần Hoài vẫn ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, Lâm Giản nhớ ngay đến chuyện trước khi ngủ: “Em ngủ quên, sao anh không đánh thức em dậy?” Lúc này là lúc thèm ngủ nhất, giọng cô vẫn còn ngái ngủ nhưng lại có ý tự trách mình.

Lâm Giản nhanh chóng đi thay quần áo, định cùng anh đổi ca cho anh ngủ một giấc.

“Anh đi nghỉ một lát đi.” Lâm Giản lại gần, đặt nhẹ tay phải lên vai anh, ra hiệu anh lên giường nghỉ ngơi. Anh không phải người sắt, từ đêm hôm trước lái xe khỏi đồn cảnh sát đến giờ anh đã thức trắng một ngày hai đêm, nói thật thì cô hơi đau lòng.

“Không sao.” Trần Hoài không đi nghỉ, “Còn sớm lắm, em ngủ thêm lát nữa đí.”

“Em không ngủ, em ngồi với anh.”

Ghế trong phòng là kiểu thông thường, lỗi thời, đến giờ anh vẫn ngồi thẳng lưng, cô nhớ ý nghĩ tối qua của mình, đầu nóng lên, ngồi thẳng lên đùi anh, đối mặt với anh nhưng vẫn hơi nghiêng người để không cản trở hoàn toàn tầm nhìn của anh ngoài cửa sổ.

“Lại tới quấy rối.” Anh bật cười, đặt tay lên eo cô, xoay người cô lại cùng hướng với anh, cùng nhìn ra cửa sổ.

Lâm Giản miễn cưỡng nhìn ra phía trước, tầm mắt bỗng lưu ý tới nhà dân phía trước chỗ khoảng đất trống không biết có một chiếc xe ô tô đậu đó từ khi nào, sau xe có người đang ôm mấy thùng giấy ra bỏ vào xe. Nếu là những nguyên vật liệu thô chưa được mở ra, chỉ cần lần ra điểm đến cuối cùng của những nguyên vật liệu này thì địa điểm bức tranh bị ăn trộm ở nghĩa trang sẽ tra ra manh mối.

“Em canh chừng, anh đi ra ngoài.”

“Anh đi đâu?” Lâm Giản lo lắng hỏi.

“Tòa nhà chúng ta nằm sát bên ngoài đường, đi đến cuối hành lang thì có thể nhìn hướng xe đi.” Anh nói rồi sải bước ra ngoài.

Sắc trời đã sáng hơn, Lâm Giản lo lắng lỡ đám người bên kia nhận thấy bên này có điểm bất thường nên kéo rèm lại che bớt, quan sát động tĩnh chiếc xe kia qua khe hở. Chiếc xe kia dừng ngang, song song với góc nhìn của cô, Lâm Giản không nhìn thấy được biển số xe nên hơi lo lắng.

Chiếc xe khởi động chạy đi, biến mất trong tầm mắt cô, cô vẫn không thể thấy được biển số xe với khoảng cách xa như vậy.

Một phút sau, Trần Hoài quay lại, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Anh bước ra nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đội cảnh sát giao thông.”

“À.” Lâm Giản tin tưởng kế hoạch tỉ mỉ của anh, gật đầu đi theo sau lưng anh.

Bên ngoài đường vẫn còn rất ít xe qua lại. Hai người đợi tầm mười phút mới gọi được một chiếc taxi.

Đến đội cảnh sát giao thông, chỉ có cảnh sát trực ban đang ở văn phòng, nhìn thấy Trần Hoài và Lâm Giản xa lạ khá ngạc nhiên.

Trần Hoài đưa thẻ cảnh sát của mình, nói rõ ý định đến của mình, cảnh sát trực nhanh chóng phối hợp cho anh xem các camera giám sát ở các nút giao thông.

“Ngã tư đường Trường Cù với đường Thanh niên, lúc 5:06, chiếc Mazda.” Trần Hoài nói chính xác thời gian địa điểm.

Không lâu sau, cảnh sát nói: “Ở giao lộ có chụp được, biển số xe là Axxxx.”

“Biển số của Lhasa, xem có phải là một không?”

Người cảnh sát kia lại tiếp tục tra thông tin. Trần Hoài nhìn quanh văn phòng, chợt hỏi: “Có thể nghỉ ngơi tạm một chút được không?”

“Được chứ.” Người cảnh sát trực ban rất nhiệt tình, anh nhận ra Trần Hoài không giấu vẻ mệt mỏi, có lẽ do thời gian truy lùng dấu vết tội phạm rất gấp gáp hoặc có thể do lý do khác mà anh chưa liên lạc với Sở cảnh sát bên này. Cảnh sát trực ban dẫn anh đến phòng nghỉ lại của đồn, pha hai ly trà xanh cho hai người. Người cảnh sát đó rời đi, Trần Hoài nằm lên giường, không giũ chăn, nhìn dáng vẻ muốn ngủ một giấc.

“Nếu buồn ngủ thì em ngủ một lát đi.”

Phòng nghỉ cũng giống như ký túc xá trường, có hai giường.

Lâm Giản gật đầu, chuyển chiếc chăn gấp gọn gàng sang giường khác, cởi giày chen lên cùng giường với anh.

Anh không ngạc nhiên, thậm chí còn dự kiến trước mà nhích người sẵn vào trong.

Lâm Giản nằm xuống, rất nhanh sau anh đã ngủ thiếp đi. Lâm Giản chống đầu, nằm nghiêng người nhìn anh, nhìn nhìn rồi ngủ luôn lúc nào không hay.

Trần Hoài ngủ một giấc đến ba giờ chiều.

Lâm Giản dậy sớm hơn anh nhưng vẫn nằm yên lặng bên ngoài, không chiếm nhiều diện tích. Anh cao lớn, cái giường gỗ nhỏ này đã rất chật chội với anh.

Trần Hoài tỉnh dậy, trở người thì thấy cô nằm nghiêng, mắt sáng ngời lấp lánh.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, không khỏi ngạc nhiên về giấc ngủ dài này, “Chưa ăn cơm trưa nữa, em đói không?”

“Tàm tạm.”

“Đi ăn cơm trước.”

“Dạ được.”

Hai người đi từ đồn cảnh sát ra, cách đó có một quán ăn. Hai người vào gọi đại vài món, ăn xong lại quay về đồn cảnh sát.

Cô tin vào phán đoán của anh, nói cách khác là tin vào suy luận của anh vô điều kiện, vì vậy cô không hỏi anh vì sao lại dừng lại ở đây.

Trần Hoài quay lại văn phòng, cảnh sát trực ban sáng đã hết ca, ban ngày cảnh sát cũng nhiều hơn. Có lẽ người trực ban kia đã nói với đồng nghiệp nên những người làm việc ca ngày cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ theo dõi những đoạn đường tương ứng mà chiếc xe đó đi qua.

“Hướng cuối cùng xe đó đi là quốc lộ 318.” Một cảnh sát báo lên.

“Vâng, cảm ơn.” Kết quả này không khác dự đoán của Trần Hoài, anh nhận được tin rồi thì rời khỏi đồn cảnh sát giao thông.

“Quốc lộ 318 là đường đi Tây Tạng, họ mang nguyên vật liệu về Tây Tạng. Xem ra địa điểm chúng phục hồi tranh cũng ở Tây Tạng.” Lâm Giản suy nghĩ một lúc cũng thông suốt.

“Tranh tường khác với các cổ vật văn hóa khác, sau khi bóc ra khỏi tường thì cồng kềnh khó vận chuyển. Di chuyển sẽ dễ bị chú ý nên chúng khó có khả năng chuyển đi ra ngoài tỉnh, sữa chữa ở gần đó rồi sang tay bán đi.”

Một khi tìm được nơi để bức tranh thì hoạt động xem như kết thúc. Hiện tại trong khoảng thời gian ngắn, xác suất Đổng Tự có thể lập công cứu mình xem như khá xa vời.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Chỉ còn cách theo dõi tung tích Đổng Tự, trong lúc đó lại tìm cơ hội thương lượng với anh ta lần nữa.

Cách thời hạn Trần Hoài rời khỏi Tây Tạng còn 20 ngày, vẫn còn hơn 30 ngày trước khi phiên tòa Lâm Cương diễn ra.

Cô nhất định tìm cho Lâm Cương một hy vọng sống.

Theo quốc lộ 318 đi vào Tây Tạng, cho dù có lái xe liên tục không ngủ thì nhanh nhất cũng phải mất hai ba ngày. Việc này hai người đều hiểu.

Trần Hoài không xác định được Đổng Tự vào Tây tạng sẽ đến thẳng điểm bàn giao tiếp theo hay trở lại đồn biên phòng nghỉ ngơi một thời gian. Anh gọi điện thoại cho Diêu Hỉ tìm số điện thoại lão Đường, rồi gọi điện thoại cho lão Đường.

“Lão Đường, tôi là Trần Hoài.”

“Sao, có chuyện gì thế?” Lão Đường hơi kinh ngạc, lần đầu tiên ông nhận điện thoại của Trần Hoài.

“Người đồng hương hôm trước tìm Đổng Tự, có vẻ có việc rất gấp cần nhờ Đổng Tự. Anh cũng thấy cô ấy còn ở trong đồn chúng tôi chờ, hôm nay tôi định đưa đến gặp Đổng Tự.”

“Hôm nay đừng tới. Thằng nhóc Đổng Tự cả năm không nghỉ mấy ngày, phép năm bao nhiêu năm đều để không. Dường như nó chỉ có một mình không bạn bè không người thân, lẻ loi cô độc một mình bao nhiêu năm không dễ dàng gì. Thứ sáu tuần trước hiếm hoi mới xin tôi nghỉ phép một tuần, tôi đồng ý rồi, không biết dạo này nó có chuyện gì không vui, để nó ra ngoài giải sầu cũng tốt. Cậu giải thích với người đồng hương kia rồi sau này lại đến đi.”

“Thế à, thôi được.” Trần Hoài nói xong thì cúp máy.

Đổng Tự chắc hẳn là đến điểm tiếp theo.

Hiếm có lúc hai người không cần vội vã, đặt chuyến bay quay về Lhasa, đến nơi là sáng hôm sau.

Ra khỏi sân bay Lhasa, Trần Hoài đi thuê một chiếc ô tô, lái thẳng đến Tả Cống*, nơi quốc lộ 318 phải đi ngang qua để đến Tây Tạng. (Tả Cống – Zagong: một huyện của địa khu Qamdo (Xương Đô), khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.)

Anh lái xe suốt một ngày, từ MangKang* qua đây, có đoạn đường đi ngang qua mép vực, thỉnh thoảng lại nhìn thấy hẻm núi vách đá dựng đứng, phía dưới là dòng sông chảy xiết, khúc cua hiểm trở. Lâm Giản ngồi bên ghế phụ lái nhìn mà sợ, im lặng cả quãng đường. Mang Kang – Markham: một huyện của địa khu Qamdo (Xương Đô), khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.)

Trần Hoài chạy đến quá trưa, đậu xe bên lề đường cạnh mấy chiếc xe địa hình, họ đều tự mình lái xe vào Tây tạng.

“Người ta nói quốc lộ 318 khó như đường lên trời, đúng là đi mới cảm nhận được.”

“Đúng đó, mắt ở thiên đường, thân dưới địa ngục. Lái xe qua con đường này tôi mới thực sự hiểu ý nghĩa câu nói này.” Mấy chủ xe đang đứng bên ngoài hút thuốc trò chuyện.

Trần Hoài điều chỉnh ghế lái, nghỉ ngơi chờ đợi.

Đợi nửa ngày, chiếc Mazda đã lọt vào tầm mắt họ. Điều kiện đường xá quốc lộ 318 khó khăn, xe kia đi đường dài, thân xe bám đầy bụi đất đến mức gần như không nhìn thấy hình dáng ban đầu của xe.

Trần Hoài lái xe đuổi theo. Trên đường này có rất nhiều xe địa hình tiến vào Tây Tạng, mục tiêu như nhau. Xe mà Trần Hoài thuê bên ngoài sơn họa tiết màu mè lung tung, đi giữa những chiếc xe kia không hề bắt mắt.

Lái hơn ba giờ, chiếc Mazda dừng lại trong huyện, vào một khách sạn trên đường. Đợi Đổng Tự và tài xế đi bộ vào khách sạn, Trần Hoài tấp xe vào góc đối diện.

Lâm Giản hỏi: “Đêm nay không đi sao?”

“Cuối đường họ ở là một tiệm sửa xe. Xe của họ hỏng cần sửa chữa. Hơn nữa hai người luân phiên nhau lái đã hai ngày hai đêm, hôm nay không còn sức lên đường.” Trần Hoài nói rồi thì tìm khách sạn phía đối diện làm thủ tục thuê phòng, chọn phòng ở gần đường.

Không giống đêm trước phải canh gác liên tục, Trần Hoài thuê phòng xong thì dẫn Lâm Giản qua tiệm ăn kế bên ăn cơm. Đây là quán ăn Tây Tạng, lối vào treo màn dân tộc, vào bên trong vừa hẹp vừa thấp.

Mì được bưng lên rất nhanh, chủ quán còn hào phóng cho thêm một đĩa củ cải ngâm chua, một bình trà bơ, có lẽ là bữa ăn đơn giản tiêu chuẩn ở đây.

Lâm Giản khát khô cổ, rót vội một ly trà, uống một hớp thì thấy có mùi tanh, lại lợt lạt nên miễn cưỡng nuốt hớp trà xuống, đặt ly xuống ăn mì. Mặt trên tô mì có một ít thịt bò xay, nước nhìn hơi dầu mỡ.

Lâm Giản cầm đũa lên cắn một miếng, sợi mì sần sật như chưa được nấu chín kỹ. Cô lại gắp một đũa củ cải đỏ ngâm chua, không có vị chua giòn tươi ngon như cô nghĩ, nó có vị chua như bị để quá lâu. Lâm Giản nhìn màu củ cải đỏ, không hiểu sao lại nghĩ đến màu sơn vẽ tranh, cô nhai vài miếng như nhai rơm rồi đặt đũa.

“Không hợp khẩu vị em à?” Trần Hoài ăn được một nửa, ngừng lại hỏi.

Ngồi xe gần một ngày, cho dù kỹ thuật lái xe của anh vững vàng thì đường xá gập ghềnh cũng đủ làm Lâm Giản say xe, cộng thêm tất cả đồ ăn ở đây không hợp với cô, cô thật sự ăn không vô, “Cũng được, tại em không đói lắm.”

Thực ra nếu có chén cơm trắng với ít cải chua hay đậu hủ thì còn ngon hơn đống đồ ăn trước mặt.

“Đừng để tối bị đói.” Trần Hoài nhìn cô.

Lâm Giản làm thinh, không ăn thêm miếng nào nữa.

Trần Hoài nhanh chóng giải quyết xong tô mì trước mặt, đứng lên đi về.

Lâm Giản về phòng, tắm rửa sạch sẽ chui vô chăn ngủ bù. Ngủ được một giấc ngắn mới nhớ ra tối nay quên giặt đồ, có vẻ do tối nay không được ăn no quên mất…

Đi đường dài cũng được, nhưng quần áo dính mồ hôi khó chịu, ngày mai nếu có thời gian thì phải đi mua vài bộ thay đổi. Cô rón rén trở lại nhà tắm, đóng cửa, nhẹ nhàng giặt sạch áo sơmi và áo thun của Trần Hoài rồi quay ra ngủ tiếp.

Ngủ tới nửa đêm thì đúng là Trần Hoài nói không sai.

Lâm Giản đói cồn cào tới mức dạ dày nóng lên, bệnh đau dạ dày đã lâu không phát tác lại bắt đầu gây rối. Cô không thể không ngồi dậy, cô đã hết cảm giác say xe nên rất muốn có gì lót bụng.

Khách sạn ở đây đều do tư nhân mở, điều kiện thô sơ, không có đồ ăn dự trữ như bánh quy, mì gói gì trong phòng. Đèn trong phòng dù sao cũng tối, cô lần mò đi chân trần vào nhà tắm mặc bộ quần áo đã giặt đêm qua vào, đồ mới giặt được có mấy tiếng nên vẫn còn ẩm. Mặc quần áo vào hơi lạnh, Lâm Giản run run mặc vào, rồi tới cạnh giường mang giày.

“Em đi đâu?” anh đột ngột ngồi dậy, phòng tối mờ, mơ hồ thấy anh trần nửa người.

“Đi tiệm ăn ăn sáng.”

“Ở đây mấy tiệm mở trễ, giờ này chưa mở cửa.”

“Tiệm bánh bao chắc mở rồi chứ? Em đi mua bánh bao.”

“Đói bụng?” Bên ngoài trời chưa sáng, giọng anh truyền tới mang theo sự dịu dàng mông lung, lặng lẽ không tiếng động mà đi vào lòng người.

Cô nhìn nụ cười có ý không đứng đắn của anh, lại nhớ chuyện mình đã bỏ dở, cô lại ngồi trước mặt anh, một lời hai nghĩa, đáp: “Đói bụng!” Lâm Giản nói rồi thì hơi nghiêng đầu lại gần, đầu lưỡi lướt nhẹ trên má anh, một lời mời quang minh chính đại.

Trần Hoài giơ tay chạm vào áo sơmi trên cổ cô, áo anh rộng nên mặc trên người cô hơi rũ xuống, thế nhưng lại càng hiện rõ đường cong tuyệt mỹ trên người cô.

Áo sơmi của Lâm Giản vẫn còn hơi ẩm. Cô gần anh như vậy, sự ẩm ướt trên áo cô phả vào mặt anh, đầu anh hơi nghiêng, cọ nhẹ vào áo sơmi của cô, mặt anh lạnh lẽo ướt đẫm, cơn buồn ngủ mơ màng biến mất.

Trần Hoài giơ tay mở từng nút áo cô ra, một, hai, ba, cổ áo sơmi đang kín mít đã mở ra, cô không cản lại mà ngược lại còn có sự mong chờ khoảnh khắc sau đó.

Nửa áo sơmi đã mở, chiếc bra đen trêu người hiện ra một nửa.

Cô hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng.

Chỉ một thoáng, anh đã mở tất cả những nút áo mà cô mới gài trước đó, đúng như cô dự đoán, anh đưa tay vào cổ áo cô, lướt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lớp vải ren trên mép áo lót cô. Bàn tay anh thô ráp lướt qua da thịt cô, những nơi mà chiếc áo lót không che chắn tựa như sự mài giũa cực kỳ mềm mại, dường như có luồng điện chạy qua, Lâm Giản không tự chủ được hơi run lên, mặt nóng, người cũng nóng, cô đang đợi anh.

“Sau này đừng mặc quần áo ướt, đồ ẩm dễ ảnh hưởng đến sức khỏe. Phòng tắm có máy sấy, em đi sấy khô rồi hẵng mặc vào.” Hóa ra là đang nói chuyện nghiêm túc.

Lâm Giản: …