Chương 120: Ngày Đầu Tiên

Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Sau khi kiểm tra MRI, bác sĩ Sài cầm kết quả kiểm tra nhìn nhìn, sau đó nói với Trương Tuấn Bảo một câu.

"Cháu trai cậu có xương cốt chắc khỏe, cơ bắp rắn chắc, toàn thân có trăm cân khí lực, tựa như Võ Tòng đương đại vậy.

"
Bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài đánh hổ (không phải loại chưa thành niên), sau đó chuyển vào một căn phong đơn nhỏ sang trọng với chiếc còng tay bạc tinh xảo.

Dù sao, đánh giá từ kết quả kiểm tra, các dữ liệu của Trương Giác đều tốt đến kỳ cục, ngay cả vấn đề mòn khớp gối thông thường của vận động viên cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, có thể thấy được lần này được chăm tương đối khá.

Trương Tuấn Bảo hắc tuyến (- _ - ǀǀǀ ): "Tôi chỉ muốn biết dây chằng có nó đã lành lại chưa, Võ Tòng gì gì đó không quan trọng, hơn nữa thằng nhó không tập luyện vài tháng rồi, liệu sức lực của nó có còn khỏe như trước đây không.

"
Giới hạn mức tạ của Trương Giác khi ngồi xổm trước giải vô địch thế giới là 1.

5 lần trọng lượng cơ thể, nhưng mà cậu lâu rồi không luyện nặng như vậy‌, sợ rằng đầu gối sẽ không chịu nổi, thân là vận động viên trượt băng nghệ thuật, không cần cơ bắp quá lớn, nhưng thằng nhóc này nâng cả trăm ký là không thành vấn đề.

Bác sĩ Sài mặt không cảm xúc trả lời: "Trong số những người tôi biết bị thương dây chằng cấp độ 2, Trương Giác là người hồi phục tốt nhất, hai năm được người khác nuôi dưỡng có thể không tốt bằng sự hồi phục của nó trong sáu tháng qua, hơn nữa bằng mắt thường tôi có thể nhận thấy lượng mỡ trong cơ thể cháu trai cậu bây giờ không vượt quá 12%, nhưng nó nặng 65 kg, cơ bắp chiếm bao nhiêu thì cậu tự tính, Trương Giác lúc thường không ít đi nâng tạ đúng không?"
Trương Tuấn Bảo: "Nó có sử dụng thiết bị trong phòng khởi động bên cạnh sân trượt băng thương mại.

"
Bác sĩ Sài khẳng định trả lời: "Vậy là đúng rồi, hiện tại khung xương của nó còn to hơn trước đây, có thể chứa nhiều thịt hơn, cho thằng nhỏ ăn ngon, tập thể dục tốt, sức mạnh khẳng định là tăng lên không ít.

"
Trước khi Trương Giác chưa dậy thì thì còn có thể tùy tiện chống đẩy kiểu Nga, cong theo 5kg chạy 20 km là không thành vấn đề, khi còn bé Hứa Đức Lạp ở trong trường bị trẹo chân, Trương Giác cõng lấy cậu em trai chỉ nhẹ hơn cậu tám chín ký đi bộ về nhà, nếu như ‌ không phải Hứa Nham phát hiện kịp lúc, thằng nhóc này còn có ý định cõng em trai mình leo lên lầu, có thể thấy được sức mạnh và sức chịu đựng của cậu từ khi còn nhỏ đã không tệ, chỉ là khung xương tinh tế nên giới hạn về sức mạnh thấp.

Lúc này chiều cao của cậu đã tăng lên, theo lời giải thích của bác sĩ Sài, thằng nhóc này sợ không chỉ sức mạnh tăng vọt thôi.

Ông cậu: Đột nhiên kinh hỉ.

Sau khi Trương Giác biết bản thân mình đã hoàn toàn bình phục, nói trong lòng không vui sướng thì là noi dối.

Cậu bất giác uốn mắt cá chân phải, nghĩ thầm, bởi vậy, cậu không có cách nào mà sinh ra tâm lý rời khỏi sân băng được.

Ông cậu không nhìn cậu bằng cái loại ánh mắt háo hức mong cậu trở lại huấn luyện ngay, chỉ nói là Trương Thanh Yến cho cậu một tuần nghỉ ngơi, để Trương Giác hưởng thụ.

Đứa nhỏ đáng thương, trong lúc nghỉ hè đã phải học bù ở trường, ngoại trừ không tham gia lớp tự học buổi tối, trình độ cực khổ cũng rất là không thấp, một tuần này coi như là để Trương Giác nghỉ ngơi muộn cũng tốt.

Cho dù cuối cùng Trương Giác lựa chọn chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học hay là luyện tập trượt băng nghệ thuật, một tuần này là lần cuối cùng cậu có thể nghỉ ngơi.

Sau đó Trương Tuấn Bảo đến đội tuyển quốc gia cùng Tôn Thiên xác nhận chuyện Liễu Diệp Minh sẽ tiến vào tập huấn ở đội tuyển quốc gia, mặc dù bên kia chưa nói sẽ lập tức cho đứa nhỏ vào biên chế của đội tuyển quốc gia, nhưng trình độ của Liễu Diệp Minh thực ra đã đạt đến mức độ có thể được đào tạo như một tuyển thủ hạt giống.

Liễu Diệp Minh, 17 tuổi, mặc dù chỉ lớn hơn Trương Giác một tuổi nhưng từ nhỏ đã cao to, hiện tại chiều cao là 1 mét 78, vóc người cường tráng, tương đương với phiên bản Sát Hãn Bất Hoa cao hơn, hơn nữa tốc độ phát triển chiều cao của hắn chậm và ổn định, cho nên không giống như Trương Giác bởi vì đột ngột tăng trưởng mà đánh mất trọng tâm.

Nhưng cũng vì tầm vóc của mình nên hắn được cho là có tiềm lực không cao, ai ngờ chàng trai trẻ này có thể bất ngờ đột phá vòng vây ngay trước thềm Thế vận hội mùa đông.

Về phương diện này, tố chất tâm lý của Liễu Diệp Minh đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa có thể lực tốt, giống như Trương Giác có năng lực đặt phần lớn các cú nhảy vào nửa sau tiết mục, cuối cùng tiết mục của hắn là do nữ sĩ Mia làm, lớp diễn xuất thì theo Trương Tuấn Bảo, vì vậy biểu cảm của hắn cũng rất tốt.

Nhìn thấy Trương Giác ỷ vào thể lực tốt cùng với biểu cảm giành được điểm ai lại không thèm chứ? Ngay khi bản lĩnh của Liễu Diệp Minh vừa xuất ra, ánh mắt Tôn Thiên cũng sáng rỡ lên, chỉ cần tính ổn định của hắn tốt hơn, suất tham dự của Phàn Chiếu Anh và Thạch Mạc Sinh sẽ nguy hiểm.

Thành tích năm nay của Hayato Terakami cũng rất tốt, chàng trai 18 tuổi đã giành chức vô địch trong phân trạm đầu tiên của Grand Prix Mỹ mùa giải năm nay, đó cũng là tấm huy chương vàng đầu tiên cho giải đấu tổ thành niên của hắn.

Sẽ không ai dậm chân ở chỗ cũ, bọn họ đều đang tiến về phía trước, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, Trương Giác sau khi xem xong phân trạm Mỹ, có thể khẳng định một câu, nếu như Hayato Terakami có thể ổn định được trạng thái hiện tại, cho dù là trước khi dậy thì cậu cũng chỉ chơi 64 với Hayato Terakami.

Trương Giác 6, Hayato Terakami 4, dù sao Trương Giác còn có ưu thế thể lực và điểm biểu diễn.

Nhưng mà bởi vì nguyên nhân các kiểu, Trương Giác trong khoảng thời gian dài sáu tháng không chỉ không tiến bộ, mà còn thụt lùi đến mức nhảy ba vòng cũng không ổn định, nghĩ như vậy, cậu bây giờ đi ra thị trường quốc tế chỉ là giao đồ ăn thôi.

Sẵn tiện nhắc tới, Trương Giác có nhà ở Bắc Kinh, cho nên bây giờ nghỉ phép khám bệnh đương nhiên là ở nhà mình rồi, Tần Tuyết Quân lúc sớm khi Trương Giác đi kiểm tra sức khỏe thì đã dọn dẹp phòng ốc xong xuôi.

Người anh em này còn rất tri kỷ, trên tủ lạnh có dán tờ giấy nhỏ, nói cho cậu biết những loại rau trồng trên ban công đều an toàn, Trương Giác có thể hái xuống ăn.

Có thể ăn bao nhiêu cũng được, không cần chừa cho hắn, là bạn bè đừng khách khí.

Trương Giác chán chường mấy ngày trời, thật sự ăn sạch sẽ hết rau trên ban công luôn.

Tần Tuyết Quân bi lượng cơm của thằng nhóc này choáng ngợp, hắn trầm ngâm nhìn cảnh tượng Trương Giác ăn cơm khô.

Vào ngày thứ hai đếm ngược của kỳ nghỉ, lúc ba giờ sáng, Trương Giác bị đánh thức.

"Trương Giác, đi, anh dẫn em đi xem thứ tốt.

"
Trương Giác: "Hả?"
Tần Tuyết Quân ngồi xổm ở bên giường, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Anh trả ân tình cho em, đi thôi.

"
Trương Giác cùng đi xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe bán tải nhỏ quen thuộc đậu ở tầng trệt, tuy rằng trên thân xe có không ít vết thương nhưng lại tăng thêm vài phần vẻ đẹp dã tính.

Bọn họ suốt đêm ra khỏi thành phố, Trương Giác mới bắt đầu không đi đâu, chỉ là quan sát chiếc xe đi vào đường hầm.


"Trương Giác.

"
"Hả?"
"Chọn nhạc.

"
Theo sự ra hiệu của Tần Tuyết Quân ra, Trương Giác mở một chiếc hộp ra, trong đó tất cả đều là băng cassette, mặt trên dán nhãn có viết tên của nhiều ban nhạc rock, cũng không biết làm thế nào mà hắn tìm được những bảo vật này, ở phía dưới băng cassette đè lên một tờ giấy chứng nhận.

Anh Tần Tuyết Quân đã giành được giải nhất trong cuộc thi chạy việt dã nghiệp dư Bắc Kinh lần thứ sáu.

Ngày 13 tháng 8 năm 2012.

Một cuốn băng cassette của Bon Jovi được đẩy vào máy nghe nhạc, ca khúc đầu tiên chính là《Never Say Goodbye》.

Ánh đèn trong đường hâm cứ không ngừng lướt qua tầm mắt của Trương Giác, ánh sáng bóng tối dường như không có điểm cuối, kèm theo tiếng ca, tốc độ của xe bán tải dường như nhanh hơn.

Xuất phát từ quận Hải Điến, bọn họ một đường đi về hướng tây cho đên khi lên đường cao tốc Jingha (cao tốc Bắc Kinh – Cáp Nhĩ Tân), tốc độ của chiếc xe bán tải này đã đạt đến một mức cao mới, ít nhất theo cảm nhận của Trương Giác, đã là quá nhanh rồi.

Cậu đỡ chặt tay vịn: "Tần, Tần ca, anh kiềm chế một chút.

"
"Đừng sợ, bằng lái xe của anh là B2.

"
Cậu thanh niên trước đây không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào cười rộ lên, lông mày tung bay, khuôn mặt tuấn tú mang theo phong tình hỗn huyết nồng nặc bởi vậy nhiễm phải một phần bất kham.

Hơn nữa hắn lái xe quả thực trầm ổn, Trương Giác dần dần thả lỏng, sau đó Tần Tuyết Quân nói chuyện phiếm với cậu.

"Thực ra anh đã vô địch cuộc thi đua xe địa hình nghiệp dư vào năm ngoái, lúc đó có một đội đã mời anh đi thi đấu chuyên nghiệp với mức lương hàng năm nà 60 vạn.

"
Trương Giác nghiêng đầu hỏi: "Vậy sao anh không đi?"
Đôi chân mày thâm thúy của thanh niên mang theo‌ ý cười.

Hắn đột nhiên nói: "Trương Giác, thực ra anh rất nghèo, em chỉ cần 500 tệ cho tiền thuê nhà, nhưng sau khi anh trả tiền thuê nhà hàng tháng, để tiết kiệm tiền, anh còn phải trồng rau trên ban công.

"
Trương Giác cười rộ lên: "Sao chủ đề lại chuyển đến đây rồi? Hơn nữa anh không có thời gian lo lắng chuyện tiền bạc sao? Cha mẹ anh còn đang đi làm, anh cũng chưa học xong tiến sĩ, còn là một sinh viên.

"
"Cha mẹ anh lúc ly hôn đã bán căn nhà, mỗi người chi ra 30 vạn nhân dân tệ, gộp lại là 60 vạn đưa cho anh, từ đó đến nay, anh không lấy một đồng nào từ bọn họ, năm ngoái cha anh còn cho anh thêm một cô em gái cùng cha khác mẹ, hơn nữa lúc mẹ kế dọn đến nhà cha anh, anh lập tức chuyển ra ngoài.

"
Hắn thở dài nói: "Anh thậm chí không thể trả khoản trả trước cho một căn hộ 30 mét vuông với số tiền có trong tay, trước năm 35 tuổi cũng đừng vọng tưởng đến việc mùa nhà, nếu như vào đội xe đó, nhờ vào tài năng của mình thì cuộc sống của anh sẽ hoàn toàn khác.

"
"Tiếp tục làm bác sĩ, sau này nói không chừng còn phải bị đánh, thậm chí sẽ càng gặp những điều tồi tệ hơn, anh không còn hy vọng nào đối với vận may của mình, hơn nữa làm bác sĩ thì cả đời phải làm bạn với học tập kiểm tra, còn phải đối mặt với nỗi đau sinh ly tử biệt, phần lớn mọi người đều không kiếm được tiền trước năm 30 tuổi, dù cho người thầy của anh rất tốt, nhưng tiền lương mỗi tháng của anh cũng chỉ miễn cưỡng đủ sống, cuối cùng dứt khoát thông qua việc trồng rau để giảm bớt tiền ăn.

"
Trương Giác nghĩ thầm, nhưng ngay cả khi như vậy, Tần tiểu ca vẫn gắn bó với nghề này, không trở thành một tay đua lợi hại có thể kiếm tiền mà không bị đánh.

Lúc này nhạc đã được đổi thành《What Do You Got》, Trương Giác nhìn ‌gò má của Tần Tuyết Quân, bất giác cười rộ lên.

"Quyết định này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn, rõ ràng anh không có nhiều tiên, nhưng gặp cơ hội kiếm được tiền lại bỏ qua, như vậy có phải bác sĩ là một giấc mơ quan trọng đối với anh không?"
Tần Tuyết Quân liếc nhìn cậu một cái: "Đúng, anh thích đua xe, như ước mơ trở thành một tay đua chỉ có thể xếp thứ hai trước ước mơ làm bác sĩ, đây là anh tự chọn, sau khi từ chối lời mời của đội xe, thỉnh thoảng anh sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng không hối hận.

"
"Trương Giác, thiên phú của em rất tốt, bất kể là ca hát, khiêu vũ hay học tập, em sẽ có một tương lai tốt đẹp, trượt băng nghệ thuật có thể không phải là con đường tốt nhất của em, bởi vì đây là con đường khổ nhất, cho nên có muốn bước trên còn đường này hay không chỉ có em mới có thể quyết định.

"
"Khi đã đưa ra quyết định rồi, em vẫn có quyền hối hận và tiếc nuối, cứ sống cuộc sống mà mình muốn là được.

"
Thời khắc này, Trương Giác nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều.

Cậu thiếu niên thiên tài, vừa ra mắt đã thu hút nhiều sự chú ý, mặc dù gian nan khó khăn sau khi thăng tổ cũng không ít nhưng cũng đã đánh bại rất nhiều đối thủ mạnh, hơn nữa chỉ cần tham gia thi đấu là nhất định có thể lên bục lĩnh thưởng, cậu đứng trên chỗ cao đã quen, nếu như không có cách nào khôi phục lại trình độ đó, thậm chí nếu như cứ dậm chân tại chỗ không hề tiến bộ, Trương Giác sớm muộn gì cũng sẽ bị thời đại tiến lên đào thải.

Giải nghệ tại thời kỳ đỉnh cao sẽ khiến người ta khó quên, nhưng một con người vinh quang một thời tàn lụi đến nỗi không thể chạm tay vào bục vinh quang, cuối cùng chật vật giải nghệ, đó chính là một hồi bi kịch.

Ngược lại, nếu như từ bỏ cuộc sống trượt băng nghệ thuật rồi đi học, cho dù không thể được thế giới chú ý như trong quá khứ nhưng lại bảo đảm việc an ổn, thi đấu vào một trường danh tiếng, chắc chắn sẽ có người khen cậu là học bá.

Sau khi rời khỏi các môn thể thao thi đấu, chỉ cần quãng đời còn lại không có bất ngờ nào xảy ra, cũng sẽ không bị chấn thương nữa.

Mới đầu, Trương Giác nghĩ như vậy.

Nhưng mà!
"Sau khi rời khỏi trượt băng nghệ thuật, em thỉnh thoảng có hồi tưởng lại, rồi sẽ cảm thấy ngoài ý muốn, làm thế nào mà em có thể yêu một thứ đến mức làm cháy tâm hồn mình.

"
Chuyến xe chạy gần 4 tiếng, bọn họ đã tới Bắc Đới Hà, đến bãi biển trường hừng đông.

Mặt trời mới mọc từ từ nhô lên khỏi mặt nước biển, âm thanh của sóng biển không ngừng tràn vào tai.

Tần Tuyết Quân ném qua một chiếc áo khoác, Trương Giác mặc vào, cảm thấy bản thân mình như một đứa nhỏ mặc quần áo người lớn.

Cậu đút tay vào túi, nhìn ngày mới tráng lệ, đi về phía biển, nước biển lan quan đôi giày sandal của cậu, Trương Giác quay người vẫy vẫy tay với Tần Tuyết Quân‌, đối phương không rõ đi tới, bị Trương Giác giội nước tung tóe.

Trương Giác ngoắc ngoắc ngón tay, một lần nữa vui vẻ bắn nước lên.

Hai chàng trai trên dưới 20 tuổi rượt đuổi vờn đập nhau trên bãi biển, cuối cùng cùng nhau nằm xuống bờ cát, cả người quần áo ướt đẫm.

Trương Giác thở dốc: "Em muốn được nhân vào trường đại học 985 với chuyên ngành nông nghiệp tốt nhất, nhưng em cũng muốn trượt băng.

"
Tần Tuyết Quân càng thở hổn hển hơn: "Học nông nghiệp không dễ kiếm việc làm tốt đúng không?"
Trương Giác: "Trông em có giống như lo lắng về công việc không?"
Cậu là Trương Có Tiền không gì không sợ!