Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Đăng vào: 11 tháng trước
Khi nhìn thấy Trương Tuấn Bảo đến sân huấn luyện, Tôn Thiên đầy mặt tiều tụy.
Ông thở dài dẫn người ta vào văn phòng.
"Cậu xem như là người của đội tuyển tỉnh tỉnh H điều đến chỗ này, tiền làm thêm giờ sẽ tính gấp ba lần bình thường, cậu ở đây dạy học một tháng, tôi tính cho cậu ba tháng tiền lương, cho nên có thể kêu thằng cháu nhà cậu đừng có gọi điện lúc chín giờ tối được không, miệng thì nhỏ mà nói huyên thuyên suốt nửa tiếng đồng hồ? Đầu óc tôi cũng bị nó làm cho quay cuồng luôn rồi.
"
Trương Giác khi nói chuyện thì không nói tục chửi thề, nhưng trong ngoài lời nói đều là không được cho ông cậu nhà con đi làm không công, còn có cái gì mà lách luật và các quy định bum ba là bum, giống như một người làm công ăn lương bị lừa không biết bao nhiêu lần vì một hợp đồng đen đủi, thuộc lòng hết tất cả các điều luật mà có thể bảo vệ bản thân mình.
Nhưng rõ ràng Trương Giác vẫn luôn là đại bảo bối của làng trượt băng Thôn Thỏ kể từ khi ra mắt mà, ai cam lòng bạc đãi thằng nhóc đó chứ?
Trương Tuấn Bảo vô cùng xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi giám đốc Tôn, đứa nhỏ nhà tôi làm phiền ngài rồi.
"
Giám đốc Tôn ngoài miệng bĩu môi lầm bầm, trong lòng thì thực sự xấu hổ khi đối mặt với Trương Tuấn Bảo, bởi vì nếu như không phải Trương Giác gọi một cú điện thoại này, ông còn thật sự quên việc trả lương cho Trương Tuấn Bảo.
Thân là huấn luyện viên trưởng, thông thường ông chỉ cần chỉnh huấn luyện viên đội tuyển quốc gia chỉ trong một câu nói, nhưng Trương Tuấn Bảo này là một ngoại lệ, rõ ràng là vừa có thể dạy nhảy bốn vòng, vừa nghĩ ra được kỹ thuật tiếp băng hàng đầu, nhưng lại cố tình không phải là cấp dưới trực tiếp của ông.
Ai kêu C9 đã từ chối ưu đãi đặc biệt cho các kiện tướng thể dục thể thao cấp quốc tế đang hoạt động của đội trượt băng nghệ thuật, để nhất ca nhà bọn họ phải dựa vào bản thân học tập ở quê nhà, mà không có cách nào chuyển đến đội tuyển quốc gia ở Bắc Kinh chứ? Khiến cho Trương Tuấn Bảo cũng không chịu tới đây, thực sự là tiện nghi lão tiểu tử Tống Thành kia.
Haiz, Tôn Thiên cũng không phải nói là bản thân có hy vọng sai trái gì đối với nhất ca nhà mình, người mà lớn lên với bộ não thông minh người mà hy vọng sẽ được nhận vào một trường học danh tiếng, dù sao thì não của đứa bé đó hoạt động rất mau lẹ, lúc tính điểm cũng là tính vèo vèo.
Phải biết rằng thao tác thay đổi bố trí bước nhảy của Trương Giác trong trận chung kết Grand Prix là rất xuất sắc trong mắt vô số người, được rất nhiều nhân sĩ trong nghề ca ngợi như một minh chứng cho trạng thái tinh thần bình tĩnh và táo bạo, đầu óc nhảy bén nhanh nhẹn, cùng với phẩm chất kỹ thuật toàn diện tuyệt vời.
Nhưng nếu lúc đó cậu không thay đổi phương án nhảy, hoặc là không all clean hết các cú nhảy, Trương Giác sẽ không thể từ vị trí thứ tư trong bài thi ngắn đuổi tới huy chương bạc, phải biết đây chính là sân nhà ở tuyển thủ hệ Nga, đối thủ của cậu có thể được thêm điểm, tự bản thân Trương Giác cũng chỉ có thể tách nước lấy điểm.
Tôn Thiên nghĩ, nếu như Trương Giác không đang trong giai đoạn phát triển hoặc không chấn thương thì tốt rồi, chỉ cần cậu khỏe lên, lão huấn luyện viên Tôn cũng không cần nhìn chằm chằm vào Kim Tử Tuyên – người có tuổi lớn hơn những tâm lý còn không ổn định bằng Trương Giác, ngóng trông đứa nhỏ này sẽ là một ứng cứ viên sáng giá cho vị trí nhất ca.
Ông ho khan một tiếng: "Được, bọn nhỏ ngày mai sẽ đến, cậu là huấn luyện viên dạy nhảy thì định dạy cho chúng cái gì?"
Trương Tuấn Bảo một mặt đương nhiên: "Đương niên là dạy động tác nhấc tay và kỹ thuật đệm băng khi tiếp băng rồi.
"
Tôn Thiên ngạc nhiên, đây chính là kỹ thuật đặc trưng của Trương Tuấn Bảo với tư cách là một huấn luyện viên.
Giọng nói ông chút run rẩy: "Cậu, kế hoạch huấn luyện của cậu, đã thảo luận trước với Trương Giác chua? Tôi nhớ cái kỹ thuật nhấc tay này là nó và Thẩm Lưu cùng nhau hoàn thiện đúng không?"
Trong trí nhớ của ông, Thẩm Lưu vẫn là nhìn thấy Trương Giác nhấc tay rồi mới bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật nhấc tay lên của mình.
Trương Tuấn Bảo hoành tráng vung tay lên: "Tôi nói với nó rồi, nó kêu không thành vấn đề, hơn nữa nó còn kiến nghị tôi chủ yếu là dạy kỹ thuật Rippon nhấc hai tay, bởi vì các luyện tập này có thể giúp trục tâm khi nhảy ổn định hơn, Tano chỉ giơ một cái tay, hai bên thân thể phát lực không đồng đều, muốn luyện càng tốn nhiều thời gian hơn, nó luyện giơ hai tay chỉ một tháng, còn giơ một tay thì tốn cả năm mới thích ứng.
"
"Nhưng mà kỹ thuật đệm băng của tôi đòi hỏi các khớp của chính vận động viên phải linh hoạt hơn, cho nên khi luyện kỹ thuật này cũng cần tăng độ dẻo dai, nhưng độ dẻo dai quá tốt thì đại biểu một khí lực khống chế không tốt, sẽ giống như Trương Giác trượt một cái là ngã úp mặt xuống đất, bởi vì các khớp hoạt động quá nhiều thì rất dễ mất kiểm soát khi thực hiện các động tác chân phức tạp, cho nên đây là một nhiệm vụ khó khăn.
"
Trương Tuấn Bảo đưa ra kết luận: "Cho nên tôi chỉ có thể dạy sơ bộ cho bọn nhỏ, trong vòng một tháng mà hoàn thiện được hai kỹ thuật này là rất khó.
"
Trong lòng Tôn Thiên nghĩ tôi thích một người thực sự như cậu.
Cứ như thế cho dù phải trả cho Trương Tuấn Bảo một mức lương cao, giám đốc Tôn cũng cảm thấy rất đáng giá.
Lúc này giám đốc Tôn còn không biết do ông chỉ an bài cho Trương Tuấn Bảo giáo trình nhảy, cho nên Trương Tuấn Bảo cũng chỉ dạy nhấc tay và tiếp băng, nếu như ông để Trương Tuấn Bảo làm huấn luyện viên trưởng trại huấn luyện lần này thì ông cậu cũng sẽ lên một kế hoạch huấn luyện thật tốt cho việc nâng tạ và biểu diễn.
Huấn luyện viên Trương có phải là huấn luyện viên giỏi nhất trong việc nhấc tay và tiếp băng không? Sai lầm! Điều hắn am hiểu nhất rõ ràng là dạy rèn luyện sức mạnh.
Ừm, còn có thông qua việc tâm sự với vận động viên để cải thiện khả năng biểu cảm và điều chính trạng thái của học, cùng nhau thu thập thông tin về màn trình diễn và tìm hiểu chi tiết về nó.
Thành tích lớn nhất của Trương Giác Thôn Thỏ trong nội dung đơn nam và danh hiệu trái tim lớn cấp độ sử thi không hoàn toàn dựa trên thiên phú chồng chất, có ông cậu làm huấn luyện viên cũng đã hỗ trợ cho cậu rất nhiều.
Ngày hôm sau, Sát Hãn Bất Hoa được anh trai đưa đến trạm xe lửa Bắc Kinh, Bạch Âm nhìn xung quanh một chút thì thấy một chỗ cách họ không xa chừng 10 mét, một anh chàng đẹp trai con nít dường như là đã tốt nghiệp đại học có một thân hình tuyệt vời bị các mỹ nhân ngoại quốc điển trai của một đoàn du lịch vây quanh để bắt chuyển.
Bởi vì đoàn người này đều nói tiếng Tây Ban Nha, anh chàng mặt con nít đẹp trai hoàn toàn nghe không hiểu, khuôn mặt toát hết mồ hôi, mãi đến khi một người đàn ông xinh đẹp tóc đen mắt xanh đến gần hắn với ánh mắt rực lửa, dùng vai cụng một cái vào anh chàng đẹp trai kia, soái ca quang quác một tiếng rồi nhảy một phát hai mét, vừa vặn nhìn thấy Bạch Âm và Sát Hãn Bất Hoa, hắn sáng mắt lên, xông tới lôi hai tên nhóc đen bỏ chạy.
"Đi mau, đám người kia cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cứ lần lần lượt lượt bon chen vô người tôi.
"
Trong lòng Bạch Âm tràn đầy ước ao, bản thân hắn đã độc thân 19 năm, nhưng chưa từng gặp người đàn ông 33 tuổi như Trương Tuấn Bảo nhưng vẫn được hoan nghênh như thế.
Hắn đưa em trai đến ký túc xá, hàn huyên một hồi với Trương Tuấn Bảo, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, nói là mèo trong nhà mấy ngày gần đây sắp sinh, phải trở về đỡ đẻ, thanh niên chính là học đại học ngành thú y cho nên không có ý định mượn tay người khác.
Trương Tuấn Bảo nhìn ra cảm thán liên tục: "Chà, người nuôi thú cưng đại khái là như vậy, vì muốn chăm sóc cho đứa nhỏ đầy lông mà chuyện gì cũng không muốn người khác làm.
"
Thấy biểu tình ngốc ngốc của Sát Hãn Bất Hoa, hắn liền giải thích: "Sư huynh của con có thể là do dưỡng thương nên quá nhàm chán, hôm qua đến cửa hàng thú cưng đón một chú hamster trà sữa về nhà, tên là Saori.
"
Trương Tuấn Bảo cũng không cảm thấy chú hamster này đáng yêu, chỉ cảm thấy Trương Giác đang ngày càng sa vào các bộ phim truyền hình Nhật Bản.
Sát Hãn Bất Hoa nghi hoặc: "Sư huynh hiện tại đang làm gì thế?"
Trương Tuấn Bảo trả lời: "Mang theo em trai đi tham quan thủ đô rồi.
"
Đúng, cậu bạn nhỏ Hứa Đức Lạp hôm qua đến thủ đô, cũng theo những người bạn trong một ban nhạc đến một quán bar ở Hậu Hải để biểu diễn, mặc dù Trương Giác không phải là người đủ tuổi, cũng không phải là nghệ sĩ biểu diễn cho nên bị quán bar từ chối không cho vào, mà nghe đâu《 Đêm nay đầy sao 》 được khán giả đón nhận nồng nhiệt, ngay tại chỗ nhận được một tấm danh thiếp từ người đại diện của một công ty tên là Phượng Minh.
Rồi vào ngày hôm nay, hai anh em cùng nhau đi ngắm cảnh tuyết rơi ở Tử Cấm Thành, hơn nữa Trương Giác cũng không riêng gì đến đây ngắm phong cảnh, cậu còn định nói chuyện với em trai mình về những kế hoạch trong tương lai trên đường đi tham quan.
Nói tới Phượng Minh, đừng nói Trương Giác quen thuộc như thế nào, kia không phải là công ty nhỏ mà cậu đã ký vào đời trước của mình sao?
Có sao nói vậy, đừng nhìn vào bản hợp đồng siêu khắc nghiệt mà Trương Giác đã ký khi cậu tham gia giấc mộng thiếu niên 307》, nhưng Phượng Minh thực sự không có gì để cậu phải nói, từ ông chủ phú nhị đại cho đến người đại diện Bạch Tiểu Trân đều là tận tâm tận lực bồi dưỡng cậu, khi cậu hành hung con ruột của lão tổng công ty Thiên Đằng thì càng dốc hết toàn lực để bảo vệ cậu.
Hơn nữa trước khi Trương Giác gia nhập thì công ty này cũng đã từng nổi đình nổi đám với một ban nhạc rock, điều này cho thấy năng lực nghiệp vụ không kém, chỉ là tay bass là thành viên cốt cáng trong ban nhạc đột tử, ban nhạc phải giải tán, Phượng Minh không còn bảng hiệu mới bắt đầu trượt dốc.
Vốn dĩ nếu như Trương Giác thuận lợi ra mắt, cậu cảm thấy với năng lực ca hát và sáng tác của mình giúp công ty ngày càng phát triển là không thành vấn đề, nhưng không phải cậu cũng đột tử ! Nói chứ ông chủ Phượng Minh cũng phải đi bái lạy thần thánh đi, hai bảng hiệu đều đột tử là vận may gì chứ!
Nhưng nếu như Hứa Đức Lạp muốn đi con đường này trong tương lai, Trương Giác thà để cậu ký hợp đồng với Phượng Minh.
Dù sao thì tuy rằng trong tay ông chủ tư bản phú nhị đại cũng chỉ có 30 triệu quỹ khởi nghiệp do cha mẹ cho, tiêu hết rồi thì cút về kế thừa gia nghiệp, nhưng tài năng kinh doanh của anh ta không tồi, hơn nữa cũng không gạt bỏ những điều khó chịu, sẵn sàng che chở cấp dưới, ở trong cái giới này chính là một ông chủ tốt hiếm có.
Trong trí nhớ của Trương Giác, khi cậu còn là thực tập sinh trong《 giấc mộng thiếu niên 307》, một tin đồn bát quái ở phòng bên cạnh là người bị loại ở vòng bán kết vì đã xảy ra tranh chấp với cậu.
Chẳng hạn như thiếu tổng Thiên Đằng muốn quy tắc ngầm với cậu đặc biệt yêu thích những con ngựa có tính cách bất kham, các thủ đoạn bỏ thuốc, dụ dỗ, cưỡng bức nhiều người, còn tụ tập một đám minh tinh phú nhị đại để cùng nhau chơi đùa quần thể du hí, bản thân thì nghe đâu bị bệnh x, còn từng bị tay bass Phượng Minh Bass đánh gãy ba chiếc răng, sau tà tâm bất tử tìm tới Trương Giác, rồi lại bị gãy hai chân.
Đương nhiên thiếu tổng Thiên Đằng không muốn chịu thiệt, tại thời điểm tay bass gây chuyện muốn tìm phiền phức với ông chủ phú nhị đại, kết quả là xúc phạm tới ba mẹ của ông chủ phú nhị đại, không chỉ không chiếm được tiện nghi mà còn bị mắng một trận sau khi về nhà, vô cùng đáng đời.
Nói chung, Trương Giác xuất phát từ nội tâm không muốn nhìn thấy Hứa Đức Lạp tuổi còn nhỏ mà đã bước vào cái giới đó, cho nên khi đưa em trai mình đi ăn thịt heo xé với sốt và vịt quay Bắc Kinh, cậu đã giật lấy cái đĩa con vịt, trong đôi mắt phẫn uất của em trai duỗi ra ngón út.
"Nhị Đức, em nghe cho kỹ, em muốn theo đuổi ước mơ, anh sẽ không ngăn cản em, nhưng nếu em muốn yêu cầu một bài hát từ chỗ anh thì em phải học xong trung học, hơn nữa còn phải thi đậu trường cấp 211.
"
Tốc độ nhai của Hứa Đức Lạp chậm lại, nhóc có chút do dự: "Nhưng việc học sẽ mất rất nhiều thời gian.
"
Trương Giác nheo mắt lại: "Em có thể không đáp ứng.
"
Chỉ cần bây giờ em nói không, phúc lợi sáng tác âm nhạc từ người anh này ngay lập tức không còn, hơn nữa người anh này cũng sẽ đuổi em về quê ở Đông Bắc, nhờ mẹ dùng giá phơi đồ cho em biết thế nào là tình mẫu tử mãnh liệt.
Hứa Đức Lạp cũng nghe thấy những lời còn dang dỡ của Trương Giác, nhưng trực giác của nhóc điên cuồng báo động, khiến cậu bạn nhỏ vô thức giật mình, run rẩy duỗi ra ngón tay út.
"Em, em đáp ứng, em nghe lời anh mà.
"
Trương Giác thoả mãn nở nụ cười, cậu tự mình cầm đũa, gắp vịt, hành lá, dưa chuột đặt trên mặt bánh, chấm nước sốt tương ngọt nhét vào miệng Hứa Đức Lạp.
"Cậu bé ngoan, anh chỉ là muốn tốt cho em thôi, trước khi em chính thức xuất đạo cứ trau dồi bản thân cho tốt, đến lúc xuất đạo thì sử dụng những kỹ năng bậc thầy để khiến khán giả bất ngờ, đến lúc đó toàn thế giới sẽ thổi phồng em là thiếu niên thiên tài, cảnh tượng đó nghĩ tới thôi là đã rồi.
"
Hứa Đức Lạp thẹn thùng mỉm cười, mơ hồ không rõ trả lời: "Em không phải là thiên tài, anh mới phải.
"
Điều đáng nói chính là, bọn họ ngay tại tiệm cơm gặp được huấn luyện viên Lan.
Trương Giác ngạc nhiên vẫy tay: "Huấn luyện viên Lan, chào buổi tối, chú cũng tới ăn cơm sao? Thân thể khá hơn chút nào không? Mấy ngày gần đây con không thấy chú đến bệnh viện 703 để giác hơi.
"
Huấn luyện viên Lan sửng sốt một chút, hắn ấp úng trả lời: "Thân thể chú tốt hơn nhiều rồi, cám ơn con quan tâm.
"
Sau đó bước chân hắn vội vàng bước vào tiệm cơm, Trương Giác tiếp tục cùng Hứa Đức Lạp ở tại chỗ cũ chờ Tần Tuyết Quân lái xe tới đón, một lúc sau, huấn luyện viên Lan chạy ra và đưa cho cậu một hộp bánh Bắc Kinh Bát Vị.
"Tám chiếc bánh này là cháu trai ở Bắc Kinh cho chú, nhưng chú không thích ăn ngọt, con cầm lấy đi.
"
Trương Giác nhìn hắn không hiểu hỏi: "Ôi chao, quần áo của chú bị sao vậy?"
Sao mà nhăn nhúm như vậy?
Huấn luyện viên Lan nghiêm túc trả lời: "Đã lâu lắm rồi mới ăn lại món mì trộn tương ở quán này, trong lòng rất kích động, cái người như chú kích động lên một cái là bị đau bụng, con cũng biết giờ là mùa đông mà, việc cởi áo khoác khi đi vệ sinh là điều không thể tránh khỏi, con yên tâm, trước khi cầm bánh ra chú đã rửa tay sạch sẽ.
"
Trương Giác 囧, mỗi lần kích động thì bị đau bụng, sao thể chất giống anh Thẩm thế, hơn nữa mình và huấn luyện viên Lan mới gặp mặt mấy lần, căn bản không tính là người quen, chú nói cười toe toét với người như mình liệu có được không?
Trong lòng cậu cảm thấy ngượng ngùng khi nhận món quà từ một trưởng bối xa lạ, mà cái người huấn luyện viên Lan này rất chấp nhất, trực tiếp nhét hộp bánh ngọt và trong tay Trương Giác rồi quay đầu bỏ đi, Trương Giác ngồi xe lăn cũng không tiện đuổi theo.
Cậu và Hứa Đức Lạp liếc mắt nhìn nhau, Hứa Đức Lạp che miệng nở nụ cười: "Anh, cái người huấn luyện viên Lan này thật thú vị nha, chú đó cũng là người dạy trượt băng sao?"
Trương Giác nhanh chóng phủ nhận: "Không, chú đó là huấn luyện viên bóng rổ.
"
Hứa Đức Lạp gật đầu: "Nhắc mới nhớ, nếu không phải anh gọi chú đó là huấn luyện viên, em thiếu chút nữa cho là chú đó là một tiền bối mà em biết trong giới rock and roll trước đây đó.
"
Trương Giác hiếu kỳ: "Tiền bối?"
Hứa Đức Lạp mặt tròn nghiêm túc trả lời: "Ừm, lúc trước em diễn trong quán bar, em có thấy một tiền bối gọi là chú Cẩn hát rock and roll vô cùng lợi hại, nhưng mà chú đó là phong cách visual* nên trang điểm giống như một con quỷ! "
*Nguyên văn: 视觉系 (bạn nào muốn biết phong cách như thế nào lên google search nhá)
Trương Giác nghe vậy, lập tức nhắc nhở thằng em: "Em đừng nên quan tâm đến người khác, sau này em không được tham gia vào phong cách visual, nếu không anh sẽ nói với mẹ, có nghe không?"
Nghe được câu trả lời ngoan ngoãn của em trai, Trương Giác thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt, lại bắt đầu phát sầu: "Thức ăn ngọt dễ bị mập, anh không thể đụng vào được.
"
Hứa Đức Lạp trong lòng suy nghĩ 80% chiếc bánh ngọt này sẽ chui vào bụng nhóc, đang muốn nói cảm ơn anh thì nghe anh nhóc lầm bầm lầu bầu.
"Nhị Đức cũng béo thành quả bóng rồi, nhất định phải giảm béo, cũng không có thể ăn cái này, chỉ có thể mang về để Saori và Tần ca ăn thôi.
"
Hứa Đức Lạp khiếp sợ mở to hai mắt, ôm bụng nhỏ mà lòng đau xót.
Béo thành quả bóng, cho nên không thể trở thành tiểu bảo bối để anh trai đút ăn sao?
Một bên khác, "Huấn luyện viên Lan" mới mới bước vào cửa tiệm cơ, một ông chú đẹp trai giống hắn y như đúc hung hăng túm cổ áo ném hắn vào tường.
"Lan Cẩn, anh không phải người mà! Cướp quần áo của tôi thì thôi đi, còn hủy hoại thanh danh của tôi!"
Lan Cẩn cười ha ha, thuần thục bắt lấy nắm đấm của Lan Côn kéo ra chỗ xa hơn, xắn ống tay áo lên đánh nhau với hắn.
Lan Nhuận nhấp ngụm trà, trong tầm mắt khiếp sợ của nhân viên phục vụ phóng nhanh tới ngăn cản, cùng ông cha và ông bác nhà mình bị đuổi ra khỏi tiệm cơm.
Haiz, sao anh em nhà người ta thì thân thiện như thế, còn anh em nhà này cứ động một chút là đánh nhau là sao?
Đều ở độ tuổi 40 rồi, có ai già đầu như thế mà còn lôi nắm đấm ra như thế này không? Bác ơi năm đó bác ly hôn hại cha con bị đánh thành mặt hình vuông rồi, lúc đó còn chỉ tay thề với trời sẽ không úp sọt em trai mình nữa, sao hôm nay lại úp sọt rồi?
Ngày 1 tháng 1, Tết Nguyên Đán, đây vốn là ngày nghỉ lễ để mọi người về quên cùng với gia đình, nhưng đợt tập huấn của đội tuyển quốc gia trong ba ngày cuối cùng đều mang bầu không khí vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều nghiến răng liều mạng huấn luyện, mong mỏi sẽ có thành tích tốt tai giải vô địch quốc gia.
Bảy giờ sáng, Thạch Mạc Sinh đã hoàn thành bài tập luyện trên cạn, đang ngồi trên ghế bên sân băng buộc dây giày, bên cạnh là Phàn Chiếu Anh cùng Lục Hiểu Dung đang tán gẫu, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Có một tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Hắn ngẩng đầu nhìn người vừa đến, đồng tử co rụt lại.
Người đó mang theo giày trượt băng, vẫy tay với bọn họ một cái, lộ ra một nụ cười khiến tim hắn đập chậm lại, giọng nói của người này khiến cho lỗ tai người ta phải yếu mềm.
"Xin chào, lâu rồi không gặp, tớ đến đây để huấn luyện phục hồi chức năng.
"
Hiện trường yên lặng như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi, nửa ngày sau, Kim Tử Tuyên gian nan hỏi một câu.
"Soái ca cậu là ai thế?"
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Sau cái chết của Trương Giác, ông chủ phú nhị đại cầm tấm hình của Lan Nhuận rơi mất vài giọt nước mắt, như là nhận rõ hiện thực, lựa chọn về nhà kế thừa gia nghiệp.
Tuy rằng hắn không thể tiếp tục theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình và đào tạo ra một vài ngôi sao nhạc rock chân chính, nhưng với tố chất của hắn với tư cách là tiến sĩ Học viện Thương mại Wharton vô cùng ưu tú, cộng thêm một chút may mắn, hắn đã thành công trong vòng năm năm nhân giá trị của công ty lên làm đôi, phá vỡ thành công số vốn của Thiên Đằng cũng như chiếm đoạt tài sản sau lưng của bọn Vân Tư, Nguyên Khâm.
Sau đó, ông chủ phú nhị đại đã thiết lập một hệ thống phúc lợi tốt cho công ty của mình vì phản đối hệ thống 996, 007 và các hệ thống khác khiến người ta đột tử, công ty bởi vậy tại thị trường nhân tài chuẩn bị được hoan nghênh, cũng tuyển được rất nhiều thiên tài kinh doanh với hiệu quả chiến đấu cao và lòng trung thành, việc kinh doanh càng làm càng lớn, thậm chí văn học qi cũng không dám viết gì.
Nói không có hệ thống, cũng không có miễn trừ thương tật, Trương Tiểu Ngọc bị thương ngồi xe lăn hơn nửa tháng so với hàng này thì yếu hơn rất nhiều!