Đăng vào: 1 năm trước
"Chuyện gì?" "Tôi muốn nhân dịp nào đó mời cậu cùng đến gặp bố tôi!"
Sau khi Tô Vãn Thanh lấy hết dũng khí nói xong câu đó, thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lý Thần, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó đâu".
"Chỉ là dạo gần đây bố tôi đam mê đầu tư tài chính nhưng ông ấy chả hiểu gì, thế nên thua lỗ khá nhiều, tôi chỉ mong cậu có thể khuyên nhủ hoặc khai sáng cho ông ấy".
Chuyện gì nên đến cũng đến.
Lý Thần đã biết khó khăn mà tối nay Tô Vãn Thanh gặp phải từ lâu rồi, anh bình tĩnh nói: "Sao tôi phải giúp cậu?"
Tô Vãn Thanh ngây người, từ nhỏ đến lớn người khác làm mọi chuyện vì cô, nhất là người khác phái thi nhau lấy lòng cô không phải là vì bọn họ can tâm tình nguyện sao?
Nhưng Lý Thần nói thế cũng không sai, hai người bọn họ vốn chẳng hề thân quen, thậm chí bây giờ anh còn là người giàu thứ thiệt, tiền đồ rộng mở nữa chứ.
Mà nói thẳng ra thì quan hệ của hai người họ cũng chỉ là bạn học cũ mà thôi, sao anh phải giúp cô chứ?
Tô Vãn Thanh cười khổ, lúc đang định xin lỗi thì Lý Thần nói thêm.
"Thời gian này tôi khá bận, giá cả dầu thô trên thị trường lúc nào cũng có thể tăng vọt, đợi qua thời gian này tôi sẽ đi cùng cậu một chuyến".
Lời của Lý Thần khiến trái tim của Tô Vãn Thanh đập liên hồi như chơi trò tàu lượn siêu tốc, nhìn Lý Thần đang tươi cười trước mặt, Tô Vãn Thanh không nhịn được hỏi ngược lại: "Sao cậu lại phải giúp tôi?"
Lý Thần nhún vai nói: "Có lẽ là....!do tình bạn chăng, giúp được thì giúp thôi!"
Tô Vãn Thanh nhìn nụ cười nhạt nhẽo của Lý Thần, trên mặt nở nụ cười tỏ vẻ ngầm hiểu ý, gật đầu một cái rõ mạnh.
Lúc sẩm tối, Lý Thần ngồi xe của Tô Vãn Thanh về nhà.
Với thân phận của Tô Vãn Thanh thì việc cô có một chiếc xe cũng chả phải chuyện lạ, nhưng giá trị của chiếc BMW 3 Series này rơi vào khoảng năm sáu trăm nghìn nhân dân tệ.
Đối với người bình thường thì đây có lẽ đã là một chiếc xe sang lắm rồi, nhưng đối với Tô Vãn Thanh thì đây chỉ là chiếc xe khiêm tốn nhất trong nhà cô thôi.
Chuyện này càng khiến Lý Thần nổi hứng mua một chiếc xe.
Về đến nhà, sắc mặt Lý Thần đen như đít nồi thở ra một hơi, nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Trương Giang.
"Chú Lý à, nghe nói hôm nay chú kiếm được không ít tiền à, chúc mừng chúc mừng!"
Trương Giang vừa mới nghe máy đã cười ha hả nói.
Lý Thần cười khẽ nói: "Mấy đồng lẻ thôi, mà anh Trương này, lần này em có chuyện muốn nhờ anh giúp".
Lý Thần định chuyển nhà, dù sao trước giờ Hồ Bích Bích cứ luôn quấn lấy anh, giờ anh có tiền rồi, nhất định phải chuyển nhà.
"Giờ em có một căn nhà bên Pioneer Homes, vì một vài lí do nên định bán căn này đi, đợi một thời gian nữa thì mua hai căn khác sau, anh có thể giới thiệu cho em bên trung gian nào đáng tin không?"
Trương Giang nghe thế lập tức nói: "Chuyện nhỏ, chú đợi một lát anh gửi số cho chú, anh sẽ nói trước với người ta một tiếng, chắc chắn người ta sẽ giúp chú sắp xếp chuyện này".
"Cảm ơn anh Trương, mấy ngày nữa chúng ta ăn với nhau bữa cơm đi", Lý Thần cười nói.
Lý Thần chỉ nói khách sáo thế thôi, không ngờ Trương Giang nhớ đến chuyện gì đó, lập tức cười nói: "Mấy ngày nữa đúng là có dịp để chúng ta ăn một bữa với nhau đấy, chỉ là không biết chú Lý có thấy hứng thú hay không thôi".
"Chuyện là thế này, mấy nhà đầu tư chơi cổ phiếu kỳ hạn trong tỉnh cũng được coi là những người chơi lớn trong làng cổ phiếu, cứ cách một khoảng thời gian là chúng tôi lại tổ chức một buổi giao lưu với nhau, nói thẳng ra là để duy trì mối quan hệ".
"Làm ăn mà, nhất là trong mảng tài chính, mối quan hệ và tin tức cực kỳ quan trọng, mà thời gian trước chú đầu tư vào giao dịch kỳ hạn đậu xanh (giao dịch kỳ hạn đậu xanh: đây là một trong những giao dịch kỳ hạn đầu tiên ở Trung Quốc) khiến không ít người hỏi thăm rốt cuộc chú là thần thánh phương nào đấy".
"Thế nên mấy hôm nữa có một buổi tụ họp, anh muốn mời chú cùng tham gia, không biết chú có hứng thú không?"
Nghe Trương Giang nói thế Lý Thần liền hiểu ngay.
Đời trước anh vốn làm trong ngành tài chính nên vốn chẳng hề xa lạ với mảng tài chính của tỉnh này.
Những người trong ngành này đều là những người đi đầu trong lĩnh vực của họ, có thể nói bọn họ nắm giữ toàn bộ tài chính của tỉnh này, chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến ngành này phải chao đảo.
Nhưng đời trước anh chỉ là một nhân viên quèn ở tầng chót của công ty tài chính mà thôi, anh chỉ có thể nghe ngóng mấy tin vỉa hè từ người khác rồi tự mình ngưỡng mộ mà thôi.
Đời này không ngờ anh có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với ngành này.
Xem ý của Trương Giang thì có vẻ ông ấy là người trong ngành, mà còn có một chỗ đứng nhất định, muốn lôi kéo Lý Thần gia nhập vào ngành này.
Sống lại lần nữa, Lý Thần biết rõ quan hệ rộng quan trọng đến nhường nào nên anh không từ chối, nhanh chóng đồng ý.
Hai người lại khách sáo thêm mấy câu nữa, sau khi hẹn xong thời gian mới cúp máy.
......!
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhoáng cái đã đến mấy ngày sau.
Mấy ngày nay, giá thị trường dầu thô quốc tế còn chưa lên, mấy tình tiết quan trọng còn chưa xảy ra nên Lý Thần tập trung vào thị trường chứng khoán trong nước.
Vì có trí nhớ đời trước nên Lý Thần giống như có bàn tay vàng, giá trị tài sản của anh mỗi ngày đều tăng lên chóng mặt.
Chỉ cần là cổ phiếu anh chọn thì ngay hôm đó giá chắc chắn sẽ tăng cao.
Tiền lời cộng lại nhiều đến mức người khác nghe thấy phải giật mình.
Một triệu sáu trăm nghìn tiền vốn, chỉ trong một thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã lên đến năm triệu rồi.
Mà hai trăm nghìn của Tô Vãn Thanh cũng tăng thành sáu trăm nghìn.
Cái tốc độ kiếm tiền này không gọi là kiếm tiền nữa mà gọi là in tiền mới đúng.
Mà tin tức trong tỉnh có một vị thần chứng khoán cũng nhanh chóng lan xa, khiến những người biết rõ chuyện đều phải quỳ gối bái phục trước chiến tích của Lý Thần.
Còn đa phần thì mọi người đều không tin, cho rằng đây chỉ là tin vịt, làm gì có chuyện mua cổ phiếu nào thì cổ phiếu đó trăm phần trăm lên giá chứ.
Đối với những tin đồn này Lý Thần vốn chẳng hơi đâu mà để ý đến.
Anh đang mặc thử một bộ vest.
Trưa nay chính là ngày anh và Trương Giang đã hẹn trước sẽ đến buổi tụ họp, sau khi Tô Vãn Thanh biết chuyện này thì đã kéo Lý Thần đi mua vest.
Từ trong phòng thử đồ bước ra, Lý Thần khiến tất cả mọi người kể cả Tô Vãn Thanh hai mắt sáng rực lên.
Lý Thần vốn đã đẹp trai rồi, lông mày lưỡi kiếm mắt sáng như sao, tuy không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn nhưng dáng người cũng cực kỳ cân đối.
Anh mặc bộ vest này trên người cứ như nó được may sẵn cho riêng anh vậy, cực kỳ vừa vặn, lại thêm khung xương của anh lớn, sống lưng thẳng tắp, cả người anh cũng sáng bừng lên.
"Thế nào?", Lý Thần đứng trước gương hỏi.
"Đẹp trai!", Tô Vãn Thanh trả lời.
"Thanh toán!"
Đã đẹp trai lại còn nhiều tiền nữa.
Ánh mắt mấy nhân viên bán hàng nhìn Lý Thần sáng rực như đèn pha ô tô, nhưng nhìn thấy Tô Vãn Thanh đứng cạnh Lý Thần, bọn họ cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán, dù sao đa số mọi người đều biết thân biết phận cả.
Chả có mấy người vẫn có thể tràn đầy tự tin khi đứng trước mặt Tô Vãn Thanh, cô thật sự quá ưu tú, hoàn toàn ăn đứt bọn họ.
Lý Thần mua quần áo xong, nhìn sang Tô Vãn Thanh đứng cạnh, giữ cô lại, nhìn sang cửa hàng Cartier bên cạnh.
"Vãn Thanh, chúng ta vào xem thử đi".
Thấy Lý Thần bước vào cửa hàng Cartier, Tô Vãn Thanh hơi sửng sốt nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, bước vào theo anh.
Tô Vãn Thanh còn tưởng anh định mua thêm một chiếc đồng hồ để tăng thêm khí chất cho bản thân, không ngờ anh lại quay sang nhìn chằm chằm vào cô.
"Vãn Thanh, tặng cậu món quà này", Lý Thần cười nhạt nói.
Đời trước Lý Thần không có dung khí theo đuổi Tô Vãn Thanh, cực kỳ hèn mọn.
Hôm nay có cơ hội làm lại từ đầu, còn có đủ khả năng theo đuổi cô, đương nhiên Lý Thần phải biết nắm chắc cơ hội rồi.
Nói xong, anh cũng mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Tô Vãn Thanh, ngẩng đầu nói với người bán hàng: "Xin hỏi trong cửa hàng có sợi dây chuyền Ánh Sao không?"
Lý Thần vừa dứt lời thì cả Tô Vãn Thanh và người bán hàng cùng sững sờ, dù sao thì người bình thường không thể mua nổi sợi dây chuyền Ánh Sao.
Một sợi dây chuyền giá gần triệu tệ cũng đủ mua mấy căn nhà ở thời này rồi.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì một đôi nam nữ đang xem trang sức ở trước quầy Cartier bất ngờ đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.