Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Đăng vào: 12 tháng trước
Phân trạm thi đấu tại Nhật Bản lúc mới bắt đầu, Trương Giác rơi vào trạng thái phong bế, thậm chí không thể xem TV.
Kỳ thi giữa kỳ đã đến, thân là học sinh lớp 9, Trương Giác cũng là một đứa nhỏ bị áp lực học tập bủa vây, đứa nhỏ này sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh vào học kỳ tới, Trương Thanh Yến hạ xuống mệnh lệnh bắt buộc cho con trai, muốn tiếp tục học trượt băng nghệ thuật, thậm chí là xin nghỉ đi huấn luyện cùng thi đấu cũng có thể, nhưng nếu như thành tích của Trương Giác bị trượt băng ảnh hưởng, học kỳ mà không thi đậu nhất trung của H thị thì! Ha ha.
Mẹ ruột cười lạnh xong, Trương Giác đã quen với việc bị mẹ bắt cho đến khi không học được gì, nhưng ông cậu có mặt tại hiện trường đã bị sốc.
Trương Thanh Yến là một người phụ nữ với khuôn mặt nhỏ như quả trứng ngỗng, cho dù lớn tuổi và cũng không gầy đi sau khi sinh Hứa Đức Lạp nhưng vẫn có làn da trắng như cũ, mi mục như họa, phảng phất giống như đóa hoa sen nở rộ trong hồ nước xanh Giang Nam, chỉ nhìn bề ngoài thì là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp dịu dàng, nhưng trong xương là một người nói một mà không nói hai.
Cô có thể không chút do dự cầm ghế đứng dậy phản kích khi người chồng cũ bạo lực gia đình, cuối cùng khi hai người được đưa và bệnh viện quả thực là không thể phân biệt được ai bị thương nặng hơn, cô cùng hoàn toàn phớt lờ màn quỳ gối giữ chân của người chồng cũ, cùng với một đám khuyên giải cái gọi là thân thích, ôm Trương Giác còn đang uống sữa dứt khoát kiên quyết ly hôn.
Ngoại hình, thiên phú đánh nhau và tính cách quật cường của Trương Giác đều giống như mẹ mình.
Trương Tuấn Bảo trước nay vẫn luôn kính nể vị chị gái này, cho nên hiện tại ông cậu còn sợ cậu không thi nổi lên nhất trung còn hơn cả bản thân Trương Giác, ngay cả huấn luyện viên trưởng Tống Thành cũng hình thành thói quen thỉnh thoảng hỏi hai câu Trương Giác học tập như thế nào rồi, chỉ lo Trương Giác nhất thời trượt thứ hạng, bị mẹ kéo đi lớp học thêm, khiến cho đội tuyển tỉnh mất đi con át chủ bài lớn nhất.
Hiện tại hai người Hoàng Oanh, Quan Lâm của đội tuyển tỉnh J là ngôi sao ban mai của nội dung trượt đôi, đơn nữ xuất sắc nhất tổ thiếu niên là Mễ Viên Viên thuộc đội Bắc Kinh, đội tuyển tỉnh L có Kim Tử Tuyên và Lục Hiểu Dung lần lượt là người gánh đơn nam và đơn nữ, đội tuyển tỉnh tỉnh H đem ra được chỉ có Trương Giác.
Không ngoa khi nói rằng, toàn thôn già trẻ ai cũng chờ đứa nhỏ lớn lên đảm nhiệm vị trí nhất ca của đội tuyển quốc gia.
Haiz, nhắc tới việc này cũng là do trượt băng nghệ thuật quá ít phổ biến, ngay cả những trường trong top cũng không tuyển học sinh năng khiếu đặc biệt môn thể thao này, khiến cho các nhất ca trượt giỏi sau khi huấn luyện còn phải cõng lấy áp lực từ việc học tập.
Trương Giác tương đối bình tĩnh lại rồi, kỳ thi tuyển sinh trung học sẽ diễn ra vào học kỳ tiếp theo, gấp cái gì, Trương Tuấn Bảo so với nhìn chằm chằm cậu làm bài còn không bằng đi hầm cái chân giò, trước đó ông cậu đã từng cam kết, nói chỉ cần Trương Giác tiến vào vòng chung kết thì sẽ hầm chân giò cho cậu ăn.
Trận đấu tại Nhật Bản đã kết thúc ngày hôm qua, Hayato Terakami đã xuất sắc giành được chức vô địch và xếp thứ hai trên bảng tổng sắp với một huy chương bạc và một huy chương vàng với tổng điểm 28, Trương Giác và Juventus hòa nhau ở vị trí thứ ba, chiếm hai tiêu chuẩn.
Dù sao thì Trương Giác bây giờ cũng đã vững vàng lọt vào chung kết, ông cậu cũng cần thực hiên lời hứa của mình.
Kể từ khi trở thành vận động viên, Trương Giác đã ăn không ít thịt, thịt bò, thịt gà và các loại thịt giàu đạm ít chất béo khác, căn tin của đội tuyển tỉnh vẫn luôn cố nhét thức ăn vào đĩa cậu với thái độ đây không cần tiền.
Trong tình huống bình thường, một người trưởng thành chỉ cần ăn 2500 calo mỗi ngày là đủ, trong khi vận động viên có thể ăn hàng chục nghìn calo mỗi ngày, tức là gấp 4 đến 5 lần người bình thường.
Khi Trương Giác đi đến phòng tập thể dục nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của những vận động viên thành niên, chỉ là hoa quả sau bữa ăn của bọn họ cũng đủ cho một người lớn ăn no, nhưng ngay cả khi như vậy, các vận động viên nói chung vẫn duy trì một thân hình gầy gò, có thể thấy được lượng tiêu hao bình thường lớn như thế nào.
Trượt băng nghệ thuật đòi hỏi các vận động viên phải duy trì một thân hình thon gọn và đẹp đẽ, cho nên họ không ăn uống quá độ như các vận động viên bơi lội và bóng, hiện tại lượng cơm của Trương Giác có thể gấp 1.
5 lần so với người đàn ông trưởng thành và cũng đang không ngừng tăng lên.
Nếu không có sự kết hợp khoa học và lành mạnh giữa các loại thực phẩm và tập luyện nhiều, chỉ sợ cậu đã mập thành quả bóng như Hứa Đức Lạp thay vì duy trì lượng mỡ trong cơ thể dưới 7%.
Các loại thịt nhiều mỡ, nhiều chất béo như thịt ba chỉ, chân giò thường không xuất hiện trên đĩa ăn của Trương Giác, nhưng người mà, chính là càng không ăn được thì sẽ càng ghi nhớ, ngoài ra lượng mỡ trong cơ thể thấp sẽ khiến cơ thể rất muốn bổ sung chất béo, nên Trương Giác hiện tại đều muốn ăn thịt mỡ mỗi ngày.
Trưa hôm đó, Trương Giác một mình gặm xong một cái chân giò to trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ của Hứa Đức Lạp, dù cho ăn xong bữa này cần phải huấn luyện gấp đôi, cậu cũng hoàn toàn không hối hận.
Đây là món thịt mà cậu dựa vào bản lĩnh mới có được, Trương Giác huấn luyện đến vô cùng hạnh phúc.
Cuối tháng 10, Liên đoàn trượt băng quốc tế chính thức công bố danh sách thi đấu cho vòng chung kết giải Grand Prix, Tống Thành không thể chờ đợi được nữa mở trang web chính thức ra, mang kính lão tìm danh sách đơn nam tổ thiếu niên giữa một rừng tiếng Anh.
Ilya Savshenko (Nga)
Hayato Terakami (Nhật Bản)
Juventus (Cộng hòa Séc)
Trương Giác (Trung Quốc)
Alex (Pháp)
Angus Joe (Mỹ)
Tên của các vận động viên được viết bằng chữ tiếng Anh trên trang web chính thức của Liên đoàn trượt băng quốc tế, nhưng trước khi nhìn thấy hai từ Jue Zhang (Trương Giác), Tống Thành trước tiên nhìn thấy lá cờ nhỏ đánh sau danh tự này.
Màu đỏ, mặt trên có các ngôi sao sáng.
Đây là lần đầu tiên Tống Thành nhìn thấy lá cờ đỏ của Trung Quốc trong danh sách chung kết đơn nam, dù cho chỉ là tổ thiếu niên thì trong lòng ông cũng cực kỳ cao hứng.
Ông quay đầu lại gọi: "Tuấn Bảo, Tiểu Ngọc tiến vào vòng chung kết rồi!"
Trương Tuấn Bảo đang cầm điện thoại di động, đầy mặt lo lắng: "Biết rồi biết rồi, chờ chút a! "
Điện thoại di động của Trương Tuấn Bảo tích tắc hai tiếng, ông cậu nhìn vài giây, cả người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Quá tốt rồi, lần này Tiểu Ngọc đã đứng trong top 3 kỳ thi giữa kỳ, bây giờ chị gái tôi nhất định sẽ cho phép cậu nhóc nghỉ để tập luyện trước trận chung kết.
"
Tống Thành ló đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của Trương Giác trên màn hình nho nhỏ kia.
Trương Có Tiền: Kỳ thi đứng thứ ba trong lớp, huấn luyên viên Thẩm dạy kèm rất có ích, lần này con đã cải thiện được 10 điểm tiếng Anh của mình.
Tuy rằng không phải hiểu lắm tại sao Trương Giác tại không muốn Trương Tuấn Bảo ghi chú là cháu trai mà lại đổi thành Trương Có Tiền, mà khi nhìn thấy hai từ tiếng Anh, Tống Thành cũng không khỏi cảm thán một câu "Là thi viết tiến bộ 10 điểm đúng không?"
Khi Trương Giác học tiểu học thì Trương Thanh Yến đã đăng ký cho cậu lớp học cấp tốc về phát âm và khẩu ngữ với số tiền 20.
000 nhân dân tệ, cuối cùng Trương Giác vẫn là học ra cái âm điếc tiếng anh, ngược lại là những môn khoa học tự nhiên mà cậu chưa từng học thêm lại đạt điểm tối đa.
Cái loại thiên phú này, có lúc không tiếp thu cũng không được.
"Thẩm Lưu đâu?"
"Lái xe đến đón Tiểu Ngọc tan học.
"
!
Đừng nhìn Trương Giác chưa bao giờ tự học buổi sáng và buổi tối, cậu thường vì thi đấu mà xin nghỉ một tuần, thỉnh thoảng còn bị phạt viết kiểm điểm vì đánh nhau, thậm chí là người duy nhất trong lớp xỏ khuyên tai, thoạt đầu nhìn cứ như phản nghịch, nhưng khi kết quả của kỳ thi giữa kỳ được đưa ra, lão Chu hay Trương Giác đều lộ ra khuôn mặt tươi cười giống như hoa cúc.
Người đàn ông tuổi trung niên hói đầu bị đám học sinh mài ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn, lúc cười rộ lên giống như một ông lão hòa ái dễ gần, sau khi trở lại lớp học thì không khỏi khen Trương Giác một trận trước 47 thành viên trong lớp.
"Lần này Trương Giác làm bài thi rất tốt, đặc biệt là hóa học, lấy được điểm tối đa duy nhất trong lớp.
"
Bài thi môn hóa rất khó, cả một lớp toàn lớn tuổi hơn xấu hổ không muốn nghe từ miệng lão Chu ngoác ra mấy chữ toàn điểm môn hóa, rất nhiều học sinh bị hóa học đánh gục bắt đầu vỗ bàn.
"Giác ca, trâu bò quá!"
Trương Giác bình tĩnh đứng lên chắp tay xung quanh.
"Cảm ơn các bạn, chúc mọi người sau này làm bài thi thật tốt, toàn may mắn không thôi.
"
"Nhận lời chúc lành của Giác ca.
"
"Cảm ơn Giác ca.
"
Tất cả mọi người đều cười hớn hở, trong lớp học nhất thời trở thành một biển trời vui sướng.
Lão Chu ho khan một tiếng: "Trương Giác, về nhà nhớ rèn luyện cách viết văn, em nên xem những bài luận đầy đủ điểm, lần này em viết văn đã bị trừ 7 điểm, điều này không nên xảy ra, em vẫn còn chỗ trống để tiếp tục tiến bộ.
"
Trương Giác vẫn luôn ngồi hàng ghế đầu từ tiểu học cho đến sơ trung, khoảng cách chưa đến 1 mét khiến cậu luôn trở thành tâm điểm chú ý của giáo viên bất kể cậu đang làm gì, được điểm danh theo thói quen luôn ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra lần này cậu có thể lấy được tối đa điểm hóa học là một sự trùng hợp ngẫu nhiên! Trên bài thi có một số câu hỏi mà cậu đã đọc trong phần ghi chú của Tần Tuyết Quân đưa cho, bút ký của người đã giành huy chương vàng trong cuộc thi hóa học quả nhiên bất phàm.
Có sự hỗ trợ đến từ Tần Tuyết Quân, Trương Giác đã ôn lại kiến thức sơ trung của mình và cũng thoải mái hơn khi xem trước sách giáo khoa cấp ba, chỉ cần cậu làm theo những dòng suy nghĩ trong ghi chú là được.
Sau khi khen bọn nhỏ xong lão Chu lại bắt đầu phát biểu, nội dung chủ yếu vẫn là chỉnh đốn lại tinh thần bọn nhỏ, chớ đắc ý vì thi tốt cũng như đừng nản lòng nếu thi kém, khoảng cách đến kỳ thi cấp ba còn một học kỳ nữa, tất cả mọi người phải tiếp tục cố gắng.
Về phần thành tích bị trượt dốc nghiêm trọng, theo sự hiểu biết của Trương Giác về lão Chu, 80% ông sẽ nhân giờ giải lao giữa các tiết học để gọi bọn nhỏ đến góc không người để tán gẫu thật tốt.
Ngay cả khi đối mặt với những học sinh yếu kém, lão Chu vẫn luôn cố gắng hết sức để cứu lấy thể diện, khi còn bé Trương Giác không nhận ra điều gì, sau khi lớn lên mới biết lão Chu thật sự là một giáo viên tốt, dạy học giỏi, cũng sẵn sàng tôn trọng suy nghĩ của các thiếu nam thiếu nữ lứa tuổi vị thành niên.
Tới lúc cậu nghĩ rõ ràng như vậy, Trương Giác đã xấu hổ hết mười giây vì từng gọi lão Chu là Địa Trung Hải vào thời kỳ trung nhị của mình.
Đồng dạng, khi Trương Giác nhận được huy chương vàng tại phân trạm nước Mỹ, hiệu trưởng suýt chút nữa thì tổ chức một đại hội khen ngợi Trương Giác, thậm chí còn yêu cầu người mang theo hoa và biểu ngữ đến sân bay đón cậu.
May là có lão Chu ra sức xóa bỏ ý kiến của mọi người, trước tiên gọi điện thoại dò hỏi về suy nghĩ của Trương Giác, Trương Giác lúc đó đã quyết đoán từ chối lòng tốt của hiệu trưởng, cho nên sau đó mới giảm đi không ít việc vặt.
Cậu không phải là người có tính tình cởi mở, lão Chu không nói, những bạn học khác đều cho là Trương Giác là bởi vì muốn đi theo con đường thể dục thể thao nên mới luôn xin nghỉ để ra ngoài huấn luyện, trong trường cũng có nhiều người có tình huống tương tự như cậu, bên phía học sinh nghệ thuật cũng không ít người xin nghỉ, cho nên trường hợp của Trương Giác cũng không quá đột ngột.
Thêm vào sự phổ biến của trượt băng nghệ thuật trong nước vẫn còn hạn chế, các cuộc thi dành cho lứa tuổi thiếu niên chỉ được những người hâm mộ trượt băng lâu năm quan tâm tới, lúc này trong trường càng không có mấy người biết đến Trương Giác đã giành được hai danh hiệu trên đấu trường quốc tế.
Trần Tư Giai là một trong số đó.
Cha của cô là huấn luyện viên khúc côn cầu trên băng của đội tuyển tỉnh, có lần thuận miệng nói rằng đội tuyển của tỉnh đã đào đạo ra một siêu thiên tài trượt băng nghệ thuật, cô mới biết Trương Giác đã tham gia một trận đấu ở nước ngoài vào đầu năm nay.
Đợi đến đầu tháng 12, cũng chính là một tháng sau, Trương Giác sẽ lần thứ hai đến Bắc Kinh để tham gia vòng chung kết Grand Prix trượt băng nghệ thuật được tổ chức tại Nhà thi đấu Thủ đô.
Đây là một sự kiện hàng đầu tập trung những người hâm mộ trượt băng trên toàn thế giới, mà Trương Giác là vận động viên trượt băng đơn nam đầu tiên của Trung Quốc tham gia sự kiện này!
Khó có thể tưởng tượng, trong một có thể nhó bé lại có một nguồn năng lượng lớn như vậy.
Thành tích của Trương Giác rất tốt, đánh nhau càng ngày càng lợi hại, từ năm hai cho đến nay cũng phải mười lần viết bản kiểm điểm dành riêng cho các cuộc đánh nhau, ngay cả chủ nhiệm mỗi lần nhìn thấy cậu đều thân mật chào hỏi —— "Là Trương Giác à, ngày hôm nay cũng chăm chỉ đọc sách, đừng gây chuyện nữa nha.
"
Nhưng cậu chưa bao giờ bắt nạt kẻ yếu, ngược lại là những kẻ bạo lực học đường trong sân tường đều bị cậu dùng búa đập toàn bộ, Trần Tư Giai dung mạo xinh đẹp, tính cách hướng nội, trước đây luôn bị bắt nạt, nhưng từ đầu học kỳ tới nay không ai dám làm phiền cô nữa.
Tất cả mọi người đều biết đại ma vương Trương Giác ngồi xổm ở lớp một năm ba.
Trương Giác e rằng không biết, cậu ở trong trường thực ra rất được mọi người yêu mến, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu đáng yêu và lợi hại, giống như một tiểu vương tử bước ra từ truyện cổ tích, mặc dù không có ngựa trắng, không có vương miện, nhưng lại có lòng dũng cảm và chính trực có thể xuyên qua mây mù.
Nhưng bởi vì cậu đã có quan hệ tốt từ nhỏ, Trương Giác đã quen với ánh mắt lén nhìn của người qua đường, đương nhiên không biết mình sau một hồi trọng sinh lại trở thành nhân vật nổi tiếng của vườn trường.
Đúng, một lần nữa, tâm hồn Trương Giác hiện tại đã thành niên nhưng lại có thể thỉnh thoảng đánh nhau với lũ nhóc sơ trung, có thể thấy được đời trước cậu trung nhị cỡ nào, cái tên này ở trong mắt giáo viên chính là cấp bậc Hỗn Thế Ma Vương.
Tôn Ngộ Không đại nháo thiên cung cũng không bằng sức lực cậu tung hoành kia.
Bởi vì không phải tự học buổi tối nên Trương Giác tan học đều sớm hơn người khác, cậu đeo chiếc cặp màu sắc một bên vai đi trong dòng người, ống tay áo khoác xắn lên, xung quanh đều là những thiếu niên trong bộ đồng phục quân sự dài rộng.
Làn gió thu hơi lạnh cuốn những mảnh lá phong đỏ qua tầm nhìn của cậu, một số lượng lớn cây phong đỏ Na Uy đã được trồng trong khuôn viên trường hồi năm ngoái, đến trời thu, toàn bộ khuôn viên trường dường như được bao phủ bởi một đám mây ráng đỏ.
Trong ký ức của Trương Giác, cậu bé 13 tuổi lạnh lẽo và ảm đạm trong mùa thu, tràn ngập chất rượu cùng tinh thần mù mịt, còn có ức hiếp tại vườn trường, bạo lực, ánh mắt thất vọng của giáo viên!
Vẫn là 13 tuổi ở hiện tại tốt hơn, tuy rằng có chút cực khổ, nhưng mà đặc biệt hạnh phúc.
Trương Giác nhặt một chiếc lá phong hoàn chỉnh, dự định trở về sẽ làm thẻ đánh dấu trang sách.
Trước cổng trường có một chiếc xe minibus trông rất tang thương, cửa kính xe bị vỡ cũng nhìn thấy tay cầm, Thẩm Lưu vẫy tay với Trương Giác, Trương Giác nhanh chóng đến chỗ phó lái, trong tay liền bị nhét vào một chiếc cốc giữ nhiệt.
Thẩm Lưu vặn chìa khóa xe, chiếc xe phát ra âm thanh so với 3F của Trương Giác càng quỷ dị hơn, phảng phất như âm thanh gào thét tuyệt vọng của một lão thái gia tuổi gia sức yếu.
"Khối lượng luyện tập hôm nay sẽ tương đối lớn, uống một ít bột protein, đưa cho em canxi và vitamin có uống đúng giờ không? Ba của em có đúng giờ đưa em đến nhà bác sĩ Tần để châm cứu không, nếu như chú bận quá thì gọi anh đến đón em! "
Thẩm Lưu nói một tràng dài, Trương Giác cứ dạ dạ như một con gấu mèo, vặn nắp ly ra thổi một hơi nước.
Thẩm Lưu không khỏi thở dài: "Haiz! Anh vốn không nghĩ sớm như vậy đã dạy em cái này.
"
Ai ngờ đâu tên nhóc nghịch ngợm dạy 3F đến chết đi sống lại nhưng luyện 3A lại lanh lẹ như vậy, quả thực chẳng khác gì sinh ra đã dành cho nhảy Axel, và việc huấn luyện nhảy liên tiếp 3A cũng được diễn ra suôn sẽ như vậy.
"Anh sẽ hạn chế số lần tập luyện của em, cách một ngày mới luyện một lần, số lần mỗi lần nhảy không vượt quá 15 lần, luyện đến trình độ nào thì phụ thuộc vào em, coi như em luyện không tốt thì cũng phải chờ đến khi 15 tuổi anh mới có thể tăng khối lượng luyện tập cho em, anh không cho phép em lén lút luyện tập, thứ đó chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị thương, có nghe hay không?"
"Trương Giác, nói chuyện.
"
Trương Giác lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: "Nghe được nghe được.
"
Nhìn dáng vẻ này của cậu, Thẩm Lưu càng thêm không yên lòng, thiếu chút nữa đổi ý ngay tại chỗ.
Thực sự là nghĩ không thông suốt mà, Thẩm Lưu âm thầm hối hận, lúc trước sao hắn lại đáp ứng Trương Giác, chỉ cần Trương Giác luyện thành nhảy liên tục 3A+3T thì hắn sẽ huấn luyện cho thằng nhóc nghịch ngợm này cú nhảy bốn vòng chứ?
-
Tác giả có lời muốn nói: Haiz, theo quy củ đến đây đi, nửa đêm rồi, mọi người sáng mai hãy xem nha.
Đối với phiên bản trước đó không hài lòng, cho nên sửa lại một lần nữa.
Huấn luyện viên Thẩm nên cảm ơn vì anh không đụng phải Trương Giác chân chính trong thời kỳ trung nhị, không phải anh ta sẽ trọc hơn cả lão Chu.
Không biết vì sao, đột nhiên có chút muốn viết if Tiểu Ngọc luyện trượt băng trong thời kỳ phản nghịch! Thôi, qua phiên ngoại đi.