(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thuần An
Nghe được hắn nói, trong lòng Vô Dược càng cảm thấy áy náy. Cô hình như thật sự có chút quá đáng, dù sao hắn cũng chỉ một hài tử.
Cô cũng không có nói thêm nữa, trực tiếp dắt tay hắn: "Đi thôi!"
Cực đạo môn quy: Phàm là đệ tử nội, sau khi xuống núi không được tùy ý sử dụng pháp thuật, không được có ý định đả thương người.
Cho nên bọn họ đương nhiên là từng bước một đi trở về. Nhiễm Nguyệt cúi đầu nhìn cô lôi kéo tay hắn, con mắt xẹt qua một tia đắc ý.
Bọn họ cũng không có đi xa, chỉ ở đào hoa trấn dừng mấy ngày. Sau đó liền trở về.
Cũng không biết là cái gì kích thích Nguyên Thanh Noãn, từ sau khi nàng trở lại sơn môn, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện. Mà đối lập với đó là tiểu sư đệ...
——
Vô Dược bất đắc dĩ ngồi nhìn tiểu sư đệ đối diện mình: "Nhiễm Nguyệt... Sao đệ có thể như vậy, không học vấn không nghề nghiệp? Nên hướng cố gắng học tập."
Nhiễm Nguyệt nhấp một ngụm trà xanh trong tay, nhớ tới Nguyên Thanh Noãn, giữa mày có chút đạm mạc, nhàn nhạt phun ra: "Học nàng? Tu vi có thể cao giống như nàng sao?"
Phốc... Không đáng yêu! Tiểu sư đệ độc miệng một chút đều không đáng yêu. Tu vi của hắn cho dù tăng nhanh nhưng cũng không nên nói như thế? Chẳng lẽ đây chính là tương ái tương sát trong truyền thuyết sao?
Vô Dược bất giác bổ não kịch cầu huyết của sư đệ và sư muội của mình. Lại lần nữa cảm thán mình có năng lực biết cốt truyện.
Chỉ là thời điểm Vô Dược nghĩ đến mình không thể thấy Nhiễm Nguyệt và Nguyên Thanh Noãn ở bên nhau, trong lòng chua xót.
Nhiễm Nguyệt nhận thấy được cô thất thần, mày nhăn lại, tựa hồ có chút không vui. Hắn lúc này bên ngoài thanh lãnh, cất dấu một nội tâm táo bạo, cũng không biết khi nào sẽ bạo phát.
Hắn buông ngọc ly trong tay đứng lên, chậm rãi bước đi đến bên cạnh Vô Dược, môi mỏng khẽ mở: "Sư tỷ, đệ sắp kết đan, sư tỷ cảm thấy bộ dạng hiện tại của đệ có đẹp mắt không?"
Vô Dược không kịp đề phòng liền bị lời nói của hắn dọa tới rồi, trong như có một vạn con ngựa đang lao nhanh: Mẹ nó! Cái quỷ gì? Hắn mới mười sáu tuổi đi? Chưa thành niên liền kết đan? Đây là muốn nghịch thiên?
Cô đột nhiên nhớ tới, trong cốt truyện hình như không có người nào như vậy. Trong nguyên kịch thật sự sẽ có một người có khả năng như vậy sao?
Một tia nghi hoặc chậm rãi chiếm lấy đầu óc cô, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bời vì mình đã đến nên cốt truyện đã bị lệch đi.
Nhìn đến bộ dạng kinh ngạc không thôi của cô. Môi Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng gợi lên, hô hấp có chút dồn dập, con chưa biết kích động là cái gì...
Giờ này khắc này trong lòng Nhiễm Nguyệt chỉ có một ý niệm: Sư tỷ như vậy thật sự rất đáng yêu, thật muốn đem cô giấu đi, như vậy sẽ chỉ có một mình hắn nhìn thấy.
Vô Dược lấy lại tinh thần, tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhưng ngữ khí như cũ có chút kinh ngạc: "Đệ nói thật?"
Nhiễm Nguyệt bất giác tiến gần cô hơn một chút, trả lời: "Ân, đương nhiên không lừa sư tỷ, có lẽ là mấy ngày tới."
"Hồ nháo!" Vô Dược đột nhiên quát lớn, mặt trở nên nghiêm túc.
Nhìn đến bộ dạng này của cô, khuôn mặt Nhiễm Nguyệt hơi hơi trắng bệch. Cô không phải vừa rồi còn rất vui vẻ sao? Vì sao đột nhiên liền...
Thời điểm Nhiễm Nguyệt còn đang nghi hoặc, Vô Dược lại mở miệng: "Đệ đứa nhỏ này sao lại có thể tùy hứng như vậy? Biết rõ sắp kết đan sao đệ có thể tùy ý chạy linh tinh? Đệ có biết hay không đệ..."
Sau đó Vô Dược nói gì đó Nhiễm Nguyệt hoàn toàn không có nghe được, hắn chỉ biết đây là lần đầu tiên cô nói nhiều với hắn như vậy, hơn nữa lại là quan tâm hắn. Trái tim đột nhiên nhảy lên, giống như giây tiếp theo đã có thể thoát ra khỏi lòng ngực.
Sư tỷ của hắn, người mà tâm hắn duyệt...
04/12/2020