(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thuần An
Bạch Cẩn Mộ lôi kéo Vô Dược xuyên qua vườn hoa, cuối cùng dừng ở bên bờ suối, nước ở hai dòng suối không ngừng chảy, chỉ khác ở chỗ một bên là dòng nước trong suốt có thể thấy đáy, một bên khác là một dòng hồng thuỷ nước đỏ như máu tươi.
Vô Dược vô lực đỡ trán, nguyên kịch Phong Tịch sau khi tiến vào chỉ thấy một dòng linh tuyền trong suốt có thể thấy đáy. Làm gì có huyết trì! Cốt truyện này sắp bị chơi hỏng rồi.
Đúng rồi, huyết trì... Huyết đồng... Bạch Cẩn Mộ... Biểu hiện của anh ở phòng thí nghiệm hôm nay... Vô Dược tựa hồ đoán được cái gì: Mộ Mộ đã từng nói qua anh mất một đồ vật, chẳng lẽ huyết trì này chính là đồ vật mà anh bị mất?
Vô Dược nhẹ nhàng mở miệng: "Mộ Mộ...... Cái này, có phải là đồ vật mà anh nói là không thấy?"
Bạch Cẩn Mộ gật gật đầu, anh cũng không nghĩ tới đồ vật mình muốn tìm thì ra vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Vô Dược xác nhận sau đó mở miệng: "Vậy anh có thể thu hồi nó không?"
Bạch Cẩn Mộ lắc đầu nhẹ giọng trả lời: "Không thể."
Nhìn Vô Dược nghi hoặc con mắt anh chậm rãi giải thích: "Nếu anh thu hồi lại, không gian này sẽ sụp đổ ngay."
"A?" Vô Dược tràn đầy khiếp sợ, tựa hồ không hiểu.
Bạch Cẩn Mộ đem cô ôm trong lòng ngực, cọ cọ gương mặt cô: "Nó vốn một nửa lực lượng của anh, không gian này hầu như đều do nó chống đỡ."
Đầu ngón tay anh xẹt qua nhẫn trên tay cô, nhẫn màu bạc chậm rãi nhiễm hồng, âm thanh anh mềm nhẹ: "Đây vốn dĩ mới là bộ dáng ban đầu của nó, Tịch Tịch không thể làm mất lễ vật anh cho em nga!"
Vô Dược mỉm cười vòng lên cổ anh: "Trong thế giới nhân loại chỉ có vợ chồng mới có thể trao nhẫn, em có phải cũng nên đưa cho anh một cái không."
"Vợ chồng?" Bạch Cẩn Mộ suy nghĩ một chút: "Anh hình như đã nghe qua từ này."
Vô Dược giải thích đến: "Trước khi kết hôn là người yêu, sau khi kết hôn gọi là vợ chồng."
Nghe được cô giải thích Bạch Cẩn Mộ tràn đầy kinh ngạc, thì ra đây là kết hôn: "Chúng ta kết hôn? Vậy có phải anh với Tịch Tịch sẽ luôn ở bên nhau?"
Vô Dược nghe được vấn đề của anh ý cười càng sâu: "Ân, chúng ta kết hôn, sẽ luôn ở bên nhau. Ánh mắt từ lần đầu tiên em nhìn thấy Mộ Mộ liền chú định chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Con mắt Bạch Cẩn Mộ bất giác biến trở về huyết sắc, phi đồng mỹ lệ giờ này khắc này chỉ có tràn đầy vui sướng.
Bạch Cẩn Mộ kích động đem Vô Dược bế lên: "Tịch Tịch, anh rất vui vẻ. Tịch Tịch vui vẻ không?"
Vô Dược hôn hôn môi anh, sau đó trả lời: "Vui vẻ."
Bạch Cẩn Mộ đem Vô Dược trực tiếp đè lên vườn hoa, sau đó điên cuồng hôn Vô Dược.
Tịch Tịch, anh không nói cho em biết ngoài việc nhẫn có thể bảo hộ em. Nó còn có thể, chỉ cần em mang nó, bất kể em ở nơi nào anh đều có thể tìm được em.
Vô Dược bị Bạch Cẩn Mộ hôn đến sắp thiếu dưỡng khí, cuối cùng mơ mơ màng màng bị anh ôm ra siêu không gian.
Trở lại trên giường, Bạch Cẩn Mộ đối Vô Dược lại điên cuồng hôn hôn.
Vô Dược vòng lên cổ anh, đối diện với huyết đồng của anh, môi đỏ của cô hé mở, âm thanh mềm nhẹ mà mị hoặc: "Mộ Mộ... Anh biết không? Làm vợ chồng còn có một việc càng thân mật hơn."
Bạch Cẩn Mộ dừng nụ hôn lại, huyết mắt mang theo nghi hoặc: "Ngô...... Việc gì?"
Vô Dược môi dán bên tai anh, hơi thở rơi trên cổ anh: "Một việc so với ngày hôm qua còn muốn thoải mái hơn, Mộ Mộ muốn thử một chút không?"
Sau khi nghe được lời cô nói, hai má Bạch Cẩn Mộ nhiễm màu đỏ, tưởng tượng đến tư vị đêm qua, dưới thân bất giác căng thẳng. Âm thanh cũng bất giác khàn khàn: "Muốn..."
30/11/2020