(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thuần An
Thời gian kế tiếp, một đám người Vô Dược thuận lợi đi đến L thị.
Chỉ là, nhìn đến một đống tang thi đen nghìn nghịt ngoài thành kia, Vô Dược tỏ vẻ thật bất đắc dĩ. Nếu cô có một mình còn tốt, vấn đề hiện tại cô còn mang theo một đống người.
Vô Dược suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng nói với Liễu Càng: "Cậu có thể liên hệ với người trong thành không?"
Liễu Càng gật gật đầu.
Vô Dược: "Được, cậu hiện tại liên hệ bảo bọn họ tìm thời cơ mở cửa thành. Tôi dẫn phần lớn tang thi đi, sau đó mấy người theo đường đi vào. Được không?"
Liễu Càng không còn biện pháp, chỉ có thể nghe theo: "Được."
Vô Dược hôn lên trán Bạch Cẩn Mộ: "Ngoan, anh chờ một chút rồi theo sát bọn họ, đừng để bị thương biết không?"
Bạch Cẩn Mộ nắm chặt tay cô: "Anh đi theo em."
Vô Dược lắc lắc đầu, nửa dỗ dành nói: "Đi theo em quá nguy hiểm, đừng tùy hứng được không?"
Bạch Cẩn Mộ không nói lời nào, nhưng tay nắm chặt lấy tay cô, không hề có ý định buông ra.
Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, tiểu lão công của cô đánh không được mắng không xong, tức giận còn phải dỗ. Chỉ là, có biện pháp nào đây? Ai bảo đó là người của cô. Chỉ có thể mềm lại: "Anh biết đó, em lo lắng nhất chính là anh bị thương, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho anh. Đừng khiến em lo lắng được không?"
Tay Bạch Cẩn Mộ nắm chặt lấy tay cô rốt cuộc cũng có chút buông lỏng, anh rũ đầu xuống, nơi con mắt Vô Dược không nhìn tới, giờ này khắc này phần lớn lệ khí đang quay cuồng.
Kỳ thật anh biết cô sẽ không có chuyện gì. Nhưng ai cũng không thể bảo đảm có thể có sự việc ngoài ý muốn phát sinh hay không.
Kỳ thật đáy lòng anh vẫn có vài phần chờ mong cô biến thành tang thi, cùng đồng loại với anh. Nhưng anh theo bản năng cảm thấy, cô khẳng định không thích làm như vậy cho nên không muốn cưỡng ép cô. Không muốn cô không vui.
Kỳ thật anh rất muốn nói cho cô, anh là tang thi. Rất muốn nói cho cô anh có thể bảo hộ cô thật tốt. Chỉ là anh không dám, anh thật sự sợ hãi. Không dám nói với cô anh là tang thi, sợ hãi khi cô biết sẽ không lưu tình chút nào mà rời đi, sợ hãi cô đối với anh lộ ra biểu tình chán ghét.
Anh không biết mình nên làm thế nào, nhưng mặc kệ thế nào kết quả cuối cùng chỉ có một đó chính là cô tuyệt đối không thể rời khỏi anh.
Bạch Cẩn Mộ ngẩng đầu nhìn cô: "Anh muốn cùng em đi. Hai chúng ta cùng nhau được chứ?"
Vô Dược:...
Cuối cùng Vô Dược vẫn đồng ý, bởi vì cô biết Bạch Cẩn Mộ chấp nhất, cô cũng vô pháp thay đổi.
Dọc theo đường đi Vô Dược dùng không ít tinh hạch, dị năng cũng rất nhiều, không sai biệt lắm thì lôi hệ cũng là cấp tám, hệ chữa trị tương đối thấp nhưng cũng là cấp năm.
Có vũ lực tuyệt đối, Vô Dược vẫn luôn lười dùng đến dị năng, dù sao dị năng so với võ lực cũng dễ tiêu hao thể lực hơn.
Vô Dược kéo theo Bạch Cẩn Mộ một bên tránh né, một bên dùng dị năng của mình, hệ lôi là thiên địch của tang thi.
Nhưng mà, cho dù Vô Dược giết một đám rồi một đám tang thi, bọn họ vẫn một lần rồi một lần lại nhào tới.
Tang thi hướng đến Vô Dược càng ngày càng nhiều, thời điểm Vô Dược chiến đấu còn đang tìm kiếm tang thi cấp cao đang dẫn đường cho tang thi vây thành.
Không sai, Vô Dược tin tưởng nhóm người tang thi này sở dĩ đột nhiên vây quanh ngoài thành L thị, khẳng định là có tang thi cấp cao dẫn đường. Hơn nữa tang thi này đã có ý thức của mình.
Vô Dược không khỏi cảm thán, mạt thế mới bắt đầu chưa đến nửa năm đã có tang thi cấp cao, cốt truyện này rốt cuộc đã vặn vẹo đến đâu?
Bạch Cẩn Mộ đột nhiên mở miệng: "Hướng 10 giờ, 1000 mét gần thành, hắn ở đó."
"Được!" Vô Dược gật gật đầu, sau đó đưa Bạch Cẩn Mộ đến cạnh nhóm dị năng giả.
Cô kiên định mở miệng: "Đi theo bọn họ cho tốt, không được náo loạn, bằng không em sẽ tức giận."
22/11/2020