(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thuần An
Đột nhiên mùi máu tươi nhàn nhạt chui vào mũi anh. Mặt mới vừa hoà hoãn lại âm trầm xuống: "Em bị thương!"
Vô Dược nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Không có việc gì, bị thương một chút, đã tốt rồi. Em đi dọn đồ trước, một tí nữa làm cho anh ăn."
Bạch Cẩn Mộ không ngăn cản chỉ lẳng lặng nhìn cô, vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt.
Chỉ là khi Vô Dược làm xong cơm cũng không có phản ứng quá lớn. Vô Dược đi đến bên người anh, nhéo nhéo mũi anh: "Tức giận? Ân?"
Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt quay đầu đi, không nói gì. Vô Dược bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi, anh trẻ tuổi, anh đẹp, anh tuỳ hứng. Vô Dược cũng không ăn chỉ là ngồi trước mặt anh, qua thật lâu ai cũng chưa mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng Vô Dược vẫn mở miệng trước, cô bình tĩnh hỏi: "Em bị thương, anh tức giận cái gì?"
"Anh..." Bạch Cẩn Mộ á khẩu không trả lời được, tức giận cái gì? Nói thật anh cũng không biết. Anh chỉ biết nhân loại này đánh thức anh, anh không chán ghét nhân loại này, thậm chí cảm giác giữ cô lại bên người rất tốt.
Khi anh tỉnh lại phát hiện cô không ở đây, một cảm giác kinh hoảng từ trong lòng xuất hiện khiến anh bất an, thật phát điên. Không phải cô đã đánh thức anh sao? Nếu như vậy, cô chẳng phải lúc nào cũng nên ở bên cạnh anh sao?
Tâm trạng táo bạo bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi cô trở về. Chỉ là khi ngửi được mùi máu tươi trên người cô, tức giận liền trực tiếp tăng lên, một loại tâm trạng muốn huỷ diệt thế giới cứ thế mà tăng trưởng.
Hắn muốn huỷ diệt bất cứ thứ gì trên thế giới có thể làm tổn thương cô, sau đó cô vĩnh viễn sẽ không bị thương nữa.
Anh không biết tại sao lại như vậy, chỉ là không khống chế được tâm của chính mình. Anh hình như đối với cô không giống những người khác.
Từ khi cô đánh thức anh, từ khi cô mang anh theo, từ khi cô quan tâm anh, từ khi cô thân cận anh, thời gian hai người nhận thức không nhiều nhưng anh bất giác muốn tiến lại gần cô hơn.
Anh không muốn đi báo thù, không muốn gánh vác cái gọi là trách nhiệm kia. Anh chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cô, một phút một giây đều không thể thiếu.
Voi Dược chậm rãi tới gần, mỉm cười nhìn anh: "Ân? Nói cho em vì sao đi."
"Anh..." Cô đột nhiên tới gần làm khuôn mặt tinh xảo của Bạch Cẩn Mộ chậm rãi nhiễm một mạt ửng đỏ.
Vô Dược vây anh ở trên sô pha, bốn mắt nhìn nhau, nhìn biểu tình quẫn bách của anh, ý cười càng sâu: "Anh nghĩ nên nói gì với em đi. Anh thích em, cho nên để ý đến em, không muốn em bị thương, em không nói sai đi?"
Bạch Cẩn Mộ lại lần nữa quay đầu đi, cũng không có phủ nhận lời cô nói.
Vô Dược cúi đầu hôn lên trán anh một cái, sau đó nói: "Hôm nay em sơ ý, thời điểm ra ngoài tìm thực vật không phát hiện tang thi cấp cao kia. Cho nên bị hắn làm bị thương một chút.
Em cam đoan với anh, về sau sẽ không xuất hiện việc như vậy nữa được không? Em có dị năng hệ chữa trị cho nên đừng quá lo lắng, ân?"
Hôm nay xác thật là cô sơ ý, ai ngờ mạt thế mới bắt đầu không lâu đã có tang thi cấp cao như vậy, tuy rằng còn chưa khôi phục thần trí nhưng không có dị năng cấp bốn thì không đối phó được với hắn. Cũng may cô có giá trị vũ lực cho nên đối phó với hắn cũng không phải cố hết sức như vậy, nếu không phải cô phải trở về cô chắc chắn phải lấy mạng của hắn.
Bạch Cẩn Mộ quay đầu lại nhìn cô, sau đó mở miệng: "Em đáp ứng anh."
Là em đáp ứng anh, cho nên về sau nếu em lại bị thương thì không thể trách anh làm nên việc cực đoan gì đó.
Vô Dược thở dài, đây xem như là chiều hư hắn? "Đúng đúng đúng, em đáp ứng, vậy nên hiện tại có thể đi ăn cơm?"
18/11/2020