Chương 43: Fu shu shu

Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Đăng vào: 11 tháng trước

.



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

---------

Ngay sau ngày Ngu Quy Vãn về Thịnh Thành, tổ chương trình đã di chuyển tới địa điểm quay, điểm dừng chân thứ hai là Niigata, nơi có tuyết đẹp nhất cũng như là nơi trượt tuyết tốt nhất thế giới.

Sau một tháng, đoàn người từ Niigata đã hòa nhập nhanh chóng với kiến trúc và mỹ thực đặc sắc của Ả rập cùng Châu Âu, vừa cổ điển vừa hiện đại, bức tường thành cổ kính đầy hơi thở xưa cũ, phía ngoài lại là thành phố Baku phồn hoa.

Baku là một trong những thành phố nổi tiếng về dầu mỏ, sau khi nghe người hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, tắm dầu mỏ ở đây có thể xúc tiến tuần hoàn máu, vì đã ở chung với nhau lâu mà tính cách cũng rất hợp, nên mọi người đều cười nói muốn đi thử một lần.

Đến cả Vịnh Cote, đây là một tòa thành cổ, kết hợp phong cách kiến trúc của Venice và Oss nên đã giành được danh hiệu văn hóa của Liên Hiệp Quốc.

Các đường phố của thành cổ mang theo những giai điệu nhẹ nhàng, như thể ở mỗi góc rẽ tiếp theo bạn sẽ gặp được chuyện xưa của mình, tràn ngập hơi thở của tình yêu, một thành phố rất lãng mạn.

Đi qua nhiều nơi đẹp như vậy, mỗi một ngày tổ tiết mục lại sắp xếp nhiệm vụ mới, cách mà họ thích làm nhất là hoàn thành hợp tác giữa nam và nữ.

Cho dù ai cũng có thể đoán được mục đích của tổ tiết mục, còn không phải để đến hậu kỳ cắt nối biên tập xào CP sao, là một trong những mánh khóe để tăng ratings, chỉ cần không quá phận mọi người đều rất hợp tác, đây cũng là tu dưỡng trong công việc.

Trong thời gian này Ngu Quy Vãn chơi quên mình, mệt thì chắc chắn là mệt nhưng thật sự vui vẻ hơn so với quay phim, ban ngày làm nhiệm vụ dùng điện thoại đều là do tổ tiết mục cung cấp, cái này được tài trợ bởi các nhà quảng cáo.

Cho nên điện thoại riêng của cô, có đôi khi ba năm ngày không thì một tuần mới có thể lấy ra xem một lần, Phó Trầm gọi điện thoại tới cô đều không nhận được, lúc cô gọi lại thì bên kia không có người nghe.

Lâu lâu, Ngu Quy Vãn đành phải gửi tin nhắn WeChat cho anh để giải thích.

"Em đang ghi hình nên ngoài lúc ngủ ra camera hoạt động liên tục, bình thường không xem được điện thoại / tủi thân /"

"Anh gọi điện cho em à? 55555――"


"Có chuyện gì không? Hay chờ em về rồi nói nhé, trong thời gian ghi hình không được tự do."

"Lần sau nếu vẫn không thấy em nhận điện thoại thì chúng ta nói chuyện trên WeChat......"

Trong thời gian này, phương thức nói chuyện của hai người đại khái đều như này, thời điểm đều không khớp nhau.

Phó Trầm vừa bay từ Paris về thì nhìn mới thấy tin nhắn này.

Một số ngân hàng đầu tư bên đó cần sửa lại một số việc đột xuất nên phải ở lại một tuần.

Giờ phút này anh đang ngồi trên ghế xoay ở văn phòng, trong bộ vest và giày da, lưng dựa trên ghế, hai chân giao nhau, ngón tay đặt lên bàn tùy ý gõ nhẹ, mắt nheo lại.

Chiếc laptop trước mặt đang phát "Hãy đi du lịch cùng nhau nào".

Chương trình này áp dụng cả hình thức ghi âm và phát sóng trực tiếp, đầu tiên là xem sự hấp dẫn của từ những tiểu hoa tiểu sinh lưu lượng, hai là xem tỷ lệ khán giả, nếu có thể thì tiếp tục còn không được còn bóp tắt kịp thời.

Kể từ ngày phát sóng đầu tiên vào 18 tháng 3, phát ra trong vòng 24 tiếng đã hơn 800 triệu người xem, số liệu này cho thấy chương trình này đang nổi tiếng trên mạng, hấp dẫn nhiều người qua đường xem.

Hiện giờ mới chỉ phát sóng được hai tập, nhưng cứ lúc nào rảnh rỗi Phó Trầm đều xem nó ngay.

Điểm dừng chân đầu tiên là thị trấn cổ Enhe. Ngôi làng Enhe nằm trong một thung lũng núi lớn, dòng lưu của con sông Boer chảy qua ngôi làng nhỏ này hình thành nên một vùng đất ngập nước uốn khúc, Bên bờ sông những rừng cây đồng cỏ thưa thớt, đúng là một thị trấn nhỏ biên giới phía bắc với nhiều vẻ đẹp tự nhiên và phong cảnh kỳ lạ.

Trong video mọi người mặc trang phục giống nhau, từng người nhận thẻ nhiệm vụ của mình, cứ hai người một tổ đi hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa khéo là Ngu Quy Vãn và Thẩm Nhất Luân cùng một tổ.

"Thẩm Nhất Luân, anh chạy nhanh lên, muộn nữa là bọn Dương Phàm giành trước đấy, nhanh lên nhanh lên."

"Em đi cẩn thận một chút, đường gập ghềnh đừng để ngã, lát nữa mà phải cõng thì càng chậm hơn không." Thẩm Nhất Luân mím môi cười, ánh mắt rất dịu dàng, ngay từ lúc nói thì bạn biên tập đã cắt nối cho thật chậm lại, còn tri kỷ thêm dòn phụ đề Wow wow khoang tròn màu hồng, cảm giác tạo ra cả bong bóng.

Màn đêm dần xuống, đến giờ cơm tối, mọi người trong thôn đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc lửa trại để chào đón bọn họ, đoàn người mặc trang phục dị vực, nhảy múa nhẹ nhàng, đến cuối là nam nữ nhảy phối hợp, chiến thắng trong trò chơi để lấy kinh phí.

Ngu Quy Vãn ở đằng trước bị các thôn dân khuyên uống chút rượu, làm khuôn mặt đỏ ửng, cô mặc chiếc váy dài màu xanh trắng, càng nổi bật vòng eo tinh tế, mang thêm đồ trang sức nhìn càng giống Hương phi trong Hoàn Châu Cách Cách.

Nhưng cô đẹp hơn, dáng múa cũng đẹp, trong mắt lấp lánh ngôi sao, nụ cười càng lóa mắt.

Chỉ là người đàn ông bên cạnh kia không phải chướng mắt bình thường

Phó Trầm chịu đau xem hết tập một nhưng vẫn không nhịn được lại mở tập hai ra.

Không muốn bỏ qua hình ảnh nào của cô.

Địa điểm thứ hai là Niigita Nhật Bản, đoàn người đi thăm đầu tiên là Tokyo, bầu không khí hài hòa mọi người cười nói vui vẻ.

Rồi sau đó theo yêu cầu của tổ tiết mục hai người làm một nhóm, đi xe đạp chạy tới sân trượt tuyết, gió lạnh thổi vào tận xương, mẹ nó thật kích thích.

Tổ tiết mục làm gì đều hố anh em, Ngu Quy Vãn cùng Thẩm Nhất Luân cho dù rút thăm thế nào cũng thành một nhóm.

Cô ngồi sau xe đạp người khác mà cười rạng rỡ.

Bởi vì cánh đồng tuyết ở trên núi, cần phải đi cáp treo để lên dốc trượt tuyết, từ trên cáp treo có thể nhìn toàn bộ cảnh tuyết bên dưới, hưởng thụ vài phút đi bộ trên không.

Cốt truyện phía sau được tổ tiết mục cắt nối biên tập không giống như tiết mục về du lịch mà chương trình về tình yêu, rõ ràng không có quá nhiều động tác cơ thể nhưng thông qua cắt nối biên tập làm cho bầu không khí thay đổi, thật là......

Phó Trầm cắn răng xem xong, hít một hơi thật dài, tâm can tì phổi đều đau đớn, giống như bị kim châm, tự nhủ với bản thân minh phải bình tĩnh.

Thủ đoạn lăng xê kiểu kia mặc dù không phát sinh trên người anh nhưng đã từng nghe qua

Lần đầu tiên anh gọi điện cho Thành Vi, muốn biết hành tung của Ngu Quy Vãn.


Biết hai ngay tới cô phải về Giang Thành một chuyến để tuyên truyền 《 Phù Tang , cuối cùng anh gửi tin nhắn WeChat cho cô.

"Hôm tới lúc về Giang thành, có thời gian em về Thịnh Thành một chuyến, không có thời gian thì gọi điện để anh tới."

Phó Trầm cởi áo vest đặt ở trên ghế, trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng bước đi đến sát cửa sổ, quan sát cảnh đẹp thành phố Thịnh, ánh nắng ấm áp chiếu tới có chút chói mắt, anh khẽ nheo mắt lại, rút điếu thuốc đưa lên miệng cúi xuống bật lửa.

"Thịch thịch thịch" ba tiếng gõ cửa vang lên kéo suy nghĩ của anh về, hơi nhếch cằm, từ từ nhả khói, anh xoay người quay lại ghế, dụi thuốc vào gạt tàn cất giọng thô ráp "Vào đi."

Người đàn ông tiến vào cũng áo vest giầy da, mang theo tập tài liệu, tướng mạo mượt mà nhìn rất thanh lịch, hiển nhiên là dáng vẻ của tinh anh trong công sở, đôi tay đưa văn viện qua, dừng lại một chút rồi cuối cùng đặt lên bàn nói: "Phó tổng, đây là kế hoạch đã sửa, mời anh xem qua." Âm thanh khi nói mang theo chút âm rung.

Căng thẳng nhìn anh.

Phó Trầm "Ừ" một tiếng, điện thoại trên bàn vang lên là Trì Dạng gọi đến, anh vừa nhận điện thoại vừa đọc văn kiện nhanh như gió.

Không biết đầu điện thoại bên kia nói gì.

Anh chỉ nói theo: "Được, cứ như vậy đi, anh lập tức đến ngay." Cúp điện thoại, rồi viết chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên văn kiện.

Sau đó cầm áo vest vắt ở khuỷu tay, một tay kéo cà vạt xuống đặt trên bàn, sờ chìa khóa xe trong túi đi nhanh ra khỏi văn phòng.

Người đàn ông kia đứng tại chỗ, lau mồ hôi lạnh chảy ra

Ở câu lạc bộ.

Lần đầu tiên Phó Trầm chạy nhanh tới như vậy, làm bất cứ điều gì mình muốn không cần phải kìm nén che giấy tâm trạng của mình.

Mọi người là một nhóm, bình thường anh quá giữ áp đặt bản thân nên rất ít khi tham dự những trò chơi hay đánh bài cùng với bọn họ.

Nhiều nhất chỉ ngồi một mình trong góc, hút ít điếu thuốc để trút tâm trạng của mình, đặt mình bên trong không gian của đám đàn ông ở dây.

Sau khi xác nhận tình cảm với Ngu Quy Vãn, anh lại càng muốn có thời gian ở bên cô nhiều hơn, đã rất lâu rồi không tới.

Cô không thích anh hút thuốc nên anh đã rất cố gắng không hút.

Nhưng hiện tại anh lại muốn đi đâu xa nhất có thể.

Trì Dạng nhìn Phó Trầm đẩy cửa đi vào chào hỏi hai câu tượng trưng: "Anh ba, muốn vào chơi mấy ván không?"

"Được." Phó Trầm đưa áo khoác cho người phục vụ, một tay cho vào túi quần, một cái kia kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng hít hai hơi đi tới chỗ bàn tròn.

"Không phải chứ, anh ba."

"Ôi anh ba của tôi hôm nay trở lại sân chơi, chịu không nổi mất."

"Đây có phải đặc biệt tới ngược tôi không? Anh ba hạ thủ lưu tình, thẻ của em bị mẹ thu rồi, tiền tiêu vặt không nhiều lắm, lúc này mới thắng được hai ván ......"

Trì Dạng vừa ngồi xuống đã đứng lên mặc dù kinh ngạc với phản ứng của Phó Trầm nhưng anh càng có hứng thú nhìn mọi người bị ngược lên ngược xuống hơn, anh đứng lên dẹp sang một bên cười đến vui sướng khi người gặp họa.

Phó Trầm nhiều năm rồi không chơi bài, trong giới này anh có danh tiếng là đổ thần (thần đánh bài), một là do kỹ năng không một ai qua mặt được, hai là may mắn cũng chuẩn cmnr.

Mọi người dùng tay cho vào trong miệng huýt sáo, sôi nổi vây quanh xem.

Cao Nhất Dĩnh đang hát karaoke cùng với mấy chị em, cửa mở ra.

"Nếu anh là pháo hoa trên biển / em là bọt sóng bọt biển / vào lúc nào đó anh chiếu sáng cho em / nếu nói anh là ngân hà xa xôi/ lóa mắt làm người ta muốn khóc/ em đuổi theo đôi mắt của anh/ lúc cô đơn nhìn lên bầu trời đêm/ em có thể đi theo phía sau anh/ giống cái bóng đuổi theo ánh sáng mộng du ......"

"Yên tĩnh, yên tĩnh, trăm năm khó gặp anh ba của chúng ta thể hiện kỹ năng đánh bài, mọi người tới học đi ......"

"Chị Dĩnh, chị cũng đừng hát nữa."


Trần Mặc kích động vỗ vỗ tay, đứng bên cạnh bình luận.

Vào rạng sáng, Cao Nhất Dĩnh đi từ WC ra, nhóm chơi bài đã tan rồi chỉ còn Trần Mặc cùng với nữ phục vụ không biết đang nói gì.

Cô ta đi qua hỏi: "Mọi người đi hết rồi à?" Ánh mắt lướt xung quanh tìm kiếm.

Trần Mặc ngước lên nói: "Gần hết rồi, phụ nữ các chị đúng là phiền toái, đi WC cũng phải mất nửa tiếng." Lại cúi đầu tiếp tục thì thầm với người phục vụ.

Cao Nhất Dĩnh nhìn thấy một cái Zippo khá độc đáo trên bàn, lại hơi quen mắt hình như được đặt riêng.

Cô ta nhặt lên hỏi: "Cậu có biết đây là của ai không?"

Trần Mặc yên lặng nhìn, gãi gãi đầu, nói: "Cái này hình như là của anh ba."

Cao Nhất Dĩnh à một câu, rồi cất đi chuẩn bị về nhà. Thấy Trần Mặc nghi ngờ nhìn mình lại cười giải thích nói: "Gần đây nhà tôi với công ty Phó Trầm có hợp tác với nhau, để rảnh mang trả cho anh ấy."

"Đi trước đây."

Chương trình du lịch mùa thứ nhất đã quay gần xong, cũng sắp đến thời gian chiếu phim "Phù Tang", Ngu Quy Vãn thở hồng hộc chạy khắp nơi, chiều ngày mai lại bay về Giang Thành.

Tần suất mở điện thoại ra gần đây càng thường xuyên hơn, mỗi lần nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Phó Trầm, trong lòng lại thấy áy náy với anh.

Không có ngày nào không như thế.

Ngu Quy Vãn như thường lệ mở WeChat ra.

Có tin nhắn đến từ "Chú Phó là đồ khốn khiếp"

Ghi chú này có từ ngày đầu tiên add anh vào.

"Hôm tới lúc về Giang thành, có thời gian em về Thịnh Thành một chuyến, không có thời gian thì gọi điện để anh tới."

Ở? Sao anh lại biết rõ như vậy nhỉ.

Ngu Quy Vãn trả lời: "Sao anh biết lịch trình của em?" Câu này hơi sai sai, biết là biết còn hỏi vì sao lại biết, không phải hỏi thừa sao, sau đó cô lại bắt đầu gõ chữ hỏi: "Về có việc gì sao?"

Qua hai ba phút!

Bên kia trả lời: "Muốn biết mấy chữ không theo đuổi được hiểu như thế nào? Tình huống như thế nào?"

"Ít đọc sách, phải giải thích."

Ngu Quy Vãn: "......"