Chương 25: 25: Ẩu Đả Theo Bang Phái

Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Đăng vào: 12 tháng trước

.


"Sao tên này vẫn chưa tỉnh lại vậy?"
"Tất cả là tại Lão Triệu ấy, ai kêu ổng hù dọa người ta lung tung làm gì!"
"Đậu, Trương Lão Tam, ngày nào ông không chọc tôi thì ngày đó ông không thấy thoải mái đúng không? Rõ ràng là hắn ta nhát cáy sẵn mà!"
"...Được rồi đừng cãi nhau nữa, người ta tỉnh rồi kìa!"
Sa Sở mơ mơ màng màng, hắn nghe có tiếng người nói chuyện bên tai, trong đó còn có một giọng nói hết sức quen thuộc.

Tròng mắt hắn đảo tới đảo lui rồi dần dần tỉnh lại, hắn thấy có hai tên Vô Thường đang ngồi canh bên cạnh mình với vẻ mặt sa sầm, phía trên là cậu thanh niên đã gặp sáng nay.
Thấy hắn tỉnh lại, cậu thanh niên cười nói: "Anh tỉnh rồi à?"
Sa Sở nhìn nhìn bốn phía, bản thân hắn vẫn còn ở trong nhà, một người hai quỷ này thì không biết chạy vào từ hồi nào.

Hắn đổi ý, bắt đầu chuyển sang tâng bốc ngay tắp lự: "Hóa ra là có đại thần thông ở đây! Đại sư, sao ngài không nói sớm rằng đây là địa bàn của ngài chứ, tôi đến kinh doanh ở nơi khác là được mà, đâu cần phải huy động nhân lực như thế!"
Tuy Sa Sở hôn mê nhưng hắn vẫn nghe thấy cuộc đối thoại của Mạnh Thiểu Du và hai tên quỷ sai, người bình thường mà có thể tiếp xúc được với quỷ sai của âm phủ sao?!
Làm sao Sa Sở so được với trình độ đó.

Một khi đã vậy thì chi bằng hắn cứ ngoan ngoãn cúi đầu làm thiếp đi cho rồi, nói không chừng còn có thể đi theo húp miếng canh...
Hắn chà xát hai tay, cười khà khà nói: "Lúc đó tôi không phân biệt được, lần sau tôi không dám nữa đâu! Ngài xem chúng ta cũng cùng một con đường mà, ngài là đại nhân, đừng chấp tiểu nhân có được không..."
Hắn còn chưa dứt lời, Mạnh Thiểu Du đã nâng tay lên ngắt lời hắn: "Nói cái gì đấy? Ai cùng đường với anh hả!"
Trong đám quỷ bị câu đi của Sa Sở có rất nhiều ác quỷ, bọn chúng đã làm hại vô số người, thêm cái thủ đoạn kiếm tiền nham hiểm kia nữa, ai cùng một đường với hắn ta chứ!
Đại sư Tiểu Mạnh hùng hồn nói: "Tôi đi theo quỷ sai đến để thẩm vấn anh!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Sa Sở trở nên suy sụp, sau lại bảo: "Mắc gì thẩm vấn tôi?! Tôi kiếm tiền một cách đường đường chính chính mà!"
Câu nói này vừa bật ra, Mạnh Thiểu Du đã thấy ngượng thay hắn.
Lão Triệu cũng tiếp lời: "Ơ hay! Đừng tưởng rằng ngươi không phải là người Trung Quốc thì ta không tìm ra bản án của ngươi nhá! Ngươi đã làm gì với những ai ở Nam Thành đều được ghi rõ ra cả đấy!"
Mà cho dù có không rõ, cái đám ma quỷ bị câu đi cũng đã nói lên tất cả rồi, chẳng cần phải xem xét lại nữa, cứ thế đem đi nộp lên thôi.
Sa Sở vừa nghe vậy thì biết rằng lần này khó mà trốn được, hắn bèn cắn răng nói: "Vậy sao lúc tôi làm mấy người không đến! Chẳng qua là ác muốn ăn ác mà thôi!"
Sau đó thân thể hắn trở nên mềm oặt rồi ngã xuống, ấy vậy mà lại không phát ra tiếng động.
Sa Sở dùng chiêu ve sầu thoát xác, chạy vào tầng hầm chứa búp bê của hắn.
Chiêu này là đường sống có một không hai của hắn, đợi đến khi người bên ngoài nghĩ hắn đã chết, hắn sẽ lặng lẽ đi ra ngoài, đến lúc đó hắn ta sẽ lại là một người bình thường trở lại.

Vì thế Sa Sở còn dùng trình độ tiếng Hán nửa vời của mình để đặt cho chiêu này một cái tên — Chết Đi Sống Lại!
Đợi một lúc dưới tầng hầm, Sa Sở nghĩ bụng chắc đám người đó đã đi rồi, nên hắn bèn lén lút đi lên.

Thấy thân thể mình chưa bị ai đụng tới trên mặt đất, theo bản năng hắn mừng như điên, đang chuẩn bị lao đến để hoàn hồn thì nào ngờ lại bị xách lên!
Lão Triệu nhăn nhó trước mặt hắn: "Ây dô, còn biết xuất hồn ra luôn, giỏi dễ sợ á, dạy ta cái đi!"
Sa Sở: "..."
Mạnh Thiểu Du bắt lấy người, không chút lưu tình mà ụp một lá bùa lên người hắn, sau đó cậu bảo: "Tất cả những con quỷ thuộc hạ của anh đều được chiêu ra.

Sa Sở ơi Sa Sở, anh quả là âm hiểm!"
Chưa nói đến việc dùng đám búp bê để vơ vét tiền bạc thông qua cách gây ra tai nạn, trên tay tên này còn có không ít mạng người.

Vụ án ban đầu của Sở Viên Viên cũng là nét bút của hắn, dính dáng đến cả lời nguyền của thầy Dư, tạo ra ác thần Ngũ Thông...
Mỗi một việc này, tất cả đều nhắm đến mạng sống của người khác!
Trước kia Nam Thành chưa có Thành Hoàng nên thực sự vô cùng hỗn loạn.

Bây giờ đã có vị tân Thành Hoàng kia, đương nhiên họ sẽ không bỏ qua cho những người làm xằng làm bậy ở Nam Thành nữa.
Như tên Sa Sở này, bị Mạnh Thiểu Du nắm được tung tích mà vẫn còn có suy nghĩ muốn hại người, chỉ cần áp giải hắn đến miếu Thành Hoàng, để Thành Hoàng giải quyết là được.
Nhẹ thì bị đánh cho mất hết phúc lộc trăm năm, nặng thì đoạt hết tu vi, không bao giờ bước vào cánh cửa huyền học được nữa.
Lẽ đương nhiên, những chuyện này đều giao cho Lão Triệu và Trương Lão Tam, hai hôm nay họ đã bắt được không ít quỷ mà Sa Sở nuôi, vậy nên đương nhiên Mạnh Thiểu Du bảo gì là họ làm nấy.
Huống chi tóm người có tội đến xử lí cũng sẽ lập công!
Sau khi lo liệu đâu ra đó, một người và hai quỷ tự giải tán.
Mạnh Thiểu Du về nhà vào ban đêm, vừa vào cửa thì cậu đã phát hiện ra đèn ở đại sảnh vẫn còn mở.

Thầy Dư ngồi trong phòng khách, anh đang cầm một quyển sách lên đọc.

Theo bản năng, cậu nhìn thoáng qua thời gian, hơn nửa đêm rồi, lẽ ra thầy Dư phải ngủ từ lâu rồi mới đúng...
Thấy cậu về, Dư Giang Hòa nhìn cậu một cái rồi hỏi: "Giải quyết xong rồi à?"
Mạnh Thiểu Du gật đầu rồi nói: "Bây giờ giao cho bọn Lão Triệu là được."
Thầy Dư bèn không nói gì nữa, anh cứ thế trở về phòng mình.
Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ, hóa ra là anh đang đợi mình về! Thầy Dư quả là một người ngoài lạnh trong nóng mà.
- -
Sa Sở bị đưa đến miếu Thành Hoàng để xử lí, Lão Triệu kể lại rằng Thành Hoàng cứ thế đoạt tu vi của hắn, đã vậy hắn còn bị gạch tên trên danh sách những người hay lui tới Nam Thành.

Đã kiếm ăn ở Nam Thành mà lại bị gạch tên thì chẳng khác nào bị từ chối không cho đến đây làm việc nữa.

Tuy không đụng đến tính mạng nhưng hắn không thể nào nán lại Nam Thành được.
Nghe thấy kết quả này, Mạnh Thiểu Du cũng không cảm thấy bất ngờ, cậu bèn cho Lão Triệu một nén hương.

Hắn vừa ăn hương vừa cười hì hì nói: "Cậu không biết đâu, cậu cũng nổi tiếng trong đám quỷ sai lắm đấy!"
"Sao lại thế?"
Lão Triệu chống nạnh, nói một cách tự hào: "Hôm đó ta với Trương Lão Tam kéo một chuỗi quỷ dài như vậy về, cậu nghĩ mà xem! Cái đó không khiến mọi người chú ý chắc? Không ghen tị chắc? Bọn họ có mệt lên mệt xuống cũng không ôm được cái đùi chắc như Lão Triệu ta! Muahahaha!!"
Bọn họ được ban thưởng dựa trên công lao, nhưng bộ ngày nào cũng gặp được ác quỷ hết sao? Làm gì có chuyện đó! Cho nên ngày hôm đó, Lão Triệu và Trương Lão Tam chính là hai người đỏm dáng nhất miếu Thành Hoàng, mấy tên quỷ sai xếp hàng trồng chanh* chỉ có thể trông theo mà nói — Sao dài dữ vậy!
(Trồng chanh: Ghen tị.)
Mạnh Thiểu Du không ngờ còn có chuyện này, bèn nói: "Mấy anh vui là được rồi."
Lão Triệu nói xong thì xoay tới xoay lui trong phòng Mạnh Thiểu Du, hắn bảo: "Cơ mà cậu phải ở lại nhà tên này bao lâu nữa?"
Mạnh Thiểu Du đang là trợ lí tùy thân của Dư Giang Hòa, nên cậu vẫn chưa trở về cái phòng trọ bé tí của mình.

Vả lại Trương An Sinh cũng không tiếp tục nói mấy câu thật có lỗi gì đó nữa, nên xém chút là cậu đã quên béng mất chuyện này.

Vừa nghe Lão Triệu nói vậy, cậu hơi ngẩn ra rồi nói: "Chắc là nhanh thôi, chờ anh ấy tìm được trợ lí mới..."
"Khoan nói đã, bây giờ cậu ở lại chỗ của sếp còn tốt hơn quay về cái nơi nhỏ xíu kia nhiều!" Lão Triệu nói, ai mà không thích một căn nhà lớn và xa hoa chứ!
Hắn dạo qua một vòng rồi tấm tắc, "Ngay cả phòng của trợ lí mà cũng lớn như vậy, ghen tị ghê.

Sếp cậu còn thiếu trợ lí không? Trợ lí đặc biệt của âm phủ cũng được!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Còn không đợi Mạnh Thiểu Du mở miệng, Lão Triệu lại nói: "Uầy, cậu còn có búp bê nữa à!"
Trên bàn của Mạnh Thiểu Du có đặt một con búp bê đã bị phong ấn, Lão Triệu vừa nhìn thì biết ngay đây là bút tích của Sa Sở.

Mấy thủ hạ trước đây của Sa Sở – tức là mấy con quỷ này – đều đã bị bọn họ lôi đến chùa để siêu độ rồi, vậy mà ở đây vẫn còn một con cá lọt lưới!
Lúc này Mạnh Thiểu Du mới nhớ ra, con búp bê lúc trước của Lâm Mịch Hạ vẫn còn ở chỗ cậu.
Trước đó cậu còn định mang nó đến chùa chiền nhờ người ta siêu độ, thế mà lại quên béng mất.

Thấy Lão Triệu nhắc đến, Mạnh Thiểu Du mới nghĩ nghĩ rồi nói: "Đây là thứ tôi tóm được hồi trước, để tôi tìm chùa siêu độ cho nó."
"Còn tìm chùa nữa hả? Cậu không phải đạo sĩ à? Cậu cứ độ là được mà?" Lão Triệu ngạc nhiên nói.
Cả thầy chùa và đạo sĩ đều có thể siêu độ linh hồn, Mạnh Thiểu Du đi tìm hòa thượng không phải là làm chuyện thừa ư?
Tuy nói thì nói vậy, nhưng Mạnh Thiểu Du lại đáp một câu chẳng ăn nhập gì: "Chỗ này không thích hợp."
Yêu cầu của công việc khá là rườm rà.

Tuy thầy Dư không ngại, nhưng Mạnh Thiểu Du cũng không muốn tạo ra tiếng động quá lớn rồi quấy rầy anh.
Lão Triệu nhìn cậu một cái rồi khoát tay bảo: "Thôi sao cũng được.

Cơ mà đưa đi siêu độ ở chùa thì cậu phải đặt hẹn trước đấy!"
Ngôi chùa nổi tiếng nào ở Nam Thành mà chẳng chật ních rồi!
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cũng đúng.
Nói tới nói lui, Lão Triệu vẫn rất ân cần mà chia sẻ bí quyết hưởng ké Pháp hội của hòa thượng, hắn bảo: "Chùa chiền trong Nam Thành thì bao la, nhưng tốt nhất vẫn nên chọn chùa Long Hoa! Ta ké trình siêu độ ở đó nhiều lần rồi, bọn họ luôn khiến quỷ được siêu thoát một cách thoải mái!"
Lúc Lão Triệu nói, vẻ mặt hắn đắc ý hệt như một bác gái săn được trứng gà với giá đặc biệt trong siêu thị vậy.

Mạnh Thiểu Dư cảm ơn lòng tốt của Lão Triệu, sau đó cũng nghiêm túc đặt lịch siêu độ của chùa Long Hoa.
- -
Chùa Long Hoa của Nam Thành nằm ở vùng ngoại ô, được một con sông bao xung quanh.

Sông nước và chùa chiền ở nơi đây còn có một truyền thuyết nổi tiếng, nghe đâu con sông kia liên kết hai cõi âm – dương, là một con sông quỷ quái.

Những người ngã xuống sông vào ban đêm sẽ bị cuốn thẳng vào sông Vong Xuyên*, bởi vậy nên thi thể của bọn họ đều không được tìm thấy.
(Sông Vong Xuyên: Dòng sông ngăn cách hai bờ sống – chết, âm – dương dưới âm phủ.)
Mà chùa Long Hoa lại được xây lên để trấn áp âm hồn trong dòng sông âm dương này, ngăn chặn chúng nó đến quấy rối.

Vì thế, tuy được xây dựng ở vùng ngoại thành nhưng chùa Long Hoa vẫn hương khói phồn vinh, thậm chí còn có người đến đây thường xuyên.
Mạnh Thiểu Du không biết truyền thuyết này có phải sự thật hay không, nhưng cậu liếc qua diện tích khu đất của chùa Long Hoa và phong cách trang hoàng, lại nghĩ đến đạo quán nhỏ xíu ở nhà, cầm lòng chẳng đặng mà nhỏ xuống giọt nước mắt chua xót.
Mạnh Thiểu Du bước vào cổng chùa rồi báo số hẹn trước của mình, rất nhanh sau đó đã có người đến tiếp đón.

Hòa thượng tiếp đãi Mạnh Thiểu Du rất ưa nói, dọc đường đi y còn giới thiệu những phong cảnh nổi tiếng của chùa Long Hoa cho cậu, sau đó lại bảo: "Ngoài thầy siêu độ, chúng tôi còn có rất nhiều người có năng lực..."
Mạnh Thiểu Du gật đầu thẳng một mạch, cậu lắng nghe một cách vô cùng nghiêm túc, lâu lâu còn phụ họa hai câu, cuối cùng hòa thượng nọ thấy cậu phối hợp như vậy thì bảo: "Nếu thí chủ cảm thấy hứng thú với Phật pháp, vậy chi bằng gia nhập Phật giáo của chúng tôi..."
"Ớ?" Mạnh Thiểu Du sửng sốt, mãi sau phản ứng lại được, cậu nói: "Ngại quá, thật ra tôi là một đạo sĩ."
Hòa thượng: "..."
Cậu là đạo sĩ thì đến chùa chiền làm gì?! Không phải đến để đập phá đấy chứ?!
Hòa thượng chắp tay trước ngực, niệm một tiếng: "A di đà phật." Ánh mắt y nhìn Mạnh Thiểu Du cũng hơi thay đổi, sau đó bèn tán gẫu về các di tích văn hóa nổi tiếng trong chùa.
Ý ngầm là — Đồ đạc của bọn tôi đắt đỏ lắm đấy!
Mạnh Thiểu Du không biết mình đã trở thành dân đập phá, cậu nghe chuyện xưa của chùa Long Hoa một cách rất nhiệt tình.

Không bao lâu sau, cậu thấy đại sư siêu độ đã hẹn trước xuất hiện.
Pháp danh của đại sư là Tuệ Minh, tỉ lệ khen ngợi trong công việc ở chùa Long Hoa lên đến 98%, là một ông lão trông rất hiền lành, ông thấy Mạnh Thiểu Du thì niệm một câu: "A di đà phật."
Sau đó ông hỏi: "Thí chủ phải siêu độ cái gì?"
Mạnh Thiểu Du đưa một cái hộp có chứa con búp bê qua rồi nói: "Đại sư vất vả ạ."
Đại sư Tuệ Minh nhận lấy búp bê rồi đi vào trong phòng, Mạnh Thiểu Du không vào cùng mà đi dạo xung quanh.
Nói gì thì nói, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đi chùa ở Nam Thành đó!
"...Không lo làm bài tập cho đàng hoàng, coi chừng đến lúc đó bị bắt vào Điện Luân Phiên ngồi làm bài tập bổ sung đấy!" Tiếng răn dạy truyền ra từ một góc, Mạnh Thiểu Du bị lôi kéo qua, cậu thấy một hòa thượng lớn đang giáo huấn một hòa thượng nhỏ hơn.
Nhóc hòa thượng ôm cái đầu trụi lủi như quả dưa nói: "Cái gì mà ngồi làm bài tập bổ sung trong Điện Luân Phiên chứ, em không học được, không học được đâu!"
Mạnh Thiểu Du nghe mấy từ ngữ quen thuộc như thế thì không nhịn được mà: "..."
Trong truyền thuyết, Điện Luân Phiên trong âm phủ Phong Đô có bố trí một nơi để "Bổ Sung Bài Tập Kinh Phật".

Những người bị bắt vào ngồi trong đó đều là đạo sĩ, hòa thượng, có cả ni cô nữa, bọn họ bị ép phải học bài giảng kinh.

Nghe nói đây toàn là những người xuất gia nhưng không tu hành chăm chỉ lúc còn sống, lúc đọc bài giảng kinh thì thiếu đầu thiếu đuôi.

Sau khi chết, họ sẽ bị giữ ở đây cho đến khi bổ sung hết bài tập bị thiếu thuở còn sống, sau đó mới được cho phép đi đầu thai.
Hồi còn bé, Mạnh Thiểu Du cũng bị sư phụ dọa nạt như thế rất nhiều, đạo quan của bọn họ lại còn nằm gần Phong Đô nữa, vậy nên Mạnh Thiểu Du không dám thiếu một chút bài tập nào, mãi đến khi lớn rồi cậu mới nghe lại câu nói này, theo bản năng mà run cả da đầu.
Hòa thượng lớn cũng phổ cập kiến thức cho hòa thượng bé, khiến nhóc hòa thượng sợ đến mức phải cuống quít chạy về niệm kinh.
Cho nên mới nói, đó là cách mà người xuất gia khắp thiên hạ dùng để hù dọa trẻ con!

Thời gian siêu độ khá dài, Mạnh Thiểu Du lại đi đến trước điện.

Hầu hết những người ở trước điện đều là những tín đồ hoặc khách hành hương đến để bái Phật, nhang khói trước mặt Phật tổ nhiều như sao đầy trời, Mạnh Thiểu Du chỉ nhìn một lát rồi rời mắt đi.
Còn nhìn nữa thì cậu sợ mình không dằn được giọt nước mắt chua xót mất...
Phía sau điện trước là nơi tu hành của các hòa thượng, Mạnh Thiểu Du đi đến cửa thì thấy một cô gái bước ra từ bên trong.

Cô mặc y phục màu hồng, trên đầu búi tóc thành hình chiếc thuyền, vừa đi vừa nói: "Xin phiền đại sư lưu ý một chút, đúng là một tên ăn gan hùm mật gấu, thế mà dám ăn trộm ngay trước mặt Thiên Phi!"
Kế đó cô gái nổi giận đùng đùng rồi bước ra ngoài, Mạnh Thiểu Du vội vàng tránh sang một bên, dùng khóe mắt vẫn có thể thấy được dáng vẻ tức giận của cô gái nọ.
Đi cùng với cô là một hòa thượng lớn tuổi, sau khi tiễn người đi, ông nói với Mạnh Thiểu Du: "A di đà phật, thí chủ đến đây có chuyện gì?"
Mạnh Thiểu Du lắc lắc đầu, chỉ nói: "Tôi chỉ tiện thể đi dạo thôi." Cậu nghĩ nghĩ, vẫn hơi hiếu kì mà hỏi: "Có chuyện gì với cô gái vừa rồi vậy ạ? Cô ấy mất đồ sao?"
Nếu mất đồ thì phải đi tìm cảnh sát mới đúng chứ, tại sao lại chạy đến chùa?
Hòa thượng lớn tuổi nói: "Vị thí chủ nữ kia là tín đồ trong cung Thiên Phi, đến để xin chúng tôi tìm giúp một vật bị mất trong cung Thiên Phi."
Lúc nghe thấy hai chữ Thiên Phi, Mạnh Thiểu Du cũng hơi ngờ ngợ.
Thật ra Thiên Phi chính là tổ mẫu mà dân gian thường nói tới.

Bà khá được dân chúng hoan nghênh ở vùng duyên hải, cũng là một trong những vị thần linh mà dân gian tin tưởng nhất, một phần là vì tín đồ ở vùng biển Quảng Đông bán hàng đa cấp quá nhiệt tình...
Truyền thuyết Thiên Phi hiển linh cũng được lan truyền rộng rãi ở vùng duyên hải.

Dần dà, những người tin tưởng cũng ngày càng nhiều, có khi bây giờ bà cũng có thể được coi như một siêu sao thần tượng trị giá hàng chục triệu ấy chứ.
Nam Thành cũng ở gần biển, nên ở cửa cảng biển có xây dựng một tòa cung Thiên Phi.
Song, cái mà Mạnh Thiểu Du tò mò lại là một vấn đề khác: "Hòa thượng các ngài cũng có mảng này luôn ạ?"
Tìm đồ vật bị mất các thứ...!Mở rộng phạm vi công việc quá, làm đạo trưởng Tiểu Mạnh phải phát hãi!
Hòa thượng lớn tuổi chắp tay trước ngực rồi nói: "Chỉ là cố gắng hết sức mà thôi."
Trong lúc nói chuyện, trên điện thoại của Mạnh Thiểu Du hiện lên tin nhắn đã siêu độ xong, sau khi nhấn xác nhận, cậu bèn bảo: "Vậy các đại sư cố lên nhé! Tôi đi trước!"
Đại sư Tuệ Minh là một hòa thượng siêu độ được khen ngợi rộng rãi, ông đã ra tay thì đương nhiên con búp bê nọ sẽ được siêu độ một cách thuận lợi, Mạnh Thiểu Du nhận lại con búp bê chỉ còn cái xác trống rỗng, cậu cảm ơn xong thì rời khỏi chùa Long Hoa.
- -
Mới sáng sớm mà Trương An Sinh đã chạy đến nhà Dư Giang Hòa, việc ông đến cho thấy ông đã nhận công việc cho Dư Giang Hòa.
Bắt Lấy Màn Đêm đã được xem xét và kiểm duyệt, điều này có nghĩa là nhân vật chính bắt buộc phải đi tham gia lễ công chiếu!
Buổi công chiếu này, Dư Giang Hòa vẫn xuất hiện như mọi lần mà không có chút hồi hộp, nhưng giới truyền thông lại vô cùng vô cùng hồi hộp! Suy cho cùng thì thầy Dư và khán giả cũng chỉ tương tác với nhau trong buổi công chiếu này mà thôi...
Các fan theo đuổi một diễn viên mà ngay cả Weibo cũng không chịu lướt, bọn họ cũng vất vả lắm chứ...
Mạnh Thiểu Du cũng đến buổi lễ công chiếu, lúc cậu ra sau sân khấu còn gặp được Quý An và Hồ Tử Ngư.

Quý An thấy cậu thì có chút kinh ngạc, anh ta nói: "Đại sư, sao cậu lại đến đây? Đến xem phim của tôi hả?"
Trong lòng anh ta có chút tự hào nho nhỏ, nghĩ bụng có khi nào sức hút của mình lớn đến mức đại sư cũng làm fan không? Nếu là vậy thì lần sau gặp quỷ, đại sư có giảm giá cho mình không nhỉ...
Sau đó anh ta thấy Mạnh Thiểu Du bước lên đưa nước cho Dư Giang Hòa – người vừa trở lại từ thảm đỏ – rồi sửa sang lại quần áo cho anh.
Quý An: "?????"
Không phải chứ, đại sư à, cậu, tôi, anh ấy?!!
Đậu!!!
Là người biết thân phận thật của Mạnh Thiểu Du, lúc Quý An nhìn thấy cậu và thầy Dư đứng chung một chỗ, tròng mắt anh ta muốn lọt cả ra ngoài!
Anh ta túm lấy Hồ Tử Ngư – người cũng biết thân phận của Mạnh Thiểu Du – đứng bên cạnh rồi nhỏ giọng hỏi: "Sao đại sư lại đi cùng thầy Dư vậy!"
Cái khung cảnh này sai trái thật sự!!
Hồ Tử Ngư cũng không biết Mạnh Thiểu Du dính dáng với thầy Dư từ khi nào, nên cậu ta gãi đầu rồi nhỏ giọng đáp: "Tôi cũng không biết, chắc bọn họ coi trọng lẫn nhau á."
Trong lòng Quý An nói cái gì mà coi trọng lẫn nhau chứ, trước giờ có liên quan gì đâu!!
Trong mắt người ngoài thì đây lại là một vấn đề khác nữa, Bạch Diệu Tuyết chọt Quý An rồi nói: "Không phải em trai này là trợ lí của cậu à? Sau lại chạy đến bên thầy Dư vậy?"
Cơ mà lúc trước Quý An cũng chỉ nói Mạnh Thiểu Du là trợ lí tạm thời, nên không ai để tâm nhiều đến sự thay đổi này.
Chỉ có Quý An biết nội tình mà nghẹn đến mức nội thương.
Lễ công chiếu của Bắt Lấy Màn Đêm được tổ chức rất thành công, ê-kíp toàn là những người có kinh nghiệm, diễn viên cũng được chọn lựa rất kĩ, đạo diễn cũng là một người có tiếng trong ngành.
Ống kính di chuyển một cách vô tình, nhịp điệu được chỉnh sửa trở nên gấp gáp, một bộ phim phá án khiến tâm trạng người xem lúc lên lúc xuống, đến đoạn kết cũng được quay rất chỉn chu, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Đặc biệt là vai diễn của thầy Dư, tính cách y tươi sáng rực rỡ, lúc y bắt được hung thủ của chồng án chưa giải quyết, tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mãi đến tận khi kết thúc, ai nấy vẫn chẳng thể thoát khỏi cảnh phim.
Lễ công chiếu được tổ chức vô cùng thành công, bất kể là bộ phim hay là khâu tương tác với khán giả ở hậu trường, tất cả mọi người đều vừa lòng mà ra về.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bộ phim này sẽ là một điểm sáng trong năm nay.
Sau khi kết thúc, Hồ Tử Ngư nhân cơ hội nán lại rồi vui vẻ chào hỏi với Mạnh Thiểu Du.

Vai phụ của Hồ Tử Ngư trong Bắt Lấy Màn Đêm có biểu hiện không tồi, trong tính cách cũng có nhiều điểm nhấn, cậu ta còn được người xem thổ lộ trong buổi công chiếu, thành ra lúc bấy giờ rất chi là đắc ý.
Mạnh Thiểu Du mở lời trước: "Chúc mừng chúc mừng!"
Hồ Tử Ngư ha ha một tiếng, nói: "Khách sáo, khách sáo quá." Sau đó cậu ta lại sáp lại gần rồi hỏi: "Thật ra cái tớ thấy rất tò mò là, sao cậu với thầy Dư lại đến cùng nhau vậy?"
Đừng nhìn vào dáng vẻ bình tĩnh của cậu ta trước mặt Quý An, trên thực tế đã tò mò muốn chết luôn rồi!
"Hơn nữa, không phải cậu đã nói là tốt nghiệp xong phải về nhà à?" Hồ Tử Ngư buồn bực nói, cậu ta biết ý định ban đầu của Mạnh Thiểu Du mà.
"Sư phụ tớ không cho..." Hồ Tử Ngư nói vậy, Mạnh Thiểu Du cũng không khỏi buồn bực về chuyện này, bèn nói: "Sư phụ bắt tớ phải đợi một khoảng thời gian, nên tớ đành phải đi tìm việc."
Hóa ra là như vậy, Hồ Tử Ngư tỏ vẻ đã hiểu, đây có lẽ là cách rèn luyện của một đại sư nhỉ!
Thế nhưng đi rèn luyện mà còn được làm trợ lí cho ảnh đế, cậu ta cũng hâm mộ lắm u hu hu hu...
Mạnh Thiểu Du vỗ vỗ vai cậu ta, cậu quay đầu nhìn thầy Dư bước ra rồi nói: "Thôi, tớ và thầy Dư về trước đây."
Hồ Tử Ngư phất tay một cách lưu luyến với cậu.

Cậu ta nhìn Mạnh Thiểu Du và thầy Dư rời đi, sau đó lại nghĩ, đậu xanh! Quên xin chữ kí rồiii!
- -
Lâu rồi Mạnh Thiểu Du chưa đăng nhập Weibo.
Sau khi đăng nhập, cậu lại thấy lượt share, like và comment tăng vọt đến 999+.


Cũng may lần trước cậu đã thiết lập khiên chắn bảo vệ, cho nên bây giờ di động mới tránh khỏi việc bị hỏng hóc.
Về mặt lí thuyết, sau khi sử dụng bùa tẩy ngôn, đáng ra bên dưới Weibo của cậu phải bớt đi mấy người bình luận nhiệt tình như vậy mới phải...
Chẳng lẽ mình hot lên lúc nào không hay? Mạnh Thiểu Du mơ màng nghĩ, sau đó bấm vào @ và bình luận.
Tiếp đó cậu nhìn thấy bình luận tag mình ùn ùn kéo đến.
> @ Tính Gì Mà Tính Có thể tính xem gần đây tiểu hoa họ Lâm có yêu đương gì không vậy? Tui thấy cô ấy thay đổi rất nhiều!
> @ Tính Gì Mà Tính Đại sư ơi đại sư, nghe nói chuyện Bạch Diệu Tuyết kết hôn ngầm là thật ạ? Có thể tính được không ạ?
> @ Tình Gì Mà Tính Đại sư ơi...
Giỏi ghê ha, Mạnh Thiểu Du nhìn chiến thuật mới của mấy bình luận này, bộ xem cậu là máy kiểm nghiệm tin đồn hay gì?
Đối với mấy chuyện này, Mạnh Thiểu Du luôn chọn cách xem như không nhìn thấy.

Kế đó cậu lại xem tin nhắn riêng của mình, số người nhắn cho cậu cũng không ít, phần lớn cũng toàn là những người coi cậu là máy kiểm tra tin đồn...
Bộ cậu là đại sư chuyên bổ dưa hả? Vỗ một cái biết luôn dưa ngọt hay không, quá là sai trái mà!
Đạo trưởng Tiểu Mạnh thở phì phò mà xóa hết toàn bộ tin nhắn!
Cuối cùng, đúng lúc cậu đang chuẩn bị tắt Weibo đi, một tin nhắn lại nhảy ra.
"Đại sư, đây là anh sao? Có đúng là có thể sử dụng được phương pháp này không?"
Mạnh Thiểu Du khựng lại một lát rồi bấm vào đọc.

Đối phương gửi một tấm hình đến, trong hình là một trang hỏi đáp, ảnh chụp của người gửi hiển thị chủ đề là "Minh hôn có thật sự tồn tại không? Cử hành như thế nào?", có một đáp án được viết với ID và hình đại diện giống cậu y như đúc.
"Cảm ơn vì đã mời*, Weibo Tính Gì Mà Tính, ý kiến chủ quan là..."
(Cảm ơn vì đã mời: Trên Zhihu, khi có người đăng câu hỏi thì trang web sẽ mời những người khác trả lời.)
Trong hình, người này viết một tràng về tập tục và cách cử hành minh hôn này nọ...!Dưới phần trả lời này còn có số điểm khen thưởng cao đến tận mấy ngàn, được xếp hạng nhất trong thứ tự sắp xếp luôn!
Mạnh Thiểu Du xem xong thì nổi giận ngay lập tức!
Cái tên lừa đảo này dám dùng tên cậu để lừa lọc người khác, lại còn tuyên truyền tư tưởng cổ hủ nữa chứ!!
Lúc bấy giờ, Mạnh Thiểu Du lấy tấm hình này rồi đăng lên.
Tính Gì Mà Tính: Bắt quả tang hàng rởm!! Tôi không có chi nhánh nào ngoài Weibo cả, lại càng không đi tuyên truyền tư tưởng cổ hủ!!! [hình ảnh.

jpg]
Tính Gì Mà Tính: Sẵn đây cảnh cáo mấy tài khoản marketing giả danh tôi luôn, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!
Bài đăng Weibo này vừa xuất hiện thì đã nhận được nhiều sự chú ý.
Giang cư mận kinh ngạc đến mức ngây cả ra: Ủa gì?! Đây không phải chỉ là một cậu blogger trong ngành thôi à? Có người nghĩ cậu ta là thiên sư bắt quỷ thật sao?!
Không màng đến phản ứng của người khác, đăng Weibo xong, Mạnh Thiểu Du còn chạy đến cả trang mạng kia để cho cái tên lừa đảo một vé ra đảo, lúc bấy giờ mới coi như đâu ra đấy.
Thậm chí Mạnh Thiểu Du còn đăng một tràng dài để lên án cực lực hành vi này, ngay cả Lão Triệu bay vào từ khi nào mà cậu cũng không hay.
"Tiểu Mạnh! Mau cho ta tí hương! Cho ta hương!" Lão Triệu lơ lửng trên trần nhà mà gào khóc, Mạnh Thiểu Du thấy thế thì đốt nhang cho hắn.

Sau đó cậu nhìn hắn hút vào vùn vụt cứ như một con hổ đói, cả linh hồn càng lúc càng phất phơ, cậu bèn không kiềm lòng được mà hỏi: "Anh làm cái gì vậy, thèm ăn dữ vậy à?"
Lần nào thấy nhang của Mạnh Thiểu Du thì Lão Triệu cũng ăn cả đống, có bao giờ đói lả đến mức này đâu?
"Ây! Đừng nói nữa, mấy hôm nay ta bận muốn chết đây này!" Lão Triệu giận dữ nói, "Gần đây Nam Thành không yên ổn, có một đám người lộn xộn hết cả lên, bọn chúng gây chuyện khắp mọi nơi rồi còn thả đám quỷ được giam trong miếu Thành Hoàng ra nữa, khiến toàn bộ Nam Thành như gà bay chó sủa."
Mạnh Thiểu Du không biết nên hỏi lại: "Còn có việc này nữa ư?"
Lão Triệu thở dài, nói: "Đúng vậy, sẵn đây sếp của cậu cũng phải cẩn thận một chút, cậu ta có mệnh cách tốt, coi chừng một ngày bị người ta canh me rồi thay đổi vận mệnh đó."
Trước kia cũng không phải chưa từng có chuyện này, chỉ là gần đây hỗn loạn hơn nên phải chú ý nhiều.
Vả lại...
"Những người đó cũng lớn gan lắm, cậu có biết bọn chúng đánh cắp cái gì không?" Lão Triệu lại hỏi, Mạnh Thiểu Du lắc lắc đầu, gần đây cậu không để ý đến mấy hoạt động trong huyền môn lắm.
"Tượng Thiên Hậu đó!" Lão Triệu nói, "Là bức tượng trong cung Thiên Hậu ở Lộc Cảng."
Việc này hết sức ghê gớm, mỗi một tượng thần đều là linh hồn chia nhỏ của thần thánh, tín đồ cầu nguyện trước mặt tượng thần cũng sẽ được thần linh nghe thấy.

Bởi vậy, trong mắt quần chúng tín đồ, mỗi một pho tượng thần cũng không khác gì bản thân vị thần đó.
Huống hồ chi, pho tượng thần trong cung Thiên Hậu ở Lộc Cảng lại còn là một trong sáu bức tượng tổ mẫu cổ kính nhất cung Thiên Hậu ở Mễ Châu, tức là nguyên cả tỉnh chỉ có một bức tượng tổ mẫu như vậy mà thôi!
Đánh cắp pho tượng thần này có khác nào kéo người tới để bắt cóc Thiên Hậu nương nương đâu cơ chứ!
Mạnh Thiểu Du nghe xong mà cũng không khỏi hít một hơi, đây là ai vậy, ăn bao nhiêu đậu phộng thế*? Sau đó cậu lại nhớ đến cô gái mặc đồ màu hồng mà mình đã nhìn thấy trước đó ở chùa Long Hoa, đoán chừng chắc là người của cung Thiên Hậu.
(Người ta hay ăn đậu phộng để lót dạ trước khi uống rượu, ở đây ý nói nếu ăn nhiều đậu phộng thì đã không say/làm chuyện dại dột như vậy.)
Kế đó, cậu lại quan tâm hỏi: "Vậy nhóm các anh có manh mối gì không?"
Lão Triệu ôm hương rồi cuộn tròn trên mặt đất thành một cục, hắn nói: "Sao mà có được, không biết mấy người đó dùng cách thức gì mà tìm quá trời vẫn không thấy.

Thành Hoàng cũng chỉ biết bọn họ ở Nam Thành thôi..."
Lão Triệu gặm nhang xong thì đứng lên nói: "Phải rồi, trong khoảng thời gian này, cậu có ra ngoài thì cũng phải cẩn thận một chút."
Mạnh Thiểu Du nói một cách cảnh giác: "Sao thế? Bọn họ còn theo dõi tôi nữa à? Tôi đâu có thứ gì mà họ cướp được đâu!"
"Không phải!" Lão Triệu khoát tay ngắt lời cậu, sau đó hắn nói một cách dữ tợn: "Có một đống Vô Thường cũng muốn làm Vô Thường được ràng buộc với cậu! Ta thấy bọn họ đắc ý lắm rồi đó!!!"
Mạnh Thiểu Du không biết rằng cậu cũng có chút danh tiếng trong giới Vô Thường.

Ai mà không biết còn nói rằng Lão Triệu và Trương Lão Tam đang ôm đùi đạo gia nào đó, không cần bắt quỷ cũng không cần phải lo về nhang khói, khiến người ta hâm mộ quá chừng!
Vì thế có không ít Vô Thường chà chà tay muốn tự đi ứng cử, thế nhưng tất cả đều bị Lão Triệu và Trương Lão Tam bắt tay nhau cản lại, hai cái tên Vô Thường vừa thấy mặt đã đánh nhau lại lần đầu tiên đứng chung phe mà rít gào.
"Sao mà tùy tiện ôm đùi Tiểu Mạnh được!! Bản cung đây bất tử, bọn nô tì các người cứ chờ đó đi!!"
Đám Vô Thường phẫn nộ, ai cũng muốn mở ra công cuộc khởi nghĩa dưới âm phủ!
Ồ, ra là vậy...
Mạnh Thiểu Du bình tĩnh lại, Lão Triệu gặm nhang xong thì lại vòi cậu thêm một ít hương, hắn cất vào trong ngực rồi mới chuẩn bị cáo từ, lúc đi hắn còn cẩn thận dặn dò: "Cậu nhớ kĩ nha, tuyệt đối đừng để bị mấy tên Vô Thường qua đường lừa gạt!!"
Cái câu này...!Mạnh Thiểu Du dở khóc dở cười mà tiễn hắn đi.
Thật ra Mạnh Thiểu Du cũng không đặt câu nói của Lão Triệu ở trong lòng, mãi đến khi cậu và thầy Dư gia nhập đoàn phim thì cậu mới sực nhận ra, hình như lời hắn nói cũng không ngoa.
"Đạo trưởng Tiểu Mạnh nhìn tui nè! Linh hồn được 82 năm, thích học hỏi về thế giới nhân loại, có rất nhiều điểm chung với ngài!!"
"Đạo trưởng, cậu nhìn tôi cái đi! Linh hồn 200 năm, tôi biết mười tám cách gọi hồn và lấy mạng của Vô Thường! Có ích lúc bắt quỷ lắm!"
"Đạo trưởng còn mị nữa! Mị mị mị!!!"
Mỗi khi đến cảnh diễn đêm, trước mặt Mạnh Thiểu Du sẽ có vài Vô Thường bay đến, họ xô đẩy nhau mà khoe khoang năng lực của bản thân trước mặt cậu, chỉ thiếu điều ôm đùi Mạnh Thiểu Du mà kêu bố nữa mà thôi...
Thế nhưng Mạnh Thiểu Du vẫn cứ một mực không tỏ vẻ gì, chỉ có thể trưng ra nét mặt vô cảm.

Mãi đến khi thầy Dư diễn xong, anh mới nhận ra biểu tình của cậu nhóc đã trở nên cứng ngắc, mỗi khi có thời gian còn phải xoa xoa mặt.
Dư Giang Hòa quan tâm hỏi: "Chuyện này là sao thế?"
Mạnh Thiểu Du bèn kể lại chuyện Vô Thường với anh, sau đó cậu nói một cách bất đắc dĩ: "Tôi tưởng Lão Triệu chỉ nói quá thôi, không ngờ lại là thật."
Mấy hôm nay cậu cũng phải gặp ít nhất 180 tên, họ chỉ thiếu điều mở chương trình tuyển chọn trước mặt cậu nữa mà thôi.
Dư Giang Hòa nhìn cậu, anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Không phải đám quỷ sai này đang bỏ bê công việc à? Nếu họ đến nữa thì cậu cứ trực tiếp báo cáo với sếp của bọn họ là được."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu liếc nhìn Dư Giang Hòa một cách yếu ớt rồi thở dài: "Thầy Dư à, bọn họ có thể không phải là người, nhưng anh thì thật đúng là chó..."
Dư Giang Hòa: "..."
Nhưng không thể không thừa nhận, phương pháp này rất chi là tốt!
Ngày hôm sau, khi đám Vô Thường lại trờ đến lần nữa, Mạnh Thiểu Du bèn viết một bài báo cáo rồi đốt cho Thành Hoàng ngay trước mặt bọn họ.
Nhóm Vô Thường sợ đến mức không dám đến tận mấy ngày trời, khiến Mạnh Thiểu Du thở phào nhẹ nhõm.

Sau này có đến thì bọn họ cũng không dám cuồng nhiệt như hồi trước nữa, chỉ ngỏ ý nếu có việc cần thì cứ liên lạc với bọn họ!
- -
"Vườn Mộng Thanh" là một đoàn phim nhỏ, từ đạo diễn đến diễn viên đều thuộc tầng lớp vô hình trong giới giải trí.

Ngày nào họ cũng quay phim đến mức mệt sống mệt chết, ấy vậy mà cũng không nhận được mấy đồng, cơm hộp của nhóm diễn viên thì ít hơn đoàn làm phim của ảnh đế cách vách một cái đùi gà.
Song, vì hai đoàn phim cách nhau khá gần, nên ranh giới của đôi bên diễn viên cũng không rõ ràng.

Đôi khi đoàn phim Vườn Mộng Thanh còn sang phía cách vách ăn chực cơm trưa, tiện thể tán gẫu và hóng hớt cùng nhau luôn.
Nữ diễn viên chính của Vườn Mộng Thanh cũng không làm giá kiểu minh tinh, suy cho cùng nếu cô tự cao tự đại thì không phải trông buồn cười lắm à?
Bởi lẽ đó, ngày nào nữ diễn viên chính này cũng đến đoàn làm phim bên cạnh, ăn cơm hộp cùng nhóm diễn viên, vừa ăn vừa tán gẫu linh tinh.
Nữ diễn viên chính thở dài, nói: "Không biết có phải do đoàn phim quá flop không, mà chúng tôi toàn gặp chuyện ngoài ý muốn thôi..."
Lúc đoàn phim quay chụp, mấy chuyện thần quái đều là món ăn kèm cơm, mọi người rất hiếu kì, có người nhanh chóng hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Sao lại nói vậy, thật ra cũng bình thường thôi.
Gần đây đoàn làm phim Vườn Mộng Thanh luôn gặp phải một ít chuyện, kiểu như đạo cụ nằm ở sai vị trí, hỏng hóc vân vân.

Đôi khi quay phim vào buổi tối còn bị ai đó thổi vào tai, lúc ngủ thì cảm nhận được có người kéo chăn.
Nữ diễn viên chính nói xong thì thở dài rồi bảo: "Nhưng đâu có cách nào khác, không thể đổi địa điểm được."
Cuối cùng đoàn phim chỉ có thể quay tiếp trong lo sợ...
Bởi vì chuyện thay đổi địa điểm ấy, đắt dã man con ngan...
Đoàn phim cách vách nghe vậy mà không khỏi thổn thức, họ vỗ vỗ vai cô mà nói: "Không sao đâu, ít ra cô còn được ra mắt, cho dù đám diễn viên bọn tôi có đổi địa điểm quay thì cũng có được ra mắt đâu."
Vừa dứt lời, cả đoàn phim im lặng một chút, cùng chảy xuống một giọt nước mắt.
Tuy địa điểm mà ê-kíp Vườn Mộng Thanh thuê tương đối hẻo lánh, thế nhưng như thế lại càng rẻ, dù có một tí khuyết điểm đấy, thế nhưng có cái gì đáng sợ hơn là cái nghèo nữa chứ?
Cứ nghĩ vậy, dũng khí để quay phim cũng lớn hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay lại khang khác.
Lúc quay cảnh đêm, như thường lệ thì có một cảnh diễn phải treo người lên.

Nữ diễn viên chính được treo lên, cô vừa mới sắp xếp tư thế xong thì đột nhiên mất thăng bằng!
"Sao lại thế này?!" Nữ diễn viên chính sợ hãi kêu lên, "Có ai đó đang kéo chân tôi!!"
Thân thể của cô lung lay trong không trung, một chân bày ra tư thế mất tự nhiên, cứ như có người đang túm lấy chân nữ diễn viên chính hệt như lời cô nói!
Mẹ nó chứ, người trong ê-kíp cứ thế bị dọa đến mức choáng váng, đạo diễn lập tức nói: "Thả cô ấy xuống mau!"
Lúc bấy giờ, giống như có người cầm lấy chân nữ diễn viên chính mà xoay tròn, cả người cô quay tới quay lui trong không trung! Là một cô gái, làm sao mà nữ diễn viên chính có thể chịu đựng được chuyện này, cô ngay lập tức mất đi phản ứng la hét, cả người tái nhợt.
"Khà khà khà, đùa chết cổ đùa chết cổ!"
"Túm chân cổ đi! Được đó!"
"Ha ha ha..."
Mạnh Thiểu Du vừa đi đến đoàn làm phim bên cạnh thì đã nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng nói nhỏ nhẹ cứ như thái giám, giọng điệu còn mang theo sự hả hê khi người khác gặp nạn.
Cậu đi từng bước về phía trước, chợt thấy một đám quỷ đang túm tụm lại một chỗ, chúng động tay động chân với nữ diễn viên chính được treo trên cao, khiến người giữ sợi dây cáp suýt chút nữa đã không giữ được!
Mạnh Thiểu Du bèn bước đến túm lấy dây cáp, đồng thời ném một lá bùa vào trong đám quỷ kia.
Bùa của đạo gia mang theo chính khí của sao Bắc Đẩu, đám quỷ lập tức vắt giò lên cổ mà chạy, lúc này dây cáp mới chậm lại, nữ diễn viên chính được thả xuống một cách chậm rãi từ trên không trung.
Nữ diễn viên chính vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong nỗi sợ hãi, người trong ê-kíp đi lấy chăn và nước ấm đến, vô cùng cẩn thận hỏi: "C-cô không sao chứ?"
Mà lúc này, đám quỷ bị Mạnh Thiểu Du đuổi đi đã tụ lại lần nữa, chúng phóng tầm mắt lên người cậu.
"Chính là cậu ta, chính là cậu ta!"
"Hừ, đạo sĩ thối!"
"Đạo sĩ thối dám làm loạn, thổi cho ngươi một luồng âm khí bây giờ!"
Đám quỷ này rặt một lũ vô lại, năm nào chúng cũng nấn ná ở thành điện ảnh để bắt nạt mấy người chậm chạp, gây rối cho đoàn làm phim.

Nào ngờ hôm nay lại bị Mạnh Thiểu Du ngắt ngang, nên bọn chúng lập tức ghi thù lên người cậu!
Mạnh Thiểu Du đi đến một nơi vắng vẻ, đám quỷ này thấy vậy thì bao vây xung quanh, nhìn cậu mà mắng thật to: "Cái tên đạo sĩ thối thích xen vào việc của người khác! Ngươi nghĩ ngươi lợi hại lắm à!"
"Đúng vậy, cả đám bọn ta sẽ hội đồng ngươi!"
"Ngươi có biết bọn ta là ai không? Cả Nam Thành này không có ai dám đến gây chuyện với bọn ta đâu!"
Mấy con quỷ này đều ỷ y rằng mình đã lão luyện, cũng không phải không có ai mời pháp sư đến, thế nhưng bọn chúng lại quá đông, chúng luôn hợp sức với nhau để đuổi pháp sư và đạo sĩ ra ngoài!
Suy cho cùng, tên đạo sĩ này chỉ có một thân một mình, trong khi bọn chúng thì lại có rất nhiều quỷ!
"Có bắt nạt ngươi thì cũng không phải lo gì cả!!"
Đây là lần đầu tiên Mạnh Thiểu Du bị uy hiếp đánh hội đồng, cậu im lặng một chút rồi mới hỏi ngược lại: "Các ngươi chắc không?"
Câu nói này lại trở thành một câu khiêu khích, một tên đầu têu trong đám quỷ hừ một tiếng rồi nói: "Không tin thì thử xem, bọn ta đông như vậy, thay phiên nhau đánh cũng làm ngươi mệt chết!!"
Nếu đã vậy thì...
Cơ mà Mạnh Thiểu Du cũng không phải là người chơi hệ đánh đơn!
Cậu lập tức hô một tiếng: "Có Vô Thường nào ở đây không?"
Chưa đợi đám quỷ kịp phản ứng lại, bốn phương tám hướng đã truyền đến một tiếng: "Cóoo —!!"
Kế đó, bọn chúng thấy một đám người mặc đồng phục đầu đội mũ cao bay đến từ khắp mọi ngóc ngách.

Họ không cầm xích câu hồn thì cũng cầm gậy đại tang trong tay, lúc đen lúc trắng, nhấp nhô cứ như thủy triều dâng, tất cả đều đứng phía sau tên đạo sĩ này!
Ghê gớm, chỉ kêu có một tiếng mà đã tập hợp được không dưới trăm tên Vô Thường – quan lại âm phủ của Thành Hoàng!
Sau đó tên nhóc đạo sĩ này còn bảo: "Quan lớn Vô Thường, tôi phải báo án! Tôi đang bị đám cô hồn các đảng này uy hiếp!"
Nhóm quỷ vô lại: "?!!!"
Ngươi nói cái quỷ gì đó! Bọn ta thậm chí còn chưa ra tay nữa mà!!!
Vừa quay đầu, bọn chúng đã thấy đám Vô Thường quay sang nhìn mình chằm chằm, họ khẽ nói nhỏ: "Ít vậy hả, thế chia kiểu gì?"
"Nhưng đây cũng được tính thêm vào tiền thưởng á!"
Sau đó từ phía đối diện, tên Vô Thường nào cũng như nhau, ai nấy đều vọt thẳng về phía đám quỷ!
Con quỷ nào cũng quay đầu bỏ chạy, mẹ nó, cái tên đạo sĩ thối này có lai lịch gì vậy! Sao kêu có một tiếng mà gọi được nhiều Vô Thường tới như thế?!
Nhà ngươi là Vô Thường mới xuất ngũ của Trung Quốc hay gì?! Ra lệnh có một câu mà cả một đội ngũ Vô Thường xuất hiện từ bốn phương tám hướng luôn?!
Kết quả đương nhiên chẳng cần phải bàn, không một con quỷ nào thoát khỏi tay của mấy tên quan lại âm phủ.
Trước khi đi, một Vô Thường vui vẻ dẫn đầu nói: "Tiểu đạo trưởng, bọn ta xài tốt vậy đó, lần sau có chuyện tốt như này thì đừng quên kêu bọn ta trước nha!"
Một con quỷ bị tóm chửi ầm lên: "Tên đạo sĩ thối, lấy thịt đè quỷ!!!"
Mạnh Thiểu Du: "..." Thôi, thôi.
Dư Giang Hòa thấy Mạnh Thiểu Du quay về từ bên ngoài, thoạt nhìn tâm trạng cậu không tệ, nên anh bèn hỏi một câu: "Tâm trạng không tệ nhỉ, gặp chuyện gì tốt à?"
Đạo trưởng Tiểu Mạnh chẹp miệng một cái, cậu vui tươi hớn hở nói: "Làm được việc tốt, cảm thấy khăn quàng đỏ trước ngực trở nên tươi đẹp hơn ạ!"
Diệt trừ được cô hồn các đảng gây hại trong thành điện ảnh, hôm nay đạo trưởng Tiểu Mạnh cũng rất là chính nghĩa!

Hết chương 25.
- -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đạo trưởng Tiểu Mạnh: Đạo sĩ đáng yêu được chào đón nhất âm phủ, nayana!

Shion: Chương này có nhắc đến mấy chương trình tuyển chọn nên tớ biến tấu một số chỗ cho vui ;v;.