Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng
Đăng vào: 12 tháng trước
Cái tên vạm vỡ đó chính là hóa hình của tượng thần mà Lâm Uyển đã xin về nhà.
Vì lí do hoàn cảnh nên người thường cũng có thể nhìn thấy thân hình của hắn.
Lâm Uyển thấy vậy thì không nhịn được mà phải lui xuống hai bước, cô nói: "Sao xấu dữ vậy?!"
Đúng là lừa đảo, trong mơ tượng thần biến bản thân thành diện mạo anh tuấn, nào ngờ trong hiện thực hắn lại có ngoại hình xúc phạm người nhìn như vậy!
Người đàn ông vạm vỡ nghe vậy thì phẫn nộ: "Lâm thị! Ngươi được bản tôn phù hộ xong thì không muốn hầu hạ bản tôn nữa, ngươi còn muốn vinh hoa phú quý không hả?!"
Lâm Uyển bị dọa đến mức lùi về sau liên tục, Hứa Ngưng bèn kéo cô lui về phía cửa, dùng vẻ mặt cảnh giác mà nhìn người đàn ông nọ.
Mạnh Thiểu Du đứng một bên, cậu nghe thấy câu này thì cười lạnh một tiếng rồi nói: "Thần nào mà cần cung phụng ba mươi mỹ nữ? Làm thần không ra dáng, chẳng qua chỉ là một tên thần rởm mà thôi!"
Người đàn ông thấy thằng oắt này xuất hiện, hắn nhìn kĩ lại rồi nổi giận nói: "Hóa ra là một tên đạo sĩ thối, nhìn thấy bản tôn mà còn không mau hành lễ?!"
Mạnh Thiểu Du ra hiệu bằng mắt cho Hứa Ngưng và Lâm Uyển, hai cô gái lập tức rời khỏi căn phòng, đóng cửa phòng lại.
"Chỉ là một tên ác thần mà dám đòi người khác cung phụng?" Sau khi thấy Hứa Ngưng và Lâm Uyển rời đi, Mạnh Thiểu Du chậm rãi nói.
Cậu nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt mình với sắc mặt bình tĩnh, không hề mảy may run sợ.
Khi Mạnh Thiểu Du đến đây, cậu đã đề phòng trường hợp xảy ra chuyện này, nên cậu còn mang theo một nhánh gỗ đào mà hồi trước mình đã dùng để đuổi ma quỷ.
Lúc bấy giờ, cậu rút nhánh gỗ đào ra khỏi túi rồi nắm chặt trong tay.
Cậu thanh niên đứng yên một chỗ, khuôn mặt cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói với ác thần đối diện: "Một là ngươi thức thời rồi rời đi ngoan ngoãn, hai là ta sẽ tiễn ngươi đi."
Người đàn ông vạm vỡ kia cười nhạo, hắn nói: "Đường đường là Ngũ Thánh mà bản tôn còn sợ một đứa trẻ như mi sao?"
Hiển nhiên là cuộc đàm phán đã thất bại.
Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì cũng không nhiều lời, cậu cầm nhánh gỗ đào rồi đâm về phía trước.
Gỗ đào vốn trừ tà, ở trong tay Mạnh Thiểu Du, nó còn phát huy sức mạnh gấp trăm lần.
Có thêm sự giúp đỡ của sao Bắc Đẩu, ác thần nọ bị ép phải lui về phía sau liên tục.
Nhưng dù sao cũng được xưng một tiếng thần, cho dù không phải là thần chính nghĩa, nhưng ít nhất hắn cũng được hưởng vài ngày hương khói.
Sau khi được mở mang tầm mắt với sự lợi hại của Mạnh Thiểu Du, người đàn ông nọ cũng không khỏi bối rối, hắn nổi khùng lên rồi vọt đến!
Tà khí quấn quanh người hắn đánh thẳng lên nhánh gỗ đào của Mạnh Thiểu Du, khí cực dương của sao Bắc Đẩu va vào luồng khí nọ làm nổi lên một trận gió lốc!
Gió mạnh làm lật đồ đạc trong nhà, thậm chí còn thảy chúng lên trong không trung.
Tên ác thần điều khiển cơn gió này, hắn nhấc đồ đạc trong nhà lên rồi đánh về phía Mạnh Thiểu Du!
Mạnh Thiểu Du nhanh tay lẹ mắt tránh khỏi mấy vật dụng bay về phía cậu, song song đó, cậu còn phải chia sự chú ý ra để giằng co với ác thần.
Trong lúc vô ý, nhánh gỗ đào trong tay cậu cứ thế bị đánh bay ra ngoài!
Nhánh gỗ đào văng ra còn rạch vào lòng bàn tay cậu, "Ngũ Thánh" thấy thế thì cười ha ha nói: "Đã thấy được sự lợi hại của bản tôn chưa! Còn không mau cút đi, đừng có đứng đây cản trở nữa!"
Mạnh Thiểu Du cứng họng, cậu nhìn thoáng qua lòng bàn tay rướm máu của mình, lại nhìn sang ác thần đang cười ha ha ở phía đối diện, ánh mắt cậu chợt trầm xuống, giây tiếp theo đã bay lên đá một cước vào mặt hắn!
Ác thần không ngờ Mạnh Thiểu Du lại phản ứng nhanh như vậy, thậm chí hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu giẫm xuống đất!
Gáy ác thần đập vào sàn nhà, phát ra tiếng kêu nặng nề.
Mạnh Thiểu Du giẫm nát mặt hắn, cậu còn xoay mắt cá chân nghiền tới nghiền lui trên mặt hắn, khom người xuống rồi trầm giọng nói: "Ta nói rồi, một là ngoan ngoãn đi, hai là bị ta tống cổ đi."
Sao ác thần nọ chịu đựng được sự đối đãi như vậy, tuy mặt bị đạp nhưng cổ hắn vẫn đỏ rần lên, vươn tay muốn túm lấy Mạnh Thiểu Du! Thế nhưng giây tiếp theo hắn đã bị Mạnh Thiểu Du bắt được cổ tay, về căn bản là không thể động đậy!
"C-cái tên đạo sĩ thối này...!Con mẹ ngươi...!" Đối phương không thể động đậy nên chỉ có thể tức giận mắng mỏ, sau đó Mạnh Thiểu Du lại giẫm hắn một cước, chặn đi tất cả những lời này.
Mạnh Thiểu Du giẫm nát mặt ác thần cứ như giẫm bùn trên mặt đất, cậu đạp lên mặt hắn rồi vươn tay tóm lấy pho tượng thần đang được thờ phụng.
Tuy ác thần bị giữ chặt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra Mạnh Thiểu Du định làm gì, hắn thấy vậy thì gào ầm lên: "Ngươi làm cái gì đó! Không được đụng đến thần vị của bản tôn! Đạo sĩ thối, ta sẽ không cho ngươi chết một cách tử tế —!!"
Nhưng Mạnh Thiểu Du nào nghe lọt mấy câu mắng chửi đó, cậu với lấy pho tượng thần rồi quan sát.
Bức tượng này nặn hình một võ tướng trung niên, người mặc giáp, tay cầm trường đao, thế nhưng sau lưng lại viết bốn chữ "Ngũ Lang Hoa Quả".
Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì cũng chẳng bất ngờ, cậu cười một tiếng khinh bỉ, cứ thế giơ tay lên rồi ném thẳng pho tượng thần xuống mặt đất.
Tượng thần nọ bị đập nát bấy, nội tạng và lông tóc được nhét trong bức tượng cứ thế trào ra.
"..."
Tượng thần bị đập nát vụn, ác thần mà Mạnh Thiểu Du đang giữ chặt cũng mất đi thứ để dựa vào, hắn không còn sức lực để giãy dụa nữa.
Mạnh Thiểu Du xách hắn lên bằng một tay cứ như đang tha một con lợn chết.
Sau khi nhặt nhánh gỗ đào của mình, cậu lại nhặt một cái bình thủy tinh đang nằm trên mặt đất lên, cậu niết ngón tay để làm một thủ thuật rồi nhét tên đàn ông vạm vỡ vào như một nắm đất.
Hứa Ngưng và Lâm Uyển đang chờ bên ngoài, họ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng ầm ầm thì vừa sợ vừa hãi.
Khi cánh cửa lại được mở ra, hai người không tự chủ được mà nhìn vào trong nhà.
Chỉ thấy toàn bộ đồ đạc trong nhà hỗn loạn, trên mặt đất còn có cả mảnh sứ vỡ, hai người Hứa Ngưng sợ hãi đứng ở cửa nhìn dáo dác, Mạnh Thiểu Du bèn nở một nụ cười rồi nói: "Không sao nữa rồi."
Lúc bấy giờ, hai người Lâm Uyển mới dám bước vào từ từ, Mạnh Thiểu Du nhìn đống hỗn độn trước mắt, cậu ngượng ngùng nói: "Rất xin lỗi, tôi không kiểm soát được nên..."
"Không không không, đây chỉ là việc nhỏ, cậu có thể mang hắn đi giúp tôi là đã tốt lắm rồi." Lâm Uyển vội vàng nói, Mạnh Thiểu Du có thể giải quyết một mối họa lớn như vậy, cô có quyền gì mà trách tội cậu chứ?
Hứa Ngưng nhìn trái nhìn phải, khi không nhìn thấy bóng dáng tên Ngũ Thánh kia nữa, cô mới hiếu kì hỏi: "Cái thứ đó đi đâu mất rồi?"
Mạnh Thiểu Du quơ quơ cái bình thủy tinh nhỏ trong tay, cậu nói: "Đã bị nhốt lại rồi."
Thứ này được lấy trong nhà Lâm Uyển, cô thấy vậy thì nói: "C-chắc vẫn nên để thứ này cách tôi càng xa càng tốt."
Mạnh Thiểu Du cũng không khách sáo với cô, cậu cất bình thủy tinh vào.
Sự việc được giải quyết nhanh chóng, Mạnh Thiểu Du bèn giúp đỡ Lâm Uyển dọn dẹp lại phòng ốc một chút.
Hứa Ngưng dọn dẹp rác rưởi trên mặt đất, khi thấy pho tượng thần đã bị đập bể cùng đống lông tóc và nội tạng ghê tởm bên trong, cô không khỏi trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, huống chi mấy thứ này còn tỏa ra mùi hôi thối nữa chứ.
Cô vừa chịu đựng vừa dọn dẹp, sau đó hỏi: "Rốt cuộc thì thứ đó là gì vậy, thối quá đi mất!"
Không phải cái Lâm Uyển xin về là một pho tượng thần sao?
Mạnh Thiểu Du bước đến gom thứ hôi thối kia đi, cậu đốt sạch sẽ xong rồi giải thích: "Nói một cách chính xác thì hắn là thần, nhưng không phải là một vị thần thật sự để chúng ta cúng bái đàng hoàng, mà là một pho tượng ác thần, tên là Thần Ngũ Thông."
Để nói chính xác, Thần Ngũ Thông được chia làm hai nhánh Nam – Bắc.
Phía Bắc xưng là Thần Ngũ Hiển, là một vị thần ngay thẳng chuyên phù hộ tài vận.
Mà nhánh ở phía nam thì đa số là ác thần, được xưng là Ngũ Thông, khu Giang Nam thời cổ thường tổ chức đàn tế, chính là để thờ phụng mấy thứ này.
Có rất nhiều loại Ngũ Thông khác nhau, đa số là hồn ma du đãng trên núi, chiếm lấy tượng thần rồi tự xưng là thần.
Trong "Ghi Chép Về Thơ Đường" có ghi: "Ngưu A Phường, quỷ Ngũ Thông, chuyên rình bắt, xuất hiện phía Tây Đông." Quỷ Ngũ Thông đó chính là tên Thần Ngũ Thông này, hơn nữa, bọn chúng còn hoạt động song song với đám quỷ quản lí việc hành hình của địa ngục, đủ để thấy rằng bọn chúng không phải loại gì tốt đẹp.
Sau lưng tượng thần mà Lâm Uyển xin về lại có chữ "Ngũ Lang Hoa Quả", đây cũng là một loại Thần Ngũ Thông khác, kiểu Ngũ Thông này có một đặc điểm là thích nữ sắc, nếu không được cung phụng nữ sắc thì hắn sẽ phản phệ lại chủ.
Có thể coi như là một tên dâm dục trong các ác thần.
Lâm Uyển nghe vậy thì tái mặt, cô nói: "Đại sư kia chưa từng nói về những việc này với tôi!"
Người đó chỉ hứa rằng cô sẽ có được tài vận sau khi xin tượng thần về, nhưng lại không nói rằng pho tượng nọ chính là ác thần.
Nếu không phải may mắn gặp được Mạnh Thiểu Du, không khéo cô đã chết từ lúc nào không hay!
"Tôi hỏi cô việc này, cô có nhớ đại sư kia là ai không? Cả cách liên lạc nữa?" Mạnh Thiểu Du hỏi.
Chắc chắn đại sư mà Lâm Uyển gặp được không phải là một người tốt, mà quan trọng hơn cả, cậu còn cảm nhận được một hơi thở quen thuộc trong tượng Thần Ngũ Thông này.
Cậu cẩn thận ngẫm nghĩ thì phát hiện ra, trên người tên Thần Ngũ Thông này có hơi thở giống với thần chú trên người Sở Viên Viên – người từng bị nhốt trong bệnh viện – và thầy Dư.
Lâm Uyển khó khăn suy nghĩ nửa ngày trời, nhưng cô không tài nào nhớ nổi.
Thật ra việc này cũng chưa được bao lâu, nhưng trong đầu Lâm Uyển lại không có tí ấn tượng nào, cô chỉ có thể cười khổ, lắc đầu rồi nói: "Tôi không nhớ gì cả."
Hiển nhiên, đối phương đã xóa đi dấu vết của mình trước một bước, Mạnh Thiểu Du nhíu mày, cậu lẩm bẩm: "Xem ra là đối phương cố ý..."
Vấn đề của Lâm Uyển đã được giải quyết đâu ra đó, nên Mạnh Thiểu Du bèn xin phép đi trước.
Thấy Lâm Uyển vẫn còn trông ngóng bóng dáng rời đi của cậu, Hứa Ngưng bèn vỗ vai đàn em rồi nói: "Đừng nhìn nữa em, người ta đi xa rồi!"
Lâm Uyển thu lại ánh mắt, cô nhìn đàn chị với đôi mắt hấp háy.
Hứa Ngưng vừa nhìn là đã biết Lâm Uyển muốn nói gì, cô vội vàng ngắt lời: "Em đừng có nghĩ nữa, vị này là người của thầy Dư."
"..." Hở??
- -
Ra khỏi nơi ở của Lâm Uyển, Mạnh Thiểu Du mới nhận ra sắc trời đã tối tự khi nào.
Cậu kiểm tra lại lần nữa, hóa ra bây giờ đã là sáu giờ tối rồi.
Nghĩ đến giờ giới nghiêm mà thầy Dư đặt ra cho mình, Mạnh Thiểu Du vội vàng chặn lại một chiếc xe rồi quay về nhà anh.
Song, khi đang định bước vào nhà thì Mạnh Thiểu Du mới sực nhớ ra, cái tên Ngũ Thông vẫn còn bị nhốt trong cái bình cậu đang cầm.
Chẳng lẽ đem hắn về luôn?
Mạnh Thiểu Du cầm bình thủy tinh mà hơi chần chừ.
Trong nhà còn có thầy Dư, lỡ mang thứ này thứ kia về rồi lại dọa người ta thì phải làm sao?
Mạnh Thiểu Du đang xoắn xuýt, bỗng dưng có một người mặc trang phục đen, đầu đội mũ cao bước ra từ ngôi nhà bên cạnh, cậu thấy thế thì vội vàng nói: "Xin Vô Thường dừng bước!"
Đối phương nghe thế thì đứng lại, Mạnh Thiểu Du nhanh chóng bước lại gần, cậu lôi bình thủy tinh ra, sau đó cầm bình lắc qua lắc lại, Thần Ngũ Thông bị nhét vào cứ thế rơi ra khỏi bình.
Mạnh Thiểu Du nói: "Tôi có bắt được một yêu quái hại người, xin làm phiền Vô Thường mang Thần Ngũ Thông này về thẩm tra."
Hắc Vô Thường kia nhìn một cái, đây đúng là công trạng dâng đến tận cửa! Trên khuôn mặt lạnh lùng của y cũng nở nụ cười tủm tỉm, y nói: "Không việc gì!" Sau đó y thành thục dùng xích câu hồn quấn một vòng trên cổ Thần Ngũ Thông, chuẩn bị dắt hắn đi.
Ngũ Thông kia bị nhét vào không gian nhỏ hẹp của cái bình, hắn đã không còn hình người từ lâu.
Lúc bấy giờ hắn nhanh chóng biến thành một con búp bê vải, nằm vắt vẻo trên xích câu hồn...
Hắc Vô Thường thở dài với Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Đạo sư, vậy ta mang tên này đi nhé?"
Mạnh Thiểu Du phất tay áo, cậu đang định nói gì đó, chợt thấy một cơn gió nổi lên, một bóng người trắng toát từ xa bay tới với tốc độ cực nhanh!
Chỉ thấy Lão Triệu vọt đến nhanh như đạn pháo, hắn gâu gâu một tiếng rồi ôm lấy đùi Mạnh Thiểu Du khóc lớn: "Cái con người vô lương tâm này! Cậu đã bị ràng buộc với ta rồi, sao có thể đi tìm Vô Thường khác chứ?!!!"
Mạnh Thiểu Du: "..."?!!
Ai bị ràng buộc với anh cơ chứ?! Tui không phải, tui không có, anh đừng nói bừa!
—
Hết chương 19..