Chương 302: Người làm sao mà sống lớn được vậy

(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Sau khi Vu Hoan rời đi không bao lâu, Loan Minh đã tỉnh lại, nhưng lại bị phản phệ với cổ trùng trong cơ thể.


Phong Lang càng không dám nói chuyện Đông Phương Tú nói với Loan Minh.


"Đi cửa hàng Thịnh Gia trước đi." Vu Hoan hơi hơi suy nghĩ, mới đưa ra quyết định.


Lấy năng lực của Thịnh Gia, tin tức chắc chắn là rất nhiều.


Phong Lang quái dị nhìn Vu Hoan vài lần, rốt cuộc nữ nhân này có quan hệ gì với cửa hàng Thịnh Gia?


Vu Hoan không biết cửa hàng Thịnh Gia ở Phủ Giang Thành ở đâu, cũng may lúc trước Phong Lang đã tìm hiểu, không đến mức tất cả mọi người đều mù đường.


"Vì sao ngươi đồng ý với hắn?" Tay Dung Chiêu nắm tay Vu Hoan hơi hơi dùng sức, trong lòng nói chuyện với nàng.


"Ừ, muốn đi Thiên Y Cốc nhìn một cái á! Nơi đó có rất nhiều đồ tốt luôn!" Vu Hoan tươi cười, con ngươi tràn đầy ánh sáng giảo hoạt.


Dung Chiêu: "..." Đây là suy nghĩ muốn đi cướp lấy Thiên Y Cốc?


Thiên Y Cốc.


Đôi mắt Dung Chiêu trầm trầm, nơi đó, hắn nhớ rõ không sai mà nói...


"Vu Hoan cô nương, đến rồi." Giọng nói của Phong Lang từ bên ngoài truyền vào.


Vu Hoan xốc màn xe lên nhảy xuống, trong mắt Dung Chiêu hiện lên tia bất đắt dĩ.


Cửa hàng Thịnh Gia chiếm một vị trí rất lớn, phía trước phía sau đều là biển hiệu của Thịnh Gia.


Nhưng so với thành trì khác thì phạm vi của cửa hàng Thịnh Gia trong Phủ Giang Thành lại không có trống trải rộng lớn như vậy.


Dù sao cũng chỉ có một chữ, loạn.


Vu Hoan đánh giá một lát, mới bước vào cửa lớn.


"Tôn quản sự, danh sách đã xét duyện xong rồi."


"Tôn quản sự, nơi bố trí cũng đã xong rồi ạ."


"Tôn quản sự."


Tôn quản sự bận đến váng đầu hoa mắt, âm thanh trong trẻo đột ngột vang lên, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên.


Tiêu cự đối diện với nụ cười xinh đẹp của một tiểu cô nương, mặt mày tựa như đều như đang cười, nhưng mà cặp mắt đen nhánh kia đều không có ý cười chút nào.


Người vây quanh Tôn quản sự sôi nổi nhìn qua Vu Hoan, đều tò mò, đây là ai thế?


Tôn quản sự vội vàng phất tay: "Dựa theo lời nói lúc trước mà làm, đều lui xuống đi!"


"Rõ."


Đám người tản ra, thần sắc Tôn quản sự tôn kính đi đến trước mặt Vu Hoan: "Vu Hoan cô nương, thiếu chủ tìm Ngài muốn điên lên rồi."


"Hả... Thiên Nguyệt cũng ở đây à?" Vu Hoan kinh ngạc, nó không phải về Định Nam Thành sao?


Tôn quản sự dẫn Vu Hoan đi lên lầu: "Chuyện lô hàng lần trước là vì hội đấu giá lần này, thiếu chủ mới tự mình đến đây. Thiếu chủ mới đến, đã nghe thấy tin Ngài bị Thẩm gia và Chúc gia đuổi giết, tức giận một trận xong rồi đau lòng. Mấy ngày nay thiếu chủ cũng thường xuyên chuồn êm ra ngoài, Ngài tới đây thì thật đúng là tốt quá."


Tôn quản sự đều muốn tan nát hết cõi lòng rồi, nếu thiếu chủ xảy ra chuyện gì ở Phủ Giang Thành thì hắn phải giải thích sao với chủ tử.


"Xin lỗi, ta không biết Thiên Nguyệt đến đây." Sắc mặt Vu Hoan có chút áy náy, chân thành xin lỗi.


Nếu nàng biết Thiên Nguyệt đến, chắc chắn nàng sẽ không gây chuyện khắp nơi.


Nhìn thấy Vu Hoan như vậy Tôn quản sự thổn thức một trận, vị này chắc cũng chỉ đối với thiếu chủ mới có thể lộ ra thần sắc này.


"Vu Hoan cô nương, mời." Tôn quản sự chỉ vào một cánh cửa: "Thiếu chủ ở bên trong."


Vu Hoan gật đầu, đẩy cửa phòng đi vào.


Trong phòng, thiếu niên đang ngồi trước bàn, như khổ đại cừu thâm cau mày, khuôn mặt non nớt tràn đầy thần sắc rối rắm, ánh mắt có chút đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Vu Hoan đến gần mà hắn còn chưa phát hiện.


"Hắc, tiểu tử, tư xuân à?"


Thiên Nguyệt chớp chớp mắt, từ từ đặt tiêu cự đến trên người trước mặt.


Trong con ngươi của hắn có ảnh ngược khuôn mặt của Vu Hoan đang mỉm cười.


Thiên Nguyệt ngốc ngốc nhìn Vu Hoan, thật lâu sau mới phản ứng lại, cọ một chút đứng lên, cách cái bàn ôm cổ Vu Hoan, vô cùng vui mừng.


"Cô cô."


"Ừ ừ... ngươi muốn ôm chết ta à?" Vu Hoan đánh đánh cánh tay Thiên Nguyệt, trong lời nói lại mang vô vàng sủng nịch.


Thiên Nguyệt ủy khuất thu hồi tay: "Cô cô, người mới đến Phủ Giang Thành đã gặp phải chuyện nhiễu loạn lớn như vậy, rốt cuộc người làm sao mà sống lớn lên được hay vậy?"


Nàng mới đến Phủ Giang Thành mấy ngày chứ?


Phủ vực chủ phát lệnh truy nã, hai đại gia tộc Thẩm gia và Chúc gia đuổi giết?


Hắn không thể không thừa nhận, so với cha hắn thì năng lực gây họa của vị cô cô này, mạnh đâu phải gấp mấy lần!


"Đừng để ý những chuyện cỏn con đó!" Vu Hoan không thèm để ý nói: "Ngươi muốn đến đây sao không đi với ta?"


Thiên Nguyệt đen mặt, lúc ấy nàng cho hắn cơ hội nói chuyện sao?


Cho sao!!


Hiện tại có mặt mũi gì mà hỏi như vậy? Xốc bàn!


Bị Thiên Nguyệt dùng ánh mắt oán niệm nhìn chằm chằm, Vu Hoan lập tức có chút mê mang, liên quan gì đến nàng?


Cuối cùng Thiên Nguyệt cũng bất đắc dĩ lắc đầu, vị cô cô này tuyệt đối là không nhớ rõ.


Thôi, ai bảo hắn là tiểu bối.


"Cô cô tìm con có chuyện gì?"


"Á... đúng đúng, chính sự." Vu Hoan bừng tỉnh nhớ đến mục đích mình đến đây không phải ôn chuyện: "Ngươi biết Thần Phong của Thiên Y Cốc đi đâu rồi không?"


"Thần Phong? Thiên Y Cốc?" Thiên Nguyệt nhắc lại một lần, biểu cảm quái dị nhìn Vu Hoan, cô cô lại muốn làm cái gì?


Thiên Nguyệt tìm tìm trên kệ sách, cuối cùng từ trong một đống sách đè nặng tìm ra được mấy quyển, nhưng sau khi nhìn vài lần hắn lại ném trở về.


"Không biết nữa, con bảo Tôn quản sự giúp người hỏi một chút."


Vu Hoan gật đầu, chờ Thiên Nguyệt đi gọi Tôn quản sự.


Đợi một hồi lâu, Thiên Nguyệt mới dẫn Tôn quản sự cùng với một tên nam nhân lấm la lấm lét đi vào.


Vu Hoan nhìn thấy tên nam nhân kia lập tức híp híp mắt, đây không phải là người mà nàng hỏi tin tức của Thẩm Thiên Lị và Chúc Hồng sao?


Đừng hỏi nàng vì sao nhớ rõ như vậy, chủ yếu là bởi vì tên nam nhân này lớn lên có độ phân biệt quá rõ.


Nam nhân kia nhìn thấy Vu Hoan, cả người đều không khỏe.


Sao ở đây lại gặp được nàng?


Mấu chốt chính là, sao nàng lại ở chung hòa hợp với chủ nhân như vậy?


Điều này không đúng đâu!


"Vu Hoan cô nương, tình báo ở Phủ Giang Thành đều là do Tiểu Tam Tử phụ trách, Ngài muốn hỏi cái gì, trực tiếp hỏi hắn là được."


Tiểu Tam Tử nhìn thấy thái độ của Tôn quản sự, tim chỉ còn lại một chút ấm cũng hoàn toàn lạnh ngắt rồi.


Thiên Nguyệt đứng ở bên cạnh, giống như không có việc gì, Tiểu Tam Tử nhìn vài lần không có kết quả gì cũng chỉ có thể cứng đờ gật đầu.


Vu Hoan cũng không khách khí: "Cho ta biết Thần Phong của Thiên Y Cốc ở đâu, hoặc làm sao đến Thiên Y Cốc cũng được."


Tiểu Tam Tử lau mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy đáp: "Thần Phong đã rời khỏi Phủ Giang Thành, đi đâu tiểu nhân cũng không biết, còn cách đến Thiên Y Cốc thì... không ai biết."


Vị trí của Thiên Y Cốc từ trước đến nay đều không rõ, không có người của Thiên Y Cốc dẫn đường, không ai có thể tìm đươc.


"Chỉ có nhiêu đó?" Cứ thế mà gọi buôn lậu tình báo cái gì?


Quả thật là mất mặt.


Không chút nào che dấu khinh thường.


Tiểu Tam Tử đổ mồ hôi lạnh liên tục, cũng không nhìn xem người ngươi hỏi là ai, người của Thiên Y Cốc vốn dĩ đã thần bí vô cùng, hắn có thể biết được Thần Phong rời khỏi thành đã không tồi rồi.


Những người khác có thể tra được thì có lẽ cũng chỉ là Thần Phong đột nhiên biến mất.


"Nhưng mà... người phủ vực chủ mười mấy ngày trước khởi hành đi núi Trọng Vu, căn cứ vào tình báo của tiểu nhân, núi Trọng Vu có khả năng là cửa vào Thiên Y Cốc... cái này tiểu nhân còn chưa có chứng thực, cho nên không thể xác định." Tiểu Tam Tử vội vàng bổ sung thêm vế sau.


Hắn không muốn lúc đó không đúng, vị tổ tông này trở về chém hắn.