(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Thẩm ca ca, đừng lo lắng cho muội, đi mau." Thần sắc thiếu nữ kinh sợ, lại cắn môi hô lên một câu. Xuyên qua tiếng sấm dừng lại bên tai Thẩm Thiên Lị.
Vu Hoan híp híp mắt, thiếu nữ này...
Hình như là người ngày đó trong hẻm nhỏ cùng với nam nhân kia.
"Câm miệng." Người nọ bóp cổ thiếu nữ, vẻ mặt điên cuồng: "Thẩm Thiên Lị, ngươi không nghe theo lời ta nói ta thật sự sẽ giết chết ả. Ngươi cũng không muốn nhìn biểu muội của mình tuổi trẻ mà đi chầu ông bà chứ?"
Mắt thiếu nữ đẫm lệ, lắc lắc đầu với Thẩm Thiên Lị, trong mắt đều là tia thống khổ bi ai.
Tay Thẩm Thiên Lị cầm Ngưng Bích Kiếm không ngừng siết chặt lại.
Sau đó đột nhiên buông ra.
Ngưng Bích Kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.
"Buông muội ấy ra."
"Thẩm ca ca... đừng... nhặt thanh kiếm lên, bọn họ sẽ giết... A..." Thiếu nữ kêu lên đau đớn.
Người bóp cổ thiếu nữ lại tăng thêm lực đạo, trên mặt lộ ra vui mừng.
"Thẩm Thiên Lị, ngay bây giờ phế tu vi."
"Không..." Thẩm ca ca đừng mà, đừng mà...
Thẩm Thiên Lị đứng ở đó, không động đậy, người nọ lại hô một lần nữa.
Thấy Thẩm Thiên Lị vẫn bất động, hắn trực tiếp buộc chặt ngón tay, khuôn mặt thiếu nữ nháy mắt đỏ lên sau đó chuyển sang màu xanh tím.
"Dừng tay." Cánh tay của Thẩm Thiên Lị từ trong áo choàng chậm rãi đưa lên trán.
Con ngươi của thiếu nữ đã bị đau thương chiếm cứ.
Đừng mà...
Thẩm ca ca vất vả lắm mới có tu vi, sao có thể cứ như vậy mà bị hủy được!
Trong mắt thiếu nữ toát ra tia tàn nhẫn, muốn cắn lưỡi tự sát.
Người nọ nhận thấy được động tác của thiếu nữ, lập tức nắm cằm của nàng ta: "Muốn chết? Biểu ca của ngươi còn chưa chết, sao ngươi có thể chết được."
Nếu nàng ta chết thì hắn lấy cái gì uy hiếp Thẩm Thiên Lị?
"Thẩm Thiên Lị, nhanh lên." Ở đây còn có Bách Lý Vu Hoan, nữ nhân đó là một ẩn số.
Hiện tại nàng ở bên cạnh xem diễn, nhưng không bảo đảm lát nữa nàng cũng đứng bên cạnh xem diễn.
Thẩm Thiên Lị liếc nhìn Vu Hoan một cái, Vu Hoan đang ngửa đầu nhìn Kinh Tà Đao, tựa như không chút ý đến bên này.
Trong lòng Thẩm Thiên Lị hơi trống rỗng, sao nàng có thể không chú ý tới, nàng chỉ là không muốn nhúng tay thôi.
Nhắm mắt, bàn tay đột nhiên chưởng lên trán.
"Phụt!"
Thân thể Thẩm Thiên Lị mềm nhũn, ngã xuống đất.
Người nọ mừng như điên, một phát đánh lên ót thiếu nữ, hai mắt thiếu nữ nhắm lại hôn mê bất tỉnh.
"Ha ha ha... Thẩm Thiên Lị, lần này để ta xem ngươi còn có năng lực gì."
Vu Hoan quay đầu nhìn người nọ liếc mắt một cái, móc thú nhỏ trong ngực ra.
"Chi chi chi?" Thú nhỏ còn buồn ngủ, mở to đôi mắt mê mang, vô tội nhìn Vu Hoan.
Vu Hoan nhếch miệng, ở trong tầm mắt nghi hoặc của thú nhỏ giơ tay ném nó ra ngoài.
"Chi chi chi!" Lại ném nó!
Thú nhỏ đảo lộn một vòng trên không trung, bọc thành một nhúm trắng xóa, đạp đến cái ót người nọ.
Người nọ bay thẳng về phía trước, trên mặt còn giữ thần sắc mừng như điên.
Thú nhỏ nhảy xuống khỏi người nọ, nhe răng trợn mắt kháng nghị: "Chi chi chi chi chi!"
Không được ném nó nữa!
Nó không phải dùng để đạp người!!
Vu Hoan từ nơi xa đi đến, xách thú nhỏ trở lại lòng mình, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thiên Lị.
Lục phủ ngũ tạng của Thẩm Thiên Lị nóng như bị thiêu cháy, tầm mắt mê mang, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên mặt cười lạnh Vu Hoan trào phúng khinh thường.
Vu Hoan bĩu môi, thu hồi Kinh Tà Đao lại, những người sắp chết bị thương bên kia chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Hoan kéo hai người rời đi.
Không sai chính là kéo.
Một tay một người.
Sau khi Vu Hoan rời đi hai lão già đứng ở một góc mới đi ra, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Đó chính là Bách Lý Vu Hoan."
"Tính tình quả nhiên là khó dò."
Rõ ràng lúc trước nàng có cơ hội cứu Thẩm Thiên Lị, nhưng nàng lại chờ sau khi Thẩm Thiên Lị phế vị mới ra tay.
Hai gã lão già nhìn nhau, thân hình chợt lóe, liền biến mất tại chỗ.
___
"Thẩm ca ca, huynh tỉnh." Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Thiên Lị hoàn toàn thức tỉnh.
Tầm mắt Thẩm Thiên Lị dần dần rõ ràng lên, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là gương mặt lo lắng của thiếu nữ.
Hắn quay đầu nhìn nhìn xung quanh, ở đây là...
"Huyên Huyên?" Thẩm Thiên Lị nghẹn ngào gọi một tiếng.
Ôn Huyên lập tức đỏ hốc mắt: "Thẩm ca ca."
Ôn Huyên đỡ Thẩm Thiên Lị ngồi dậy, tầm mắt hắn cũng trở nên rộng lớn.
Lọt vào tầm mắt hắn là Vu Hoan đang ngồi bên cửa sổ, biểu tình dịu ngoan đang đùa với thú nhỏ. Nàng được ánh mặt trời bao bọc, cũng không biết vì sao hắn lại không cảm nhận được độ ấm nào trên người nàng.
"Thẩm ca ca, huynh nhất định đói bụng rồi, đây là cháo muội mới vừa nấu xong, ăn một chút trước đi." Ôn Huyên bưng chén sứ đặt bên cạnh lên.
Nàng ta không biết Thẩm Thiên Lị sẽ tỉnh lại khi nào, cho nên cách một canh giờ nấu một lần.
Thế thì khi Thẩm Thiên Lị tỉnh lại, lúc nào cũng có thể ăn.
"Hắn tự phế tu vi, nếu ngươi không sợ hắn chết thì cho hắn ăn nhiều một chút." Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt đột ngột vang lên.
Ôn Huyên ngẩng đầu nhìn Vu Hoan, trong mắt có khó hiểu cùng đề phòng.
Thiếu nữ này, lúc ấy cũng ở đó, hình như đi cùng Thẩm ca ca.
Nhưng lúc ấy nàng lại không ngăn cản Thẩm ca ca, mà trơ mắt nhìn Thẩm ca ca tự phế tu vi.
Khi nàng ta tỉnh lại đã thấy nàng ngồi ở đó.
Nàng cũng không nói với nàng ta một chữ, như không nhìn thấy nàng ta, nàng ngồi đó không phải phát ngốc thì trêu đùa với chú chó con tuyết trắng kia.
Nàng ta cũng thử nói chuyện với nàng, nhưng nàng đều không để ý đến nàng ta.
Thấy nàng không có ý khác, nàng ta mới yên tâm chăm sóc Thẩm Thiên Lị.
Vu Hoan quay đầu, tầm mắt lướt qua Ôn Huyên dừng trên người Thẩm Thiên Lị.
Nhếch miệng cười: "Ta cứu ngươi, có phải ngươi nên cảm tạ ta không?"
"Lúc ấy... ngươi rõ ràng có thể cứu được Thẩm ca ca." Ôn Huyên cắn môi, trong giọng nói có chút oán trách.
Nếu nàng cứu Thẩm ca ca, sao Thẩm ca ca sẽ tự phế tu vi?
Vu Hoan cong cong khóe môi, cười vô cùng châm chọc: "Vì sao ta phải cứu hắn? Ta thiếu hắn sao?"
Con ngươi nhiễm hơi nước mờ mịt của Ôn Huyên khiếp sợ: "Ngươi... hai người không phải là bạn bè sao?"
Vu Hoan cười nhạo: "Ai nói với ngươi ta là bạn của hắn?"
"Vậy hai người... sao lại ở bên nhau?" Từ trước đến nay Thẩm ca ca không thích ở chung với người khác, càng đừng nói là nữ nhân.
"Ta muốn một thứ trên người hắn, hắn không cho ta nên ta liền đi theo hắn." Vu Hoan ăn ngay nói thật.
Không biết Thẩm Thiên Lị dấu thứ kia ở đâu, nàng thừa dịp hắn hôn mê đã lục soát vài lần mà không tìm được.
Ôn Huyên không thể tin nhìn Vu Hoan, hiển nhiên là bị lý do của Vu Hoan dọa tới rồi.
"Huyên Huyên... muội không sao chứ?" Thẩm Thiên Lị chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người.
Thần sắc của Ôn Huyên thay đổi, liên tục lắc đầu: "Muội không sao, nhưng Thẩm ca ca... thật xin lỗi, đều là tại muội liên lụy đến Thẩm ca ca."
"Đúng vậy, nếu không phải là ngươi, Thẩm ca ca nhà ngươi cũng sẽ không biến thành bộ dáng này..." Vu Hoan đang nói đột nhiên dừng lại, bĩu môi: "Xin lỗi, thói quen."
Chuyển biến đột ngột này khiến Thẩm Thiên Lị liếc mắt, hình như vừa rồi hắn nhìn thấy trước mặt Vu Hoan có thứ gì đó lập lòe.