Chương 230: Thật muốn giết người

(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Vậy ở trên tay ai?" Loan Minh nghiến răng nghiến lợi nhả ra mấy chữ này.


Đông Phương Tú trầm mặc.


Đông Phương Minh thực thích hợp kéo Đông Phương Tú đến bên người, âm thanh run rẩy hỏi: "Tú Nhi vừa rồi nói những điều đó đều là thật sự? Hại con thành cái dạng này chính là sư phụ của ả ta?"


"Tiểu muội, có phải ả ta không? Muội nói đi, nhị ca báo thù cho muội." Đoạn thời gian sau khi cứu được Tú Nhi kia, quả thật không phải là con người.


"Đúng." Đông Phương Tú kiên định gật đầu, nàng không thể lại thiện lương nữa.


Thân thể Lâu Khinh Thiển không khỏi run rẩy lên, nàng ta bắt lấy vạt áo của Loan Minh, bởi vì quá mức dùng sức mà nổi hết cả gân xanh.


Tại sao Đông Phương Tú lại khôi phục ký ức.


Sao có thể...


"A Minh..." Lâu Khinh Thiển ngửa đầu nhìn Loan Minh, hai mắt hơi nước tràn ngập, tựa như rất sợ hãi: "Nam nhân kia không phải sư phụ muội, muội cũng là bị hắn bắt tới... A Minh chàng tin muội đi."


Loan Minh duỗi tay sờ sờ đầu Lâu Khinh Thiển: "Ta tin nàng."


Lâu Khinh Thiển âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Loan Minh tin là đủ rồi.


"Chẳng biết xấu hổ." Đông Phương Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, "Bắt lấy ả ta lại đây cho ta!"


Đông Phương Minh ra lệnh một tiếng, người xung quanh lập tức vọt lên.


Tình cảnh lập tức trở nên có chút hỗn loạn, trước mắt Vu Hoan chỉ có các loại linh lực bay loạn cùng với bóng người tung bay.


Lâu Khinh Thiển được Loan Minh che chở, được người ta bảo hộ ở chính giữa.


Vu Hoan chầm chậm đứng lên, đi đến bên người Đông Phương Tú, đưa Thiên Khuyết Kiếm qua: "Thù của mình hẳn là tự mình báo."


Đông Phương Tú sửng sốt, nhìn Thiên Khuyết Kiếm nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.


Hồi lâu, Đông Phương Tú duỗi tay lấy Thiên Khuyết Kiếm.


Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Đông Phương Tú, lại xoay người ngồi trở lại ghế dựa.


Vu Hoan bảo Thiên Khuyết Kiếm hỗ trợ, mặc dù thực lực của Đông Phương Tú không lại Loan Minh, nhưng cũng có thể khiến hắn không rảnh che chở cho Lâu Khinh Thiển nữa.


Vu Hoan vuốt cằm, nhìn bộ dáng Loan Minh kia cực lực muốn đi bảo hộ Lâu Khinh Thiển, cảm thấy có chút kỳ quái.


Lúc trước ở trên đại lục Huyễn Nguyệt, bên người hắn không có Lâu Khinh Thiển, ánh mắt nhìn Đông Phương Tú tuy rằng cũng là không tốt, nhưng mà không có đằng đằng sát khí như hiện tại thế này.


Thậm chí là... che dấu sự yêu thích.


Như vậy...


Vấn đề tới.


Vì sao Lâu Khinh Thiển ở bên cạnh hắn, hắn liền biến thành cái dạng này?


Vu Hoan suy nghĩ trong chốc lát, cũng không suy nghĩ được gì.


Nhưng là khi nàng nhìn thấy Lâu Khinh Thiển bị thương, lúc chảy ra máu tươi, trong đầu lập tức thanh minh vài phần.


Nếu không nhìn kỹ máu của Lâu Khinh Thiển, cũng nhìn không ra cái gì. Nhưng mà nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong máu nàng ta hàm chứa hắc khí.


Nếu sư phụ nàng ta luyện cổ, Lâu Khinh Thiển sẽ dùng cổ cũng không có gì kỳ quái. Điều đó liền có thể giải thích được, vì sao khi Lâu Khinh Thiển không ở bên cạnh Loan Minh, Loan Minh biểu hiện kỳ quái đến như vậy.


Trên người hắn bị hạ cổ!


Đến nỗi là cái gì cổ... Loại chuyện này, chỉ sợ cũng cũng chỉ có những cái loại cổ thuộc về thượng cổ.


Chậc chậc, tâm cơ kỹ nữ quả nhiên thật đáng sợ!


Loan Minh mang người đến cũng không có nhiều lắm, số lượng người của Đông Phương gia bên này rất đông, đương nhiên chiếm thượng phong.


"Đông Phương Minh!" Loan Minh quát lớn, trên trán nổi đầy gân xanh.


Đông Phương Minh bị kia tiếng quát lớn kia hấp dẫn, tay dừng một chút, Lâu Khinh Thiển nhân cơ hội chạy tới bên kia. Con ngươi Đông Phương Minh nguy hiểm nheo lại, nhảy lên đuổi theo.


"Đông Phương Tú, nếu hôm nay ngươi dám đả thương Khinh Thiển một chút, Đông Phương gia đều sẽ chôn cùng ngươi!" Loan Minh thấy Đông Phương Minh không nghe hắn, đành phải đem lực chú ý phóng tới người Đông Phương Tú đang giao thủ với hắn.


Có Thiên Khuyết Kiếm của nữ nhân kia hỗ trợ, hắn căn bản không có cơ hội thắng.


Hắn biết Đông Phương Tú để ý Đông Phương gia, cho nên dùng Đông Phương gia tới uy hiếp, là có lợi nhất cũng là hữu hiệu nhất.


Quả nhiên, Đông Phương Tú vừa nghe lời này liền có chút chần chờ, một mình nàng tùy hứng không thể làm liên lụy cho cả Đông Phương gia theo nàng được.


Ánh mắt Loan Minh phát lạnh, thân hình đột nhiên biến mất, phía sau lưng Đông Phương Tú đau đớn, nháy mắt lan tràn đến toàn thân, Thiên Khuyết Kiếm từ nàng trong tay rơi ra, 'loảng xoảng' một tiếng rơi xuống đất.


Nháy mắt nàng ngã xuống kia, cả người được người từ phía sau ôm lấy, rơi xuống bên kia.


"Các ngươi đã không có đường lui, biết không?" Tay Vu Hoan vỗ phía sau lưng Đông Phương Tú, chi lực chữa khỏi cuồn cuộn không ngừng chuyển vào miệng vết thương của Đông Phương Tú.


Đông Phương Tú rũ đầu, Vu Hoan thấy không rõ biểu tình nàng ta, nhưng mà nhìn thấy thân thể căng chặt của nàng ta, chắc là đã nghe thấy.


Vu Hoan gọi Thiên Khuyết Kiếm trở về, lại lần nữa đưa cho Đông Phương Tú, nhẹ giọng nói: "Loan Minh bị hạ cổ, nếu muốn hắn khôi phục, chỉ có giết Lâu Khinh Thiển."


Đông Phương Tú đột nhiên trừng lớn mắt, không thể tin tưởng nhìn Vu Hoan: "Ngươi nói chính là sự thật?"


Vu Hoan thu hồi tay, cười nhạt: "Nói dối thì ta được lợi gì?"


Đồng tử của Đông Phương Tú co chặt, sự tĩnh mịch trong trái tim thoáng như bị rót vào sức sống, lại thình thịch nhảy dựng lên.


Đông Phương Tú nắm chặt Thiên Khuyết Kiếm, ánh mắt dần dần nhiễm hận ý.


Đông Phương Tú lại lần nữa gia nhập vòng chiến, nhưng mục tiêu lần này lại là Lâu Khinh Thiển, Đông Phương Minh thấy vậy, tự động giúp nàng ta ngăn cản Loan Minh.


Loan Minh lập tức vội vàng, nhưng mà không hề có cách nào thoát khỏi, thực lực của Đông Phương Minh cùng hắn không phân cao thấp.


"Đông Phương Tú, A Minh thích chính là ta, ngươi lì lợm la liếm hắn như vậy hắn cũng sẽ không thích ngươi." Lâu Khinh Thiển bị Đông Phương Tú ép đến một góc.


"Ngươi dùng thủ đoạn hạ tiện để có được hắn, hắn lại là thật sự thích ngươi?" Đông Phương Tú tới gần Lâu Khinh Thiển, hàn quang của Thiên Khuyết Kiếm chiếu đến mặt Lâu Khinh Thiển trắng bệch.


"Ngươi... Ngươi đã biết?" Tại sao nàng ta lại biết?


"Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm." Đông Phương Tú lạnh giọng nói một câu, Thiên Khuyết Kiếm chợt hướng tới ngực Lâu Khinh Thiển đâm tới.


Mũi kiếm hoàn toàn đi vào ngực, máu tươi phun ra. Đông Phương Tú bỗng dưng thay đổi sắc mặt, nhẹ buông Thiên Khuyết Kiếm, cả người đều lui về phía sau, lại không cẩn thận vướng vào người đang nằm trên mặt đất, trực tiếp ngã xuống.


Tình hình hỗn loạn lập tức an tĩnh xuống, đều là hướng tới bên này nhìn qua.


"A Minh!" Lâu Khinh Thiển bén nhọn kêu một tiếng, thân hình mảnh mai tiến lên ôm Loan Minh: "A Minh..."


Đông Phương Tú ngồi dưới đất, đột ngột nở nụ cười, nụ cười kia bi thương đến cực điểm, như là đã trải qua thương hải tang điền*.


(Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu. Nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và xã hội.
Nguồn: wikitionary)


Loan Minh duỗi tay cầm tay Lâu Khinh Thiển: "Đừng khóc, ta không dễ dàng chết như vậy."


"Bị đâm trúng trái tim, trừ phi ngươi có năng lực nghịch thiên, nếu không, chết là điều không thể nghi ngờ." Vu Hoan không biết khi nào đứng ở phía sau Đông Phương Tú.


Trào phúng, lạnh băng nhìn Loan Minh.


"Ngươi nói bậy, A Minh sẽ không sao." Lâu Khinh Thiển giống như phát điên rống giận, tay nàng ta ôm Loan Minh đều đang run rẩy.


"Hừ." Vu Hoan hừ hừ, tiến lên nắm chuôi kiếm Thiên Khuyết Kiếm, nhẹ nhàng dùng sức, liền rút ra.


Tốc độ đổ máu của vết thương lập tức nhanh hơn không ít.


"Bị nó đả thương, muốn khỏe lại là điều rất khó khăn, càng đừng nói là muốn khởi tử hoàn sinh." Vu Hoan lau khô vết máu dính trên Thiên Khuyết Kiếm vào mấy thi thể bên cạnh, ánh mắt trở nên có chút thâm trầm.


Hiện tại nàng thật sự muốn giết người.


Hít sâu một hơi, nắm chặt Thiên Khuyết Kiếm.