(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Đăng vào: 11 tháng trước
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Ngươi còn đi theo ta làm gì? Thật tình tìm chết à?" Vu Hoan đau đầu nhìn Liên Thanh, tiểu tử chết tiệt này thật sự muốn đi theo nàng?
"Đường lớn hướng lên trời, ngươi đi được còn ta đi không được sao?" Liên Thanh rõ ràng là muốn đi theo Vu Hoan.
Vu Hoan giận dữ, cầm Thiên Khuyết Kiếm chém qua.
Liên Thanh vội vàng lui về sau: "Này này, có chuyện gì từ từ nói."
"Ai muốn nói chuyện với ngươi chứ, hôm nay ông đây giết ngươi trước, thành quỷ rồi thì hẳn đến nói chuyện với ông!" Thiên Khuyết Kiếm xoẹt xoẹt chém tới.
Liên Thanh không nghĩ đến Vu Hoan thật sự chém, trực tiếp chạy ra sau lưng Dung Chiêu: "Dung Chiêu mỹ nhân, mau ngăn nha đầu phát điên kia lại đi."
Dung Chiêu mỹ nhân: "..."
Dung Chiêu yên lặng tránh ra, Liên Thanh lập tức kêu to, ở vùng hoang vu dã ngoại này, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu làm người ta ớn lạnh khắp người.
Chẳng qua là Vu Hoan chỉ tượng trưng chém vài cái, nàng cũng có chút lo lắng cho thân thể mình, lúc trước nghe âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm sao!" Vu Hoan cắm Thiên Khuyết Kiếm trước người, coi như chống đỡ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Liên Thanh.
"Không phải ta nói rồi sao? Giúp ta!" Hai chữ sau Liên Thanh nói rất trịnh trọng.
"Ta cũng đã nói, lấy con hồ ly ra trao đổi, ra liền giúp ngươi, là tự ngươi từ chối." Vu Hoan trợn mắt trắng, chuyện không có chỗ tốt nàng sẽ đi làm sao?
"Ly Cửu là của Liên Mặc, ta không thể làm chủ. Chuyện khác, chỉ cần ta có thể làm được, ngươi cứ việc nói." Liên Mặc rất quan tâm con hồ ly này, hơn nữa còn có khế ước với Liên Mặc, muốn thật sự đem cho thú nhỏ ăn, Liên Mặc cũng sẽ chịu khế ước phản phệ.
"Vậy không còn cách nào." Vu Hoan nhún vai: "Đừng đi theo ta nữa, bằng không ta thật sự sẽ giết chết ngươi!"
Vu Hoan hung tợn uy hiếp một phen, lôi kéo Dung Chiêu quay lại Định Nam Thành.
Trở lại căn nhà, sắc trời đã sáng, Vu Hoan cũng không còn buồn ngủ, trực tiếp đi vào phòng Linh La xem tình hình Linh La một chút.
Nhưng mà trong phòng một mảnh quạnh quẻ, chăn nệm trên giường vẫn còn nguyên vẹn, Kinh Tà Đao đặt ở trên chăn.
Vu Hoan nhăn mày, bước nhanh tiến lên, có một tờ giấy được Kinh Tà Đao đè lên.
"Tiểu Hoan Hoan, ta đi rồi, đừng lo lắng cho ta, ta tin chúng ta sẽ gặp lại."
Trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ như vậy.
Vu Hoan nhéo tờ giấy, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Linh La bỏ đi rồi?
Một ngày này Vu Hoan có chút thất thần, Dung Chiêu vài lần muốn nói lại thôi, Vu Hoan nhân nhượng Linh La như vậy, cực giống với cái loại sủng nịch mà nàng đối với Thiên Nguyệt.
Lần này Vu Hoan phát ngốc, chính là một ngày, lúc ăn cơm tối, nàng mới phát hiện không thấy Đông Phương Tú.
Nàng gõ gõ cái bàn: "Dung Chiêu, có nhìn thấy Đông Phương Tú không?"
Mỗi ngày Đông Phương Tú rất đúng giờ ra ngoài ăn cơm.
"Quay lại Đông Phương gia rồi." Dung Chiêu nhàn nhạt lên tiếng.
"Hừ." Vu Hoan cũng không hỏi nhiều, cầm điểm tâm lên ăn.
Thú nhỏ nằm trên bàn, hứng thú không cao, hiển nhiên là không có thức ăn nó muốn ăn, rất không vui.
"Ngươi đừng có mà cáu kỉnh." Vu Hoan phóng điểm tâm đến trước mặt thú nhỏ: "Lát nữa ngươi muốn ăn cũng không có mà ăn."
"Chi chi chi chi..." Thú nhỏ ủy khuất kêu lên, bóng vuốt khảy khảy điểm tâm, cầm lấy bỏ vào miệng nhai nhai.
"Ngươi không đặt cho nó một cái tên sao?" Thú nhỏ đã đi theo Vu Hoan một khoảng thời gian, Vu Hoan không kêu 'tiểu gia hỏa' thì cũng dùng 'này' để thay thế.
"Lấy tên là gì, phiền phức." Vu Hoan bĩu môi.
Dung Chiêu câm nín, để Vu Hoan làm chuyện này, thật sự rất khó xử, ở trong mắt nàng phỏng chừng chỉ phân chia ra hai loại là sống và chết.
Thú nhỏ nghiêng đầu, tựa như hiểu lời Dung Chiêu nói: "Chi chi chi! Chi!" Nó muốn tên! Tên!
Vu Hoan liếc nó một cái: "Ăn mà gọi bậy gọi bạ cái gì? Không ăn thì lăn ra ngoài!"
"Chi chi chi!!" Nó muốn tên!!
"Lại không phải là người, muốn tên cái gì, ngoan ngoãn làm thú đi!" Vu Hoan tức giận trừng thú nhỏ một cái.
Thú nhỏ ủy khuất ngao ô một tiếng, quay lưng lại chổng mông với Vu Hoan, vô cùng đáng thương nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu không hiểu phong tình đứng dậy, chuyện này không liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn làm bình hoa an tĩnh nhìn.
"Chi chi chi chi chi chi chi!" Thú nhỏ ở trên bàn nhảy vài cái, kịch liệt kháng nghị, nhưng mà...
Cái bàn trực tiếp bị nó nhảy xuyên qua...
Vu Hoan nhìn điểm tâm rớt đầy đất, lưỡi 'tặc tặc' vài tiếng, nha đầu chết tiệt Linh La kia đi sao không đem con hàng này đi luôn đi chứ!
Cuộc sống này không có cách nào vượt qua được mà!
Thú nhỏ vô cớ gây rối đến hơn nửa đêm, cũng không được một cái tên, thú nhỏ càng buồn bực.
Không có ăn, còn không có tên, quá ức hiếp thú!
"Ngươi cho nó một cái tên không phải là được rồi sao?" Hà tất lăn lộn nó như vậy, đương nhiên câu sau này Dung Chiêu không dám nói.
Vu Hoan ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu đang dựa vào đầu thành giường: "Ta không tính ký khế ước với nó, hà tất gì cho nó tên?"
"Khế ước với nó ngươi cũng không thiệt thòi gì." Thú nhỏ kia ngay cả tinh hạch của Long Tộc cũng có thể hấp thu, tất nhiên không phải chủng loại bình thường gì, đối với nàng mà nói chỉ có bổ ích chứ không có hại.
"Dung Chiêu, ta không muốn gia tăng thêm ràng buộc cho mình."
Dung Chiêu liếc mắt, hình như có chút giật mình.
Thiếu nữ hồng y khoanh chân ngồi đó, ánh mắt trầm tĩnh lại mang theo một tia bi thương không dễ phát hiện.
Cái loại bi thương này như khắc sâu vào trong xương cốt của nàng.
Rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì...
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu một cái, chui vào trong chăn, che đầu, hô hấp chậm lại.
Dung Chiêu đứng đó một lúc lâu, lắc mình trở về Thiên Khuyết Kiếm.
Khi Dung Chiêu biến mất, Vu Hoan liền lộ đầu ra khỏi chăn, ánh mắt trầm tĩnh nhiều thêm một tia phức tạp.
___
Liên Thanh giải quyết phiền phức, thời điểm đi tìm Vu Hoan, đã không còn bóng dáng của nàng, hiện tại hắn khẳng định không thể vào thành, trở về chính là chết.
Hắn xoay người ra chợ đen, hướng tới phương hướng phía trước đi.
Liên Thanh không biết hắn đi bao lâu, sắc trời từ sáng lại tối sầm, thể lực tiêu hao càng ngày càng nhiều.
"Thanh Nhi."
Liên Thanh lắc lắc đầu, xuất hiện ảo giác?
"Thanh Nhi..." Tiếng gọi này liền rõ ràng hơn không ít.
Liên Thanh nhìn về phía phát ra âm thanh, nơi xa hình như có thân ảnh chạy vội về phía hắn.
"Thanh Nhi, Thanh Nhi, may quá con không có chuyện gì." Diêu Vu ôm Liên Thanh vào trong lòng: "May quá không sao..."
"Mẹ?" Giọng nói của Liên Thanh khàn khàn, mang theo một tia nghi hoặc.
Hắn đi bao lâu bao xa ngay cả hắn cũng không rõ, đã đến nơi bọn họ ước định rồi sao?
"Mẹ đây, mẹ đây." Diêu Vũ đỏ mắt, vỗ vỗ lưng Liên Thanh: "Đi, mẹ đưa con về."
"Cha và Liên Mặc không sao chứ?"
"Tiểu Mặc đi tìm con, cha con còn hôn mê, nhưng mà không cần lo lắng, mẹ tìm được những đại bá năm đó đi theo con rồi, chúng ta nhất định sẽ lấy được thứ thuộc về chúng ta." Diêu Vũ vừa nói vừa khóc, đỡ Liên Thanh chậm rãi đi về phía trước.
"Mẹ..." Liên Thanh gọi một tiếng, Diêu Vũ đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng Liên Thanh nữa, trên đầu vai chợt nặng thêm.