Chương 211: Quỳ xuống xin lỗi

(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Tam trưởng lão điện Vị Ương?" Vu Hoan nhìn phương hướng của Tam trưởng lão, nhưng trong ánh mắt kia lại không biết là đang nhìn ai.


Không phải nàng không tôn trọng người, mà thật sự là không nhận ra ai là Tam trưởng lão.


"Bách Lý Vu Hoan." Tam trưởng lão thật thức thời đứng ra: "Ngươi cướp sạch Tàng Bảo Các còn giết Liên Thanh thiếu gia, những việc này ngươi có nhận tội không?"


Vu Hoan trầm mặc: "Liên Thanh chết như thế nào ta nghĩ Tam trưởng lão sẽ biết rõ hơn ta."


Chuyện Tàng Bảo Các xác thật là do nàng làm, nàng không phủ nhận.


Sắc mặt Tam trưởng lão thay đổi: "Đương nhiên biết rõ, có người tận mắt nhìn thấy ngươi ra tay, ngươi còn có cái gì mà giảo biện."


"Còn có nhân chứng nữa cơ à!" Vẻ mặt Vu Hoan kinh ngạc: "Chuẩn bị đầy đủ như vậy, thật là vất vả."


Tam trưởng lão: "..." Tại sao nữ nhân này không tức giận một chút nào vậy?


"Đi thôi." Vu Hoan ngâm ngâm nhìn Tam trưởng lão cười cười.


Tam trưởng lão ngây người, đi đâu?


"Tiểu Hoan Hoan bảo ngươi dẫn nàng ấy đi điện Vị Ương, ngẩn người làm gì?" Linh La quét Kinh Tà Đao qua vừa vặn dừng ở trước mặt Tam trưởng lão, mặt đất trực tiếp vỡ vụn.


Tam trưởng lão giật mình một cái, không thể tin nhìn về thiếu nữ đứng trên bậc thang trước mặt, hoàn toàn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.


Nhưng mà...


Có thể đi theo ông ta trở về đương nhiên không thể tốt hơn.


Tam trưởng lão tránh ra một bên: "Mời đi."


Vu Hoan hất cằm, nhấc chân bước về phía trước.


Tư thế kia như là đi làm khách quý nhà người ta.


Linh La kéo Kinh Tà Đao, thú nhỏ đi theo bên chân Linh La, một đoàn người đen bóng nhanh như chớp thẳng chuyển.


Người xung quanh đều kinh ngạc, chỉ dễ dàng như vậy đã mang đại ma đầu này về được rồi? Sao cứ cảm thấy không chân thực thế này?


Cửa lớn của điện Vị Ương mở rộng, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy vết máu, càng gần đến điện Vị Ương, Vu Hoan liền có chút không khỏe.


Dung Chiêu bất động thanh sắc tiến lên, nắm tay Vu Hoan, hơi thở lạnh lẽo áp xuống lệ khí đang dao động trong cơ thể.


"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đi nhanh lên." Linh La kéo Kinh Tà Đao nhanh như chớp chạy vào điện Vị Ương.


Thú nhỏ ở giữa hai người chần chờ, cuối cùng vẫn là lựa chọn ở lại bên người Vu Hoan.


Tam trưởng lão không đề phòng Linh La đột nhiên chạy đi, nhanh chóng cho người đuổi theo.


Vu Hoan trào phúng cười cười: "Con Loli kia có thù oán với điện chủ của các ngươi, đuổi theo như vậy, cũng chỉ có con đường chết."


Tam trưởng lão không cho là đúng hừ lạnh: "Chỉ là một tiểu nha đầu lừa gạt, có thể có bản lĩnh thế nào? Còn không phải ỷ vào thanh đao kia."


"Đúng vậy, nó có chỗ dựa vào." Vu Hoan nói phụ họa theo Tam trưởng lão.


Phía sau lưng Tam trưởng lão đột nhiên dâng lên cổ hàn ý, lúc trước điện Vị Ương kia chiến đấu, kia còn không phải là có tia chớp sao?


Đáng tiếc bây giờ ông ta hối hận cũng đã chậm, thân ảnh của Linh La đã sớm biến mất.


Tam trưởng lão không khỏi bước nhanh hơn, hướng đến Vị Ương Các mà đi.


Vu Hoan nhàn nhã đi theo ở phía sau, những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ đây là đi bắt đại ma đầu hay mời nàng về làm khách?


Từ xa, Vu Hoan đã nhìn thấy cảnh tượng của Vị Ương Các, Linh La kéo Kinh Tà Đao nhào vào trong đám người tán loạn, tia chớp trên bầu trời thường xuyên bổ xuống.


Vu Hoan đỡ trán thở dài một tiếng, đi theo Tam trưởng lão đi lên bậc thang.


Trên bầu trời có tiếng vang rất lớn, Vu Hoan ngửa đầu, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng cùng với linh lực rất nhanh nở rộ rồi biến mất.


"Đánh nhau rồi kìa, thân thể Mạc Nguyên kia chịu nổi sao?" Mặc dù là đã khỏe, nhưng thời gian hồi phục cũng không phải quá nhanh rồi đi.


"Đương nhiên điện chủ sẽ bình yên vô sự." Tam trưởng lão hừ lạnh, duỗi tay muốn đẩy Vu Hoan đi về phía bên kia.


Vu Hoan nghiêng người tránh đi, cười như không cười nhìn chằm chằm Tam trưởng lão: "Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta cùng ngươi đến đây tự thú chứ?"


Sắc mặt Tam trưởng lão thay đổi: "Bách Lý Vu Hoan, ngươi muốn làm gì!"


Vu Hoan nhướng mày, sao ai ai cũng thích hỏi ta câu này thế?


Ta muốn làm cái gì, không phải đã rõ ràng quá rồi sao?


Thân hình Vu Hoan chợt lóe, hướng đến bên trong Vị Ương Các mà vào, hơi thở của Sở Vân Cẩm ở bên trong.


Tam trưởng lão cả kinh, đang muốn đi theo sau, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, nam nhân trẻ tuổi kia từ đầu tới cuối không nói lời nào đang chặn trước mặt ông ta.


Vu Hoan tiến vào điện Vị Ương liền nhìn thấy Sở Vân Cẩm, hiển nhiên bây giờ Sở Vân Cẩm có chút bất an, cửa đột nhiên xuất hiện người, như chim sợ cành cong nhìn về phía đó.


Thấy rõ là Bách Lý Vu Hoan, thần sắc dịu dàng xinh đẹp trên mặt lập tức lộ ra tàn nhẫn: "Bách Lý Vu Hoan, lại là ngươi!" Mỗi lần đều là nữ nhân này!


Vu Hoan từ trong không khí bắt lấy Thiên Khuyết Kiế, cười đáp: "Là ta, Sở Vân Cẩm, lần trước là ta buông tha cho ngươi, là bởi vì ta cần ngươi, nhưng mà lần này... sợ là ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa."


"Ngươi cho là ta ăn chay sao?" Sở Vân Cẩm vươn tay, Linh Lung Kiếm xuất hiện trong tay nàng ta.


Thân hình Sở Vân Cẩm nhoáng lên, giơ Linh Lung Kiếm liền hướng về phía Vu Hoan.


Vu Hoan che Thiên Khuyết Kiếm lại trước người, chuyển về phía sau Sở Vân Cẩm, một tay khác ngưng tụ linh lực đánh vào sau lưng Sở Vân Cẩm.


Sở Vân Cẩm chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng như dựng thẳng lên, theo bản năng đi về phía trước một khoảng cách, tay Vu Hoan rơi vào khoảng không, nhưng linh lực trong tay lại quăng thẳng đi ra ngoài, thẳng đến Sở Vân Cẩm.


Thân thể Sở Vân Cẩm tránh đi, ngay tại chỗ lăn đến bên cạnh, đụng vào cây cột mới dừng lại.


"Đù... Sở Vân Cẩm, hình như ngươi cũng không có tiến bộ gì ha!" Vu Hoan trái phải nhìn Thiên Khuyết Kiếm, ánh mắt khinh miệt nhìn Sở Vân Cẩm.


Sở Vân Cẩm cắn răng một cái, bàn tay chống mặt đất nhảy đứng lên, lại lần nữa giơ Linh Lung Kiếm đâm tới.


Mục tiêu là ngực Vu Hoan, ngay khi Vu Hoan định chặn lại, đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Sở Vân Cẩm âm hiểm cong lên, dừng lại rồi đột nhiên lao sang bên cạnh


Sở Vân Cẩm sửng sốt, không dừng lại được, còn đang theo quán tính lao về phía trước.


Vu Hoan đứng ở bên cạnh, dùng Thiên Khuyết Kiếm đánh Linh Lung Kiếm, một sức mạnh khổng lồ lập tức áp đến Sở Vân Cẩm, Sở Vân Cẩm đang lao đến đột nhiên bị bắn bay.


Ngoài cửa đột nhiên có thân ảnh chạy như bay tiến vào, tiếp được Sở Vân Cẩm.


"Phốc!" Sở Vân Cẩm phun ra một ngụm máu tươi.


Vu Hoan từ trên xuống dưới đánh giá người nọ, một thân áo gấm màu đen, viền áo màu vàng nhạt, trên đó có thêu hình rồng, mặt thấy không rõ.... lượt qua.


Vu Hoan câm nín, con hàng này từ đâu chui ra vậy?


"Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám động, thật to gan." Nam nhân kia cho Sở Vân Cẩm một viên đan dược, tầm mắt sắc bén quét về phía Vu Hoan.


Vu Hoan nhún vai: "Lá gan của ta từ trước đến giờ vẫn to, ngươi lại từ chỗ nào chui ra vậy? Mị lực của Sở tiên nữ lớn vậy sao..." Đương nhiên câu sau của Vu Hoan nói rất nhỏ, nhưng mà nam nhân đối diện vẫn nghe thấy.


"Cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi nàng ấy, ta có thể suy xết để ngươi chết thống khoái hơn được một chút."


"Phụt!" Vu Hoan không kiềm được nở nụ cười: "Xin lỗi nàng ta? Còn phải quỳ xuống? Mặt mũi ngươi cũng lớn quá ha!"


Nam nhân híp híp mắt, đánh giá cẩn thận Vu Hoan một lần, nữ nhân này không sợ hắn một chút nào sao?


Sở Vân Cẩm thấy người ôm mình lộ ra thần sắc như vậy, ánh mắt âm u. Nàng ta duỗi tay chống đỡ ngực người nọ, muốn rời khỏi hắn, lại không nghĩ đến liên lụy miệng vết thương, đột nhiên ho khan lên, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch một mảnh.