Chương 217: Cực Phẩm và Công Chúa (Thượng)

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Căn phòng này rộng chừng hai trăm thước vuông. Bên trong được trang trí vô cùng xa hoa. Bất kể là gỗ hay ngọc được sử dụng ở đây đều là những thứ xa xỉ. Nhưng cho dù vật liệu dùng đều là thứ quý hiếm nhưng lại mang đến cho mọi người cảm giác vô cùng tao nhã, không thể không lên tiếng khen ngợi.
Đây chính là sảnh số 7 trong phòng đấu giá cao cấp nhất ở đây.
Gian phòng này có hình chữ nhật, bốn vách tường được làm bằng một thứ gì đó trong suốt lấp lánh, nhưng bên trên lại không có vật trang trí gì.
Bước vào một chút nữa, trước mặt mọi người xuất hiện một cái ghế sô pha thật lớn, tuy nhiên không biết nó được bọc bằng lớp da thú gì nhưng lại vô cùng mềm mại. Ngồi lên liền cảm thấy thoải mái và vững vàng.
Một cái ghế sô pha này rộng đến mức có thể chứa ít nhất hai mươi người, trên chiếc bàn ngọc phía trước thì bày đầy các loại đồ ăn thức uống. Hoắc Vũ Hạo đến gần quan sát thì bất ngờ nhận ra trong những đĩa hoa quả kia có cả những loại trái cây mà hắn chưa từng biết đến.
Mọi người bắt đầu ngồi xuống ghê sô pha, cô nàng Đấu Gia Sư Thanh Nhã và hai cô gái mặc váy dài màu vàng cùng đứng sang một bên, Thanh Nhã đứng ngay bên cạnh ghế sô pha mỉm cười nói:
- Để tôi giải thích cho các vị khách quý nghe một chút về quy tắc của buổi đấu giá này.
Cô vừa dứt lời lập tức xoay người sang ra hiệu cho hai cô gái mặc váy vàng bên canh.
Một trong hai cô gái đó bước đến vách tường sáng loáng khẽ ấn một cái, sau đó vách tường tỏa ra một vầng sáng dịu dàng, quầng sáng đó dần dần trở nên rực rỡ, cuối cùng, vách tường ấy hóa thành một cái màn hình thật lớn.
Hoắc Vũ Hạo vừa thấy một màn kia liền quay sang nhìn Hòa Thái Đầu, còn Hòa Thái Đầu thì không kềm được mà lên tiếng hỏi:
- Đây là Hồn Đạo Khí?
Thanh Nhã gật đầu nói:
- Đây là màn hình ánh sáng được phòng đấu giá chúng tôi đặt đế quốc Nhật Nguyệt chế tạo riêng. Nó có thể thông qua một phương thức đặc biệt truyền hình ảnh đến cho chúng ta xem, mà khi sử dụng nó chúng ta không cần rót hồn lực vào do hạt nhân của nó được chế tạo từ một kim loại đặc biệt chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt.
Cô vừa nói xong, không chỉ Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu mà những người còn lại của học viện Sử Lai Khắc đều cực kỳ chấn động.
Chỉ cần hạt nhân được chế tạo từ kim loại đó thì không cần hồn lực cũng có thể sử dụng Hồn Đạo Khí? Chuyện này khác nào bảo không cần là hồn sư cũng có thể dùng Hồn Đạo Khí? Đây là một chuyện cực kỳ ý nghĩa đối với giới Hồn Đạo Sư.
Thanh Nhã rất giỏi về mặt quan sát nét mặt, dĩ nhiên cô dễ dàng nhận ra sự khiếp sợ của những người trước mặt, cô vội vàng mỉm cười giải thích:
- Các vị đừng gấp, nghe tôi nói hết đã. Tuy màn hình ánh sáng này không cần dùng hôn lực nhưng năng lượng từ thứ kim loại đó rất yếu, không thể dùng để chế tạo Hồn Đạo Khí phòng ngự hay công kích đâu. Nó chỉ có thể sử dụng cho một số Hồn Đạo Khí cần ít năng lượng thôi.
Thanh Nhã tuy rằng đã giải thích đầy đủ và hợp lý những cũng không thể khiến những người kia bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, hiện giờ không thể nhưng không có nghĩa sau này đế quốc Nhật Nguyệt không thể tìm ra cách thức khắc phục và sử dụng để chế tạo Hồn Đạo Khí phòng ngự hay công kích. Chỉ cần cái màn hình ánh sáng trước mặt đã đủ nói cho bọn họ biết trình độ chế tạo Hồn Đạo Khí của đế quốc Nhật Nguyệt đã phát triển đến mức nào. Đột nhiên ai cũng cảm thấy nặng nề, thời đại tiến độ, Hồn Đạo Khí cũng không ngừng biến đổi. Đế quốc Nhật Nguyệt trước giờ rất ít thiết lập quan hệ với các đế quốc xung quanh. Cho nên không ai biết rõ hiện nay bọn họ đã nghiên cứu đến mức độ nào rồi. Mà sắp tới, bọn họ còn phải đấu với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư nữa.
Màn hình ánh sáng dần dần trở nên rõ ràng, ở rìa xung quanh hiện ra những hình vẽ khác nhau, chính giữa là một khung cảnh một bục đấu giá, bục đấu giá này nhìn không có vẻ lớn nhưng lại hiện ra vô cùng rõ ràng trên màn hình.
Thanh Nhã nói:
- Vì để bảo vệ sự riêng tư của các vị khách quý nên mỗi người đến tham dự đều ở một phòng riêng, cũng giống như gian phòng của các vị đây. Đấu gia sẽ bắt đầu từ xa. Tôi là người phụ trách giải thích từng vật phẩm còn nhiệm vụ báo giá là của hai cô gái đứng bên cạnh đây.
- Các vị nếu cần cứ việc ra giá. Còn đồ ăn thức uống ở đây đều miễn phí. Sau khi đấu giá xong, vật phẩm cũng sẽ được mang thẳng đến đây và thu tiền. Tạm thời các vị có thể ăn uống một chút, lát sau buổi đấu giá sẽ bắt đầu.
Mọi người đều vừa mới ăn cơm xong nên không có hứng thú với các món ăn, có điều đồ uống lại vô cùng hấp dẫn.
Đúng là không hổ danh phòng đấu giá cao cấp nhất đế quốc Tinh La, thức uống ở đây không chỉ ngon mà cấp bậc dinh dưỡng còn không thua phần ăn dành cho đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc nữa. Hoắc Vũ Hạo chỉ mới uống mấy ngụm nước trái cây đã cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
Vương Ngôn quay sang nhìn Thanh Nhã nói:
- Đấu Giá Sư Thanh Nhã, cô cũng ngồi xuống đi.
Thanh Nhã cũng không quá khách sáo, cô mỉm cười gật đầu với Vương Ngôn rồi ngồi xuống bên canh hắn. Vương Ngôn vội vàng nhích người sang một bên, gương mặt thoáng đỏ bừng. Tuy hắn tuổi không còn nhỏ nhưng hiện nay vẫn chưa lập gia đình, trước giờ chỉ tập trung nghiên cứu về Hồn Sư, chưa từng gần gũi với phụ nữ. Lúc này lại ngồi cạnh một cô gái quyết rũ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Thanh Nhã nhìn dáng vẻ của hắn không khỏi che miệng cười, sau đó lên tiếng nói, nhưng không phải là trêu đùa hắn:
- Vương lão sư, đây là lần đầu ngài đến thành Tinh La sao?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Trước kia cũng từng đến nhưng lần nào cũng đến vội vàng, đi vội vã.
Thanh Nhã nói:
- Làm việc ở học viện Sử Lai Khắc là bận rộn thế sao?
Vương Ngôn đáp:
- Thật ra cũng không phải quá bận rộn, bình thường chỉ lên lớp giảng bài, không mệt mỏi lắm. Dù sao các đệ tử của tôi đều rất giỏi, không cần những lão sư như chúng tôi quan tâm quá nhiều.
Nói đến đây, ánh mắt hắn lại lộ vẻ tự hào, sự tự hào ấy dĩ nhiên là đến từ lớp 2-1 của hắn rồi.
*2-1: trước đây m để là năm hai ban nhất nhưng dài và rắc rối quá nên rút gọn thế này, cũng dễ hiểu hơn ^^.
Vương Ngôn không chỉ một lần bảo, lớp 2-1 mà hắn đang giảng dạy chính là lớp có nhiều học viên giỏi nhất mà hắn từng dạy, hơn nữa, lão sư giảng dạy cùng hắn là Chu Y, còn cực kỳ hợp ý với hắn, cả hai hợp tác giảng dạy, hiệu cả càng cao.
Các đệ tử của hắn không chỉ có thiên phú tốt mà còn rất chăm chỉ. Theo tính toán của Vương Ngôn, lớp của bọn họ chỉ cần đến năm ba thì chắc chắn đều đạt được ba Hồn Hoàn. Đây là trình độ cao đến mức nào đây? Hiện giờ mong ước lớn nhất của hắn là có thể đi theo giảng dạy cả lớp đến khi bọn chúng thuận lợi tốt nghiệp ngoại viện.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Tôi vừa nhìn đã biết ngài là một lão sư giỏi, ngài vừa nhắc đến đệ tử của mình đã vui vẻ đến vậy rồi.
Cả hai trò chuyện một lúc, Vương Ngôn cũng đỡ cảm thấy hồi hợp hơn, y nói tiếp:
- Phải nói là bọn chúng đều rất đáng yêu, thật lòng bất cứ lão sư nào cũng mong muốn được trông thấy học trò của mình ngày càng xuất sắc, mà những đệ tử của tôi từ trước đến nay chưa từng khiến tôi phải thất vọng.
Thanh Nhã gật đầu nói:
- Hi vọng ngài có thể dạy ra thật nhiều đệ tử vĩ đại.
- Cám ơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Ngôn khách sáo đáp một tiếng nhưng lại không phát hiện Thanh Nhã đã thấy trong mắt hắn thoáng hiện một chút gì đó kì lạ.
- Vương lão sư, phòng đấu giá Tinh Quang của chúng tôi định mở rộng buôn bán đế thành Sử Lai Khắc, không biết Vương lão sư cảm thấy thế nào.
Thanh Nhã khẽ cười nói:
Vương Ngôn ngẩn người rồi nói:
- Phòng đấu giá Tinh Quang muốn đến thành Sử Lai Khắc dĩ nhiên là một chuyện tốt. Có điều ở thành Sử Lai Khắc có rất nhiều phòng đấu giá e là sẽ phải cạnh tranh khá kịch liệt.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Phòng đấu giá Tinh Quang của chúng tôi từ trước đến nay không sợ phải cạnh tranh với ai cả, chúng tôi tin vào thực lực của chính mình. Nếu lúc đó, tôi may mắn có thể đến làm việc ở thành Sử Lai Khắc không biết có thể liên lạc với Vương lão sư không?
- Dĩ nhiên là được.
Vương Ngôn gần như đáp theo bản năng.
Thanh Nhã rút ra một ống kim loại nho nhỏ đưa đến trước mặt Vương Ngôn nói:
- Vậy xin Vương lão sư nhận lấy phần lễ vật này. Đây là một cái Truyền Thanh Hồn Đạo Khí. Nó có một đôi, cái còn lại tôi đang giữ. Chỉ cần trong phạm vi trăm dặm là có thể liên lạc với nhau. Hiện nay Vương lão sư còn ở thành Tinh La, nếu ngài cảm thấy có chuyện gì cần giúp đỡ có thể liên lạc với Thanh Nhã bất cứ lúc nào.
Vương Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy Truyền Thành Hồn Đạo Khí, sau đó liếc mắt nhìn Thanh Nhã, hắn chợt phát hiện Thanh Nhã cũng đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên cả gian phòng được bao phủ một vòng sáng màu vàng. Mọi người theo bản năng nhìn lên màn hình ánh sáng trước mặt.
Quầng sáng màu vàng vừa xuất hiện cũng không quá chói mắt, nó nhẹ nhàn lan tỏa khắp căn phòng, khiến bầu không khí vốn đang ấm áp bỗng thêm phần cao phú.
Thanh Nhã nói:
- Các vị khách quý, buổi đấu giá hôm nay sắp bắt đầu rồi.
Trên màn hình ánh sáng chợt vang lên một giọng nói vô cùng êm tai:
- Hoan nghênh các vị khách quý đã đến tham dự buổi đấu giá này. Hôm nay chúng tôi tổng cộng đấu giá chín vật phẩm. Các vật phẩm sẽ được đưa ra theo thứ tự từ thấp đến cao. Hi vọng các vị sẽ thích.
Bức màn ánh sáng lại một lần nữa trở nên rõ ràng, xuất hiện trên màn hình là một cô gái mặc váy dài màu đỏ rực.
Cô gái này khoảng chừng 17, 18 tuổi, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, thậm chí có thể so được với dung mạo tuyệt sắc của Giang Nam Nam. Chẳng qua Giang Nam Nam tuổi còn bé nên dáng người chưa được thành thục như cô gái trước mặt. Có điều kì lạ là cô gái đã xuất hiện, nhưng lại không thấy bục đấu giá đâu.
- Xin chào các vị khách quý, tôi là Cửu Cửu, Đấu Giá Sư chủ trì buổi đấu giá hôm nay. Chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian quý báo của các vị nữa, buổi đấu giá hiện tại chính thức bắt đầu. Kiện vật phẩm đầu giá đầu tiên sẽ xuất hiện ngay bây giờ.
Dứt lời, cô liền mỉm cười ngọt ngào, tay phải làm một động tác vô cùng tao nhã, nhất thời màn hình khẽ chuyển, trên màn hình liền xuất hiện một món đồ...