Chương 110: Uy hiếp khủng bố! (Thượng)

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoắc Vũ Hạo cố nén cười nói:
- Ờ phải rồi, ngươi chăm chỉ lắm, chăm chỉ đến mức sáng nào cũng trùm kín chăn không chịu ra khỏi giường, không biết mới sáng nay ai năn nỉ ta đừng gọi dậy đây ha.
- Hừ.
Vương Đông hừ một tiếng cũng không thèm nói nhiều, quay mặt bỏ lại Hoắc Vũ Hạo, một mình về ký túc xá. Hoắc Vũ Hạo cười cười vội vàng chạy theo. Cả hai về đến trước cửa ký túc xá còn ghé vào chào hỏi ông lão ngồi ở cửa một chút rồi mới quay về phòng.
- Đến đây, cho ta xem Hồn Hoàn thứ hai với vũ hồn Hồn Hoàn của ngươi đi. Hình như tu vi của ngươi đã tăng lên không ít nha.
Vương Đông vừa về tới liền lên giường ngồi.
Hoắc Vũ Hạo cười nói:
- Ngươi gấp cái gì, không phải vì vụ đánh cược hồi chiều mà gấp gáp đấy chứ? Chỉ cần điểm cả ba chúng ta cộng lại bằng ba người bọn hắn là được, có chút xíu đó ngươi cũng lo lắng sao?
Vương Đông liếc mắt nhìn hắn nói:
- Đương nhiên là ta tin bản thân mình rồi, nhưng đối với ngươi thì có chút nghi ngờ thôi.
Hoắc Vũ Hạo thật không biết nói gì nữa, hắn lập tức không thèm khách sáo ngồi xuống giường Vương Đông, tháo giày rồi khoanh chân lên giường.
- Đến đây, để ca cho ngươi mở rộng tầm mắt, để ngươi giật mình trước sự lợi hại của ca.
Sau chuyến đi với Thiên Mộng Băng Tằm về, Hoắc Vũ Hạo cũng nhiễm kiểu xưng hô ca của nó luôn.
Vương Đông tức giận nói:
- Chẳng phải ta mua đệm chăn cho ngươi rồi sao, còn lên đây làm gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ừ ừ, biết rồi, nhanh đi, ngươi lúc nào cũng xấu tính như thế.
Vương Đông cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người đưa hai tay lên áp vào hai tay của Hoắc Vũ Hạo. Ngay lập tức cả ngay đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.
Vừa dung hợp hồn lực, cả hai đều đồng thời cảm nhận được hồn lực của đối phương đã tăng lên một cách mãnh liệt, hơn nữa không chỉ thăng lên về mặt số lượng mà còn thay đổi cả chất lượng. Nếu nói một tháng trước, Hạo Đông lực của bọn họ như một dòng suối nhỏ chảy róc rách thì lúc này nó đã phát triển thành một con sông nho nhỏ rồi. Cảm nhận hồn lực đang vận chuyển trong cơ thể, bọn họ càng kinh hãi hơn khi phát hiện tốc độ của nó đã tăng lên ít nhất 50%.
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy hồn lực của Vương Đông tăng lên khủng khiếp, nhưng Vương Đông lại cảm nhận được Hoắc Vũ Hạo không chỉ tăng lên hồn lực mà kinh mạch đã mở rộng gấp đôi ngày xưa. Hai người lúc này dung hợp hồn lực có thể nói là tương đối khổng lồ rồi, ấy vậy mà nó có thể thoải mái di chuyển trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo mà không bị chút cản trở nào. Hơn nữa, dường như cơ thể Hoắc Vũ Hạo đã trải qua tu bổ, sau khi Hạo Đông lực vào cơ thể hắn rồi chảy ngược về cơ thể Vương Đông, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng rất cường đại.
Cả hai tuy đều giật mình nhưng đã bắt đầu tu luyện nên cũng không dám có chút khinh thường, sau một chút bỡ ngỡ liền vội vàng bảo vệ tâm thần của mình, sau đó dần dần chìm vào trạng thái minh tưởng.
Hai người tu luyện đến tận giờ cơm trưa mới ngừng lại. Khi bọn hắn rút tay về và mở mắt ra, ánh mắt đều hết sức quái dị.
Chỉ mới tu luyện có một canh giờ mà cả hai đều có thể cảm nhận được hồn lực trong cơ thể tăng lên một cách rõ rệt. Dựa vào tốc độ này, e rằng không đến một tháng cả hai ít nhất sẽ tăng lên một bậc hồn lực. Tốc độ này quá mức kinh khủng a.
- Ngươi đúng là một quái thai!
Vương Đông nhịn không được nói.
Hoắc Vũ Hạo tức giận đáp trả:
- Còn ngươi không phải vậy chắc. Ta chỉ nhờ may mắn thôi.
Vương Đông cười cười nói.
- Khó trách ngươi dám tự tin đánh cược với Đái Hoa Bân, yên tâm, chỉ cần điểm sát hạch ngươi hơn được Chu Lộ hoặc Thôi Nhã Khiết là được. Cơ hội chiến thắng của chúng ta lớn lắm rồi. Ta nhất định sẽ cố gắng bằng điểm Đái Hoa Bân.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói.
- Nếu chúng ta ăn gian, lão sư giám trận có phát hiện không nhỉ?
Hai người tâm ý tương thông, Vương Đông ngay lập tức hiểu ý hắn là gì:
- Ta nghĩ là rất khó. Ta cảm nhận được khả năng khống chế của ngươi đã tăng lên rất nhiều, cứ cẩn thận một chút là được. Nhất định phải cho bọn Đái Hoa Bân quỳ xuống nhận sai, xem sau này bọn chúng còn dám kiêu ngạo nữa không!
Có một chuyện bất ngờ là cơm trưa của Hoắc Vũ Hạo không vì hắn bại lộ thân phận đệ tử hạch tâm của hệ Hồn Đạo mà giảm xuống. Khi hắn và Vương Đông đến nhà ăn đã thấy một vị đầu bếp chừng ba mươi tuổi đứng đợi sẵn ở cửa. Hắn vừa thấy Hoắc Vũ Hạo đến đã bước ra chào.
- Ngươi là Hoắc Vũ Hạo?
- Ngài là...?
Hoắc Vũ Hạo dám chắc mình mới gặp người này lần đầu.
Người đầu bếp kia mỉm cười nói:
- Ta là đầu bếp riêng của Phàm Vũ, từ giờ cơm của ngươi đều sẽ do ta làm mang đến.
Vừa nói hắn vừa lấy ra một hộp đựng thức ăn đưa cho Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ cả người, trong lòng liền cảm thấy hết sức ấm áp, sư phụ mình đúng là chu đáo quá. Sau khi nhận lấy hộp thức ăn, hắn mới cùng Vương Đông bước vào nhà ăn.
Vương Đông nói:
- Ngươi sướng thật. Còn có người mang cơm đến. Đãi ngộ của đệ tử hạch tâm hệ Hồn Đạo đúng là không tầm thường.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ngươi đi lấy cơm nhanh đi.
Khi Hoắc Vũ Hạo mở hộp thức ăn ra không kềm được mà há hốc mồm kinh ngạc, bửa ăn quá phong phú!
Cơm nước của đệ tử hạch tâm hệ Vũ Hồn đã là thượng hạng, thế mà hộp cơm của vị đầu bếp kia mang đến còn cao cấp hơn một bậc.
Hai món mặn một món canh, còn có một phần cơm lớn nữa. Nghe nói thì đơn giản, nhưng những nguyên liệu làm từng món ăn đều phải dùng hai chứ "quý báu" để hình dung.
Trong mỗi ngăn cơm đều có dán nhãn, phía trên thậm chí còn viết rõ đầu tiên nên ăn cái gì, sau đó đến cái gì cái gì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Đầu tiên là uống canh, món canh này là Ngọc Sâm trăm năm hầm cách thuỷ Thiên Ma. Hoắc Vũ Hạo lúc này không còn là đứa bé ngây thơ ngày trước, sau một năm được hưởng đãi ngộ như đệ tử hạch tâm, hắn đã có một chút nghiên cứu về mặt nguyên liệu nấu ăn cao cấp. Sơ sơ chén canh này cũng gần năm mươi kim hồn tệ.
Bên hệ Vũ Hồn tuy cũng có món ăn tương tự nhưng chỉ nấu từ Ngọc Sâm mười năm và Thiên Ma thôi. Nguyên liệu cách biệt một trời một vực. Món canh này là món cung cấp dinh dưỡng cực phẩm, bổ não, bổ thân.
Còn hai món mặn kia, một món là thịt kho tàu từ gân Địa Long trăm năm. Gân Địa Long này được rút từ hồn thú Địa Long tu vi trăm năm thật sự. Sức chiến đấu của Địa Long trăm năm nào phải tầm thường, xét trong những hồn thú cùng cấp bậc, nó có thể xem là một trong những hồn thú mạng nhất. Mà gân của nó lại là thứ cực kỳ tốt trong việc bồi bổ gân cốt, nhất là đối với những trẻ em tuổi vị thành niên.
Bình thường muốn hầm nhừ gân Địa Long ít nhất phải cần nấu liên tục ba ngày ba đêm. Món này chẳng những ngon còn cực kỳ dễ dàng hấp thu.
Món còn lại chính là Tuỷ Điểu Hầm Tương, có điều loài Thanh Điểu này nghe nói còn có chút huyết mạch của Phượng Hoàng, tuỷ của nó chẳng những ngon còn là vậy đại bổ cho xương cốt của con người.
Ba món đồ ăn này có thể gọi là Gân Rồng - Tuỷ Phượng - Canh Ngọc Sâm, bất kể là tác dụng hay giá trị đều được xếp vào thứ hạng cao nhất.
Đến cả những hạt cơm cũng bóng mẩy như những viên trân châu bạch ngọc. Tất cả đều có tác dụng bổ khí dưỡng thân tăng cường thể lực. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bửa cơm này hoàn toàn ngang chuẩn của một bửa tiệc rồi, tổng cộng phải hơn một trăm năm mươi kim hồn tệ. Đấy là chưa tính đến phí hao tổn nữa.
Kết quả khi Vương Đông đi lấy cơm về, nhìn cơm của mình rồi nhìn cơm của Hoắc Vũ Hạo, nhất thời bực bội nói:
- Vũ Hạo, ta ghen tỵ chết mất. Ta cũng muốn sang hệ Hồn Đạo huhu. Cơm nước của hệ Hồn Đạo từ khi nào tốt đến thế này. Ta nghe nói trước giờ cơm của hệ Vũ Hồn vẫn tốt hơn hệ Hồn Đạo mà.
Tin tức của Vương Đông không sai, nhưng đấy chỉ là với những đệ tử hạch tâm bình thường, còn Hoắc Vũ Hạo thì khác. Hắn là đệ tử đích truyền của Phàm Vũ, lại còn là người đầu tiên có vũ hồn Song Sinh gia nhập hệ Hồn Đạo. Thế nên hệ Hồn Đạo đã đặt tất cả hi vọng vào hắn, điểm này ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng không biết.
Hoắc Vũ Hạo cười cười đẩy phần cơm của mình ra.
- Thôi mỗi người một nửa, ngươi cũng chia một nửa cơm cho ta, như vậy là đều.
Nói xong hắn cũng chẳng đợi Vương Đông đồng ý đã không chút khách sáo lấy phần cơm của Vương Đông đặt xuống cạnh phần cơm của mình rồi há mồm ăn ngấu nghiến.
Vương Đông nhìn hắn thật lâu, lặng im không nói gì, hắn cũng không từ chối, cứ như vậy hai người, một đệ tử hạch tâm hệ Hồn Đạo, một đệ tử hạch tâm hệ Vũ Hồn cùng nhau chia sẻ phần cơm.
***
Đấu Thú Khu.
Đây là khu vực lớn nhất trong học viện Sử Lai Khắc, tổng diện tích của nó bằng tất cả diện tích của hệ Vũ Hồn, tính luôn các Giáo Học Lâu, ký túc xá và cả quảng trưởng Sử Lai Khắc.
Trên đại lục Đấu La, những học viện có khu vực nuôi nhốt hồn thú phải nói là cực kỳ thưa thớt, đã vậy mà có thể so sánh với quy mô của học viện Sử Lai Khắc lại càng hiếm có. Cho dù là hoàng thất của các đại đế quốc cũng chưa chắc làm được chuyện này. Nuôi nhốt hồn thú không phải là chuyện đơn giản, đầu tiên phải quản lý được chúng, đồng thời còn phải nắm được thói quen ăn uống của từng loại, sau đó phải đảm bảo chúng không gây hại cho bên ngoài. Hơn nữa chi phí cho nó rất lớn, các học viện bình thường không tài nào lo nổi.
Tất cả số tiền thu được từ thuế ở thành Sử Lai Khắc đều của học viện Sử Lai Khắc, nhưng một phần ba số tiền khổng lồ đó phải đổ vào Đấu Thú Khu. Nói đơn giản như thế đã đủ để hiểu chi phí cho Đấu Thú Khu lớn đến mức nào rồi.
Bình thường các học viên vừa vào học viện đều cảm thấy học phí đắt quá, nhưng sau khi đến Đấu Hồn Khu, tất cả đều hoàn toàn không còn nghĩ thế nữa. Học phí hàng năm của bọn họ so với số tiền bỏ ra của cả học viện chả thấm vào đâu.
Ngoài nguồn thu từ thuế má, học viện Sử Lai Khắc còn có một nguồn thu nữa đến từ hệ Hồn Đạo. Hàng năm hệ Hồn Đạo chế tạo ra được rất nhiều Hồn Đạo Khí bán ra bên ngoài. Nhưng chủ yếu trong phạm vi ba đế quốc Thiên Hồn, Đấu Linh và Tinh La thôi, không có đến đế quốc Nhật Nguyệt. Đấy cũng là lý do tại sao Ngôn Thiểu Triết bảo Tiền Đa Đa giàu có.
Đấu Thú Khu chia làm hai khu vực, một bên là nơi nuôi giữ hồn thú, khu vực này học viên không thể vào, còn gọi là Thú Quyển. Khu vực còn lại chính là Đấu Thú Tràng.