Chương 106: Hồn Kỹ thứ hai của Linh Mâu (Hạ)

Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vương Đông khinh thường nói:
- Ngươi gì sao? Ngươi có tư cách gì bảo vệ quy định học viên? Nếu chẳng nhờ ưu đãi của đệ tử hạch tâm thì ngươi và cái người bên cạnh ngươi đã sớm cút khỏi học viện này rồi.
Đái Hoa Bân bị nói trúng chỗ đau, hai mắt tóe ra từng tia lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn chết.
Sau đó sải bước ra giơ tay lên đánh thẳng về phía Vương Đông.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu đen xuất hiện chắn ngang song phương, chính là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu.
Tuy vậy Đái Hoa Bân vẫn tiếp tục xông về phía trước, thời khắc này, tu vi chênh lệch của hai phía hiện ra một cách rõ rệt, sau khi va chạm vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh vang lên một tiếng trầm đục, vũ hồn của Tiêu Tiêu bị va đập bay thẳng về phía Vương Đông.
Lúc này Tiêu Tiêu chỉ còn hai sự lựa chọn, một là thu hồi vũ hồn để Vương Đông bại lộ trước mặt Đái Hoa Bân, thứ hai là để Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đã bị mất sự khống chế bay thẳng về phía sau.
Trong lúc Tiêu Tiêu do dự chưa biết làm thế nào thì một bóng người xuất hiện, hắn bay đến đưa hai tay chụp lấy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, lúc này cái đỉnh đó mới được ổn định lại và nhẹ nhàng rơi xuống đấy.
Người vừa ra tay không phải Vương Đông, mà là Hoắc Vũ Hạo.
Hiện giờ Đái Hoa Bân chưa sử dụng vũ hồn và Hoắc Vũ Hạo cũng vậy, nhưng Đái Hoa Bân chỉ dùng một tay, còn Hoắc Vũ Hạo thì hai. Nhưng Hoắc Vũ Hạo dùng hai tay của mình giữ chặt lấy Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Đái Hoa Bân vừa trông thấy chuyện này lập tức hoảng hồn, hắn đúng là từng chiến đấu với Hoắc Vũ Hạo, nhưng trong ấn tượng của hắn, Hoắc Vũ Hạo chỉ có sự gian sảo thông minh, vũ hồn thuộc tính tinh thần có chút đặc biệt, còn lại không có gì nổi bật nữa. Hắn tự tin vào hồn lực của bản thân, nếu không làm sao hắn dám dùng một tay đánh bay Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh chứ? Ấy vậy mà Hoắc Vũ Hạo có thể dễ dàng đỡ được. Nói cách khác, có lẽ hồn lực Hoắc Vũ Hạo không bằng hắn nhưng cũng không thấp hơn bao nhiều. Chuyện này sao có thể???
Tiêu Tiêu cũng chấn động không kém, tuy cô bé biết Hoắc Vũ Hạo đã giác tỉnh hồn lực thứ hai, nhưng nàng vẫn nghĩ Hoắc Vũ Hạo là một Cường Công hệ Khống Chế bình thường, không ngờ hắn lại mạnh đến thế.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:
- Đái Hoa Bân, nếu ngươi muốn đánh nhau thì chúng ta đến Đấu Hồn Khu. Còn đây là Giáo Học Lâu, nội quy học viện thế nào chẳng lẽ ngươi không biết.
Vừa nói hắn vừa liếc mắt bảo Tiêu Tiêu thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.
Đái Hoa Bân lúc này cũng đã bình tĩnh:
- Không cần đến Đấu Hồn Khu đâu, Hoắc Vũ Hạo ngươi có dám đánh cuộc với ta tại kỳ sát hạch sắp tới không?
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Đánh cuộc gì?
Đái Hoa Bân trầm giọng nói:
- So sánh thành tích của nhóm chúng ta với nhóm các ngươi.
Vương Đông xen ngang:
- Thế cược gì?
Đái Hoa Bân nói:
- Ta muốn lấy phần thưởng của các ngươi tại kỳ sát hạch Tân Sinh lúc trước.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu giật mình, phần thưởng của bọn họ tại kỳ sát hạch Tân Sinh chính là một khối Hồn Cốt, mà khối Hồn Cốt này Tiêu Tiêu đã dung hợp vào chân trái từ lâu rồi.
Hồn Cốt khác với Hồn Hoàn, khi Hồn Sư chết đi thì Hồn Hoàn sẽ tự động biến mất. Hồn Cốt lại có thể được giữ lại, chỉ cần Hồn Cốt không bị đánh vỡ thì khi Hồn Sư chết đi hoặc bộ phận thân thể chứa Hồn Cốt bị tách ra khỏi người thì người khác có thể hấp thu Hồn Cốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy ba người Hoắc Vũ Hạo không biết đối phương có biết tất cả phần thưởng của mình là gì không, như sơ sơ đã là một chân trái của Tiêu Tiêu rồi.
Nhìn thấy ba người Hoắc Vũ Hạo biến sắc thì Chu Lộ vô cùng đắc ý:
- Ha ha, không dám sao? Không dám thì mau cúi đầu rồi cút đi.
- Chơi thì chơi sợ gì chứ!
Tiêu Tiêu tức giận đáp trả, tuy cô bé tính tình hiền lành nhưng bị người khác khinh thường như thế cũng phải giận dữ.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu rồi nói với Đái Hoa Bân:
- Đổi lại tiền cược đi.
Đái Hoa Bân lạnh lùng:
- Không đối, hoặc cược hoặc lăn ra ngoài đi.
Hoắc Vũ Hạo chớp mắt một cái:
- Nếu các ngươi thua thì thế nào?
Đái Hoa Bân nói:
- Nếu chúng ta thua thì tất nhiên sẽ đưa ra phần thưởng tương tự.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi rồi trầm giọng:
- Được lắm, ta đồng ý. Phần thưởng của chúng ta tại kỳ sát hạch Tân Sinh chính là một khối Hồn Cốt, lúc này Tiêu Tiêu đã dung hợp nó vào chân trái rồi. Theo như yêu cầu của ngươi nếu chúng ta thua thì chúng ta phải chặt đi chân trái của Tiêu Tiêu rồi đưa khối Hồn Cốt đó cho các ngươi. Ngược lại nếu các ngươi thua ta cũng muốn lấy đi một chân của ngươi và một khối Hồn Cốt cùng cấp bậc, chuyện này không vấn đề chứ. Lúc này chỉ cần ngươi đưa ra Hồn Cốt chúng ta sẽ lập tức đánh cuộc.
Lúc này lại đến lượt ba người Đái Hoa Bân giật mình. Bọn hắn vốn không biết phần thưởng của nhóm Hoắc Vũ Hạo là gì, lúc này lại phải đặt cược chính thân thể của mình… nhưng khi nghe được hai chữ Hồn Cốt thì hai mắt Đái Hoa Bân lại đỏ lên.
- Được, ta…
- Im ngay!
Ngay khi Đái Hoa Bân chuẩn bị đồng ý thì một tiếng thét to vang lên cắt ngang lời hắn.
Vương Ngôn từ sau bước đến tức giận quát to:
- Các ngươi muốn làm gì? Chỉ là một đám nhóc mà đã dám lấy thân thể ra đánh cuộc, không biết cái gì là giới hạn sao? Đái Hoa Bân, các ngươi không về lớp trình diện mà ở đây làm gì, muốn bị phạt à?
Việc này Hoắc Vũ Hạo cũng đã tính trước được. Hắn không phải vì trong lúc nóng giận bộc phát mà chấp nhận, đây chính là một chân của Tiêu Tiêu! Lúc trước hắn thấy Vương Ngôn đang đi đến nên mới cố ý nói to việc đặt cược với Đái Hoa Bân để Vương Ngôn nghe được.
- Vương lão sư à, là do Đái Hoa Bân ngăn chặn không cho đệ tử đi đưa tin, hơn nữa bọn họ còn ép buộc đệ tử phải đánh cuộc, đệ tử cũng vì bắt buộc nên mới đồng ý… Xin lão sư tha thứ.
Hoắc Vũ Hạo cúi người kể lại với Vương Ngôn.
Vương Ngôn hừ lạnh:
- Lấy thành tích sát hạch làm tiêu chuẩn đánh cuộc có thể cổ vũ các ngươi dốc sức tu luyện, việc này ta rất hoan nghênh. Nhưng lấy thân thể ra làm vật cược thì không thể được, các ngươi còn nhỏ có thể không suy nghĩ được sâu xa nhưng đã nghĩ đến người nhà của các ngươi chưa? Sau này các ngươi mất đi một bộ phận thân thể thì tu luyện sẽ vô cùng khó khăn! Lần này ta sẽ làm người làm chứng, hai nhóm đặt cược, nhóm nào thua sẽ phải cúi đầu xin lỗi đối phương.
Chu Lộ hét lên:
- Cúi đầu thì nhẹ nhàng quá, phải bắt bọn chúng quỳ lạy nhận lỗi.
Vương Ngôn vừa định cản lại thì Vương Đông đã nhảy ra hét lên:
- Được lắm, đây chính là do ngươi nói. Chỉ cần bọn ta thua thì bọn ta sẽ quỳ xuống nhận sai, nếu các ngươi thua thì sao?
Đái Hoa Bân từ đầu đã bị khí thế của Vương Đông áp đảo nên rất tức giận, nghe Vương Đông nói thế cũng không kịp nghĩ mà trả lời:
- Được lắm, nếu thua thì chúng ta cũng quỳ xuống nhận sai!
- Một lời đã định!
Hoắc Vũ Hạo đưa tay lên đánh ba lần vào tay Đái Hoa Bân, ván cược đã được định, lúc này Vương Ngôn muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Quỳ xuống nhận sai tuy không gây tổn thương thân thể nhưng chắc chắn sau này cả hai nhóm sẽ kết thù với nhau. Hai nhóm đều có hai đệ tử hạch tâm của hệ Vũ Hồn, nếu thù hận nhau thì toàn nhóm Tân Sinh của hệ Vũ Hồn sẽ mất đoàn kết… nghĩ đến đây Vương Ngôn cũng phải nhíu mày. Nhưng việc đã đến nước này, hai bên đã vỗ tay ước định hắn cũng không thể ra mặt ngăn cản.
Ba người Đái Hoa Bân tránh sang một bên nhường đường cho Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu. Sau đó để cả nhóm theo Vương Ngôn về phòng học.
Trông thấy Hoắc Vũ Hạo trở về thì các học viên của ban Một vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù năng lực của Hoắc Vũ Hạo trong mắt người khác không quá mạnh nhưng trận chiến lúc trước của hắn với Vu Phong cũng đã để lại ấn tượng trong lòng mọi người, bây giờ hắn vẫn còn là lớp trưởng, hôm qua trình diện không có mặt mà hôm nay hắn lại xuất hiện.
Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi ở vị trí như khi ở năm nhất, khi hắn vừa ngồi xuống thì Chu Tư Trần ở phía sau đã chồm lên hỏi:
- Hoắc lão đại à, tại sao giờ này mới đến? Trình diện chậm sẽ gặp rắc rối đấy.
Sau trận đấu giữa Hoắc Vũ Hạo và Vu Phong thì Chu Tư Trần bị hại thê thảm nhất, hắn thua Vương Đông và Tiêu Tiêu gần hai vạn kim hồn tệ. Cho dù gia cảnh hắn rất tốt nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể lấy ra một số tiền lớn như thế. Cũng may Vương Đông và Tiêu Tiêu vô cùng hào phóng chờ Chu Tư Trần kiếm đủ tiền rồi mới lấy.
Từ đó về sau Chu Tư Trần và Tào Cẩn Hiên xem như về phe Hoắc Vũ Hạo, quan hệ dần dần tốt lên. Đái Hoa Bân, Chu Lộ và Hoàng Sở Thiên không ở đây thì nhóm ba người Hoắc Vũ Hạo và Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên với hai tỷ muội họ Lam trở nên nổi bật nhất. Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc cũng rất thân với Hoắc Vũ Hạo, cả bọn đều đã từng chiến đấu với nhau nên rất dễ dàng thân thuộc, ban Một năm nhất vì cũng vì thế mà trở nên đoàn kết. Chỉ còn lại một số ít đệ tử vì ghen tỵ mà tách ra thành một nhóm… nhưng nhóm đệ tử này vì tâm lý ghen tức nên không thể tập trung vào tu luyện, kỳ sát hạch sau có thể vượt qua được không cũng là một vấn đề.
Hoắc Vũ Hạo nói nhỏ:
- Thì cứ nghe theo các lão sư chỉ bảo thôi, chắc cũng không có gì to lớn đâu.
Chu Tư Trần cười nói:
- Không sao là tốt, nếu ngươi mà bị loại thì tên tiểu tử họ Tào kia lại được dịp ăn may.
Trong số các Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế thì trừ Hoắc Vũ Hạo được Chu Y chỉ định làm lớp trưởng, còn lại thực lực mạnh nhất là Tào Cẩn Hiên. Hai tỷ muội họ Lam mặc dù có Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ nhưng vẫn là hai người, nếu không có Hoắc Vũ Hạo thì trưởng lớp hệ Khống Chế rất có thể sẽ do Tào Cẩn Hiên đảm nhận.
Tào Cẩn Hiên cũng ngồi gần đó, hắn nghe thế lập tức nổi giận:
- Chu Tư Trần, giỏi thì trả ngay cho ta hai trăm kim hồn tệ, đã thiếu tiền ta lại còn dám nói xấu sau lưng ta sao?
- Ấy ấy, lỡ lời… lỡ lời thôi!
Chu Tư Trần giật mình quay sang nhìn Tào Cẩn Hiên rồi cười cười:
- Tào ca, ngài nhìn đi, quan hệ của chúng ta vô cùng thân thiết mà. Vừa rồi là đệ nói đùa thôi, mà đó cũng là khen Tào ca mà, nếu không có thực lực thì sao có thể thay thế Hoắc lão đại làm lớp trưởng được.
- Đừng có mà mong ly gián nữa, mau trả tiền đây!
Tào Cẩn Hiên nhảy lên bóp cổ Chu Tư Trần.
Thấy hai tên dở hơi gây rối thì Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu lại nhoẻn miệng cười. Bên ngoài bọn hắn vô cùng hung hăn nhưng quan hệ hai bên lại vô cùng tốt.