Chương 28: Đông Cung

Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Biên tập: Ginny.

Tuyết phủ đầy trời, cung nhân Đông Cung mặc cho hoa tuyết đã bám khắp người vẫn cung kính đứng trước cổng chờ đón chủ nhân trở về.

Diệp Trọng Cẩm nhìn quang cảnh quen thuộc ấy, không dằn được lòng lại nhớ tới đời trước, đời trước dường như cũng là quang cảnh này, trước cung điện tráng lệ lộng lẫy, cung nga xinh đẹp dịu dàng vấn an một câu “Cát tường”, các tùy tùng khác thì đồng loạt quỳ gối hô “Thiên tuế”, giống như sao quanh trăng sáng, mọi sự chú ý đều dồn vào một bé trai nho nhỏ, trùng điệp hộ túng người ấy vào trong.

Còn y thì vì mạo phạm thái tử điện hạ bị thị vệ áp giải phía sau, trơ mắt nhìn theo bóng lưng đứa trẻ ấy, lòng quặn lên từng cơn sợ hãi.

Vậy mà, chớp mắt một cái, tất cả đã là chuyện cách biệt giữa đời trước kiếp này.

Đời này đây là lần đầu y đến Đông Cung, còn được thái tử xem như báu vật che chở trong lòng ôm vào trong điện.

Cố Sâm thích những thứ đẹp đẽ, đây có lẽ cũng là bệnh cũ không cách gì chữa khỏi của người nọ, bỏ qua đám huynh đệ luôn khiến người nọ không bớt phiền kia thì phàm là đứa trẻ nào chỉ cần có chút diện mạo xinh đẹp, có chút thông minh lanh lợi, người nọ tự khắc sẽ dừng mắt lại lâu hơn một chút, ví như Tống Ly đời trước, hay ví như Cố Du kế thừa diện mạo xinh đẹp của Lệ phi.

Hơn ai hết y hiểu rất rõ “bệnh” này của Cố Sâm, cho nên hiện tại Cố Sâm quấn lấy y ước chừng cũng chỉ vì vẻ ngoài của y không tệ, đợi khi hứng thú qua rồi, cái gọi là “ân sủng” ấy tất nhiên sẽ thu hồi toàn bộ. Y có lẽ không cần phải cố gắng trốn tránh làm gì, đợi người nọ chán rồi thì mọi việc lại quay về quỹ đạo vốn có của nó thôi.

Cố Sâm vừa vào điện, cung nữ lập tức tiến tới giúp chủ tử cởi ra tấm áo choàng hồ cừu đã ướt sũng, tấm áo hôm nay đã bao trọn người Diệp Trọng Cẩm suốt mấy đoạn đường dài, không tránh khỏi ủ dính chút mùi thuốc đông y thường trực bám trên người y, Cố Sâm cúi đầu nhìn bé con trong lòng mình, phất tay vẫy lui cung nhân chực hầu, tự mình tháo áo choàng trên người xuống rồi gấp ngay ngắn đặt sang bên cạnh.

Diệp Trọng Cẩm âm thầm bĩu môi, bệnh sạch sẽ của người này càng ngày càng nghiêm trọng, trước nay không cho người khác chạm vào mấy thứ thân cận thì cũng đành đi, nay đến cả áo choàng cũng không cho ai đụng tới.

Cố Sâm ngồi xổm trước mặt Diệp Trọng Cẩm, dịu dàng nói: “Áo của A Cẩm cũng ướt rồi, cô giúp A Cẩm tắm rửa thay y phục.”

“Ta không bẩn.” Diệp Trọng Cẩm ngoẹo cổ hít ngửi vai và tay mình mấy lượt, xác định không có mùi gì khó ngửi, càng trảm đinh chặt sắt kiên định nói: “Ngày mai hồi phủ An ma ma sẽ giúp A Cẩm tắm rửa, không dám phiền thái tử điện hạ.”

Tuy lời rõ là khách sáo nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất nghiêm túc, Cố Sâm không kiềm được cười khẽ một tiếng, vươn tay xoa nắn gương mặt non mềm của y, trêu chọc: “Nhưng cô lại không muốn ngủ chung với một bé ở dơ thì biết làm sao đây.”

Lời thái tử điện hạ cực kỳ đơn giản dễ hiểu, ấy vậy mà lại khiến cho Diệp Trọng Cẩm trợn mắt há mồm, Đông Cung của ngài lớn như vầy, phòng trống nhiều như vầy, chẳng nhẽ không có chỗ cho một đứa trẻ ba tuổi ở nhờ một đêm sao? Vì sao cứ nhất định là phải chung phòng chung giường với ngài chứ?

Y lắc đầu: “Ma ma nói tướng ngủ của A Cẩm rất xấu, ban đêm hay nói mớ, sẽ nhiễu giấc ngủ của thái tử điện hạ, A Cẩm ngủ một mình vẫn hơn.”

Cố Sâm cười nói: “Nhưng mà cô không yên tâm. Mặc dù Đông cung thuộc nội viện hoàng cung, nhưng không phải là nơi an toàn tuyệt đối, A Cẩm lại là tâm can của Diệp tướng, nếu xảy ra bất trắc, Diệp gia nhất định sẽ liều mạng với cô, A Cẩm nghĩ xem.”

“…” Tuy vạn phần không muốn thừa nhận, nhưng lời hắn nói quả thật quá là có lý.

Thấy y không còn gì để nói, Cố Sâm xem như y đã ưng thuận, lập tức phân phó tỳ nữ chuẩn bị nước tắm và y phục, Diệp Trọng Cẩm thầm níu chặt ống tay áo, mặt mũi đã đỏ gay, Cố Sâm dù sao cũng chỉ mới tám tuôi thôi mà nhỉ, sẽ không làm gì mình đâu ha. Đã mất công nghĩ đến mức này nhưng y lại quên mất rằng bản thân mình cũng chỉ là một nhóc con còn mặc yếm, mấy ngày hè nóng đến đòi mạng còn để mông trần lăn qua lăn lại trên giường La Hán ở Phúc Ninh Viện, nha hoàn và ma ma ở viện có ai mà không thấy đủ cảnh đẹp ý vui đâu, vậy mà nửa điểm xấu hổ ngại ngùng Diệp tổ tông cũng chớ hề để ý.

Hiệu suất làm việc của Vương tổng quản rất cao, trong chốc lát đã chuẩn bị xong nước và dụng cụ tắm rửa, Đông Cung cũng có dục trì, ngặt nỗi với dáng người nhỏ xíu này của Diệp Trọng Cẩm thả vào chỉ sợ sẽ chìm tới đáy mà chẳng thấy đầu.

Cố Sâm vẫy lui tỳ nữ, tự mình cởi quần áo cho y, nhóc này ôm lên thì nhẹ nhưng toàn thân đều là thịt, nom vừa thơm vừa mềm, sờ cực đã tay, nhất là cái bụng nhỏ tròn căng càng sờ càng thích, Cố Sâm bật cười, vỗ nhẹ mấy cái, nói: “Bụng của A Cẩm có lẽ sắp chín tới nơi rồi này.”

Nhà nông chỉ cần dùng tay vỗ lên quả dưa hấu là đã có thể đoán được độ chín của dưa, câu này của Cố Sâm rõ ràng đang trêu bụng của y tròn như một quả dưa đây mà.

Diệp Trọng Cẩm buồn bực nói: “Khi nãy A Cẩm ăn rất nhiều, ai khi còn bé mà không mập chứ.”

Cố Sâm nghe vậy không nhịn được bật cười thành tiếng, thấy bé con lại trừng mình, hắn nghiêm mặt đáp: “Đúng vậy, A Cẩm nói rất đúng.”

Cẩm thận dùng tay thử qua độ ấm của nước rồi mới bế Diệp Trọng Cẩm vào trong thùng, nước trong thùng cao vừa đủ, không ngập quá bả vai, Diệp Trọng Cẩm thoải mái thở ra một hơi dài, Cố Sâm tháo dây buộc tóc của y, mái tóc đen nhu thuận mất đi ràng buộc lặng lẽ tuôn xuống trôi nổi trên mặt nước, Cố Sâm đứng bên ngoài giúp y gội đầu, thật ra hắn cũng không thành thạo mấy việc vặt vãnh này, nhưng được cái rất cẩn thận tỉ mỉ, Diệp Trọng Cẩm được thái tử điện hạ hầu hạ vô cùng thư thái, lại thêm tuổi còn nhỏ mê ngủ ham ăn, không bao lâu đã díp mắt ngủ gà ngủ gật.

Cố Sâm tắm gội sạch sẽ cho “quả dưa kia” xong đi lấy y phục sạch đến thay, vừa quay lại đã thấy nhóc này tựa vào thùng nước ngủ gật mất rồi, hắn ngây người lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt say ngủ ấy một hồi, hôn nhẹ lên má y một cái rồi ôm người ra khỏi nước, trần truồng đi tới giường.

Quả như suy nghĩ của Diệp Trọng Cẩm, Cố Sâm vẫn còn nhỏ, có muốn làm gì cũng không làm được, hơn nữa xét về thực tế, đối mặt với một đứa trẻ ba tuổi như thế này, Cố Sâm không phải là cầm thú, chẳng dậy nổi tâm tư gì quá phận, đơn giản yêu thích da thịt trơn mềm của nhóc mũm mĩm rồi không nhịn được mà hôn hôn mấy cái mà thôi.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Cố Sâm véo chóp mũi y, cười nói: “Vợ nuôi từ bé.”

Ngày hôm sau, Diệp Nham Bách vừa hạ triều đã gấp không đợi được chạy thẳng tới Đông cung đón con trai nhỏ về nhà.

Đêm qua tuyết rơi suốt đêm, sáng nay trời cuối cùng cũng thoáng quang đãng, thái dương ấm áp dễ chịu, Cố Sâm dậy rất sớm, lúc này đang ở Thượng Võ Các luyện võ, nghe cung nhân bẩm báo Diệp tướng đang ở bên ngoài xin cầu kiến, khuôn mặt lãnh đạm của hắn lướt qua lệ khí rất nhạt.

Hắn đương nhiên không tình nguyện giao Diệp Trọng Cẩm cho bất kỳ ai, với thủ đoạn của hắn, muốn đoạt một đứa bé từ tay thừa tướng đương triều không phải là chuyện quá khó, hơn nữa còn có thể vui vẻ thưởng thức vẻ mặt có khổ lại chẳng thể giãi bày của lão cáo già Diệp Nham Bách, nhưng nếu thật sự làm vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng A Cẩm, Cố Sâm chẳng thà ôm khó chịu về mình cũng không muốn bị y oán hận, huống hồ, hoàng cung không phải là nơi tốt đẹp để nuôi dạy trẻ con.

“Cho mời.”

Trở lại tẩm cung, xốc lên sa trướng sắc vàng, bảo bối nhỏ của hắn hãy còn say giấc, đầu nghiêng qua một bên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, hai phiến môi hé mở, ghé sát tai vào còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.

Cố Sâm hạ thấp giọng: “Báo với Diệp tướng, tiểu công tử chưa dậy, tạm thời đợi ở bên ngoài đi.”

Tỳ nữ cúi người lĩnh mệnh rồi lui ra.

Một lúc sau, tỳ nữ lại trở vào bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, thừa tướng đại nhân nói, tiểu công tử nhà ngài ấy không yếu đuối như vậy, trực tiếp đánh thức ạ.”

Cố Sâm nhíu mày, giọng rất không vui: “Thừa tướng quả nhiên chốc lát cũng không chờ được, nóng ruột vậy cơ à, lẽ nào sợ cô đây ăn mất bảo bối của ông ta.”

Thấy thái tử nổi giận, tất cả cung nhân đồng loạt quỳ rạp xuống, không ai dám hó hé nửa câu.

Diệp Trọng Cẩm vừa lúc tỉnh dậy, theo thói quen dụi dụi hai mắt, mơ màng lẩm bẩm: “Cố Sâm, mới sáng sớm lại ồn ào chuyện gì nữa.”

Thanh âm của y tuy rất nhỏ, song những người ở gần đều nghe thấy rõ ràng, tỳ nữ vừa truyền lời khi nãy mặt mày tái xanh, công tử của tướng gia thật là to gan lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của thái tử, đây không phải là được sủng đến mức vô pháp vô thiên ư. Nàng vội vã cúi thấp đầu, giả vờ như cái gì cũng chưa từng nghe.

Cố Sâm vậy mà cong lên khóe môi, hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn bé con vừa tỉnh lại, nhướng mày hỏi: “A Cẩm vừa gọi cô là gì đó?”

===========

Hết chương 28.