Chương 18: Tha cho mạng cho ngươi

Đông Phương Nghê Thường Khúc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

''A, nhìn thấy sắp phải là tù binh dưới đao của ta, không ngờ ngươi còn có tâm tư trêu đùa cô nương, quả thật là người trong ma giáo, chết cũng không cải.'' Ánh mắt đại hán khinh thường rất rõ ràng.

''Rốt cuộc ai cho ngươi tự tin, để ngươi một mình tới gϊếŧ Đông Phương Bất Bại?'' Ôm kiếm trong tay, Luyện Nghê Thường đứng xem buồn cười nhìn cái tên mặt mũi hung tợn bình thường kia, tuy nói trước đây Minh Nguyệt Hiệp và Nhật Nguyệt thần giáo qua lại không nhiều, nhưng đột ngột như vậy nàng cũng đã từng nghe qua hung danh của Đông Phương Bất Bại làm khiếp sợ cả võ lâm.

Đại hán không nói, im lặng nhìn tất cả, trong mắt chỉ có hận ý thấu xương ngược lại khiến người ta run sợ.

Ngược lại Đông Phương Bất Bại thấy bộ dạng này của hắn, đoán chừng có kẻ giả dạng giáo trung làm chuyện xấu nói tên nhằm gieo họa, thở dài nói: ''Nếu ngươi không nói tên coi như xong đi!'' Dù sao ngươi sống thêm cũng không được bao lâu nữa.


Người ở đây nghe giọng nói của Đông Phương Bất Bại có ý sát, Trác Nhất Hàng tự nhiên cũng không ngoại lệ, mặc dù hắn không biết người trước mặt này là ai, nhưng đối với ma giáo hận thấu xương, chắc hẳn cũng là một người bị ma giáo hại, địch nhân gặp địch nhân thì là bằng hữu, nếu như có thể, mĩnh vẫn nên trong lúc nguy hiểm cứu hắn một mạng, dù sao cứu mạng trước mặt người này cũng để cho hắn biết thiếu mình một mạng, sau này có thể giúp mình vài việc.

Hiện tại Đông Phương Bất Bại đã học xong Qùy Hoa Bảo Điển, nhưng cũng chỉ mới được thời gian ngắn. Ngược lại đối với tên nhân sĩ võ lâm không biết sâu cạn này vẫn nên cẩn thận một chút.

Đại hán cười lạnh một tiếng, nhìn tiểu bạch kiểm xuất chiêu, thế đáng đại hán hung ác, mỗi nhát như là ngàn cân. Gió từ đao rất mạnh, khiến cho tóc Đông Phương Bất Bại phải tung bay.


Ngược lại Đông Phương Bất Bại cũng không luống cuống, chỉ tránh đi như là đang đi dạo trong khi đao ảnh đầy trời lại không trúng cái nào, muốn nhìn xem kẻ trước mặt đến từ môn phái nào. Nhưng quan sát một hồi, tên này chỉ biết một bộ đạo pháp tâm lưu đơn giản, có thể trời sinh khỏe mạnh nhìn hùng hổ như vậy.

''Xem ra ngươi chơi rất vui vẻ.'' Không có ý tứ, thì ra người trước mặt võ công cũng chỉ như vậy, còn tưởng là mình gặp được đối thủ. Trêu đùa đủ rồi ánh mắt Đông Phương Bất Bại qủy mị khiến đại hán sợ hãi, lại gần sát người đánh lên đại huyệt trên vai hắn, bắt được mạch môn của hắn, thuận thế bẻ gãy cánh tay phải của hắn, sau đó ném hắn lên, đang tính đá thêm một cước. Nhưng lại nhìn thấy Luyện Nghê Thường cách đó không xa, cuối cùng đổi ý, chỉ dùng một phần công lực.


Cho dù Đông Phương Bất Bại cước hạ lưu tình, nhưng tên kia rớt xuống đất cũng ôm ngực hộc máu.

Tiêu sái hạ xuống Đông Phương Bất Bại chắp tay sau lưng đi tới cạnh người kia, co gối ngồi xuống, dùng quạt chọt vô ngực hắn, sắc mặt lạnh lùng nói: ''Ta đã không vào gianh hồ, ngay cả tên nhân sĩ võ lâm mới vào giang hồ như người cũng bắt đầu ngu đần. Hôm nay phế một tay của người coi như cái giá cho ngươi không biết trời cao đất rộng là gì.''

''Nói, làm sao ngươi biết được hành tung của ta?'' Ngay cả đao pháp cũng học không xong mà đòi gϊếŧ người không thể tin nổi, huống chi kẻ trước mắt thù hận trong mắt ghi lòng tạ dạ chỉ vì một mục đích liền xuất hiện. Chỉ có thể là thuộc hạ bên dưới bán đứng hành tung của mình, phải tìm cơ hội hảo hảo dọn dẹp một phen mới được.
Đại hán nằm ôm ngực ánh mắt nhìn lên trời, căn bản không để ý Đông Phương Bất Bại hỏi, chỉ tự mình lầm bầm: ''Thua, thua, thua.''

Gã đàn ông mất ý chí chiến đấu như lâu đống bùn nhão, Đông Phương Bất Bại cảm thấy liếc mắt nhìn cũng thật thừa thải, đối với Luyện Nghê Thường chớp mắt liền xoay người rời đi.

Thấy bóng hạ người dần rời đi, đảm bảo không quay lại nữa, Trác Nhất Hàng cúi người, nâng người nằm trên đất dậy. ''Hắc, thấy ngươi có dũng khí dám một mình tới gϊếŧ Đông Phương Bất Bại, cũng đều là hảo hán, ta là Trác Nhất Hàng đệ tử Võ Đang, tên ngươi là gì?''

Đại cáp rũ tròng mắt xuống dùng âm thanh khàn khàn hỏi: ''Hắn thật sự là Đông Phương Bất Bại?''

''Tất nhiên!'' Người này không nhận ra Đông Phương Bất Bại vậy thì tại sao lại muốn đến gϊếŧ hắn, bất quá nhân sĩ ma giáo ai cũng phải gϊếŧ, cũng không tính là chuyện li kì gia. ''Ngươi còn chưa nói tên cho ta biết?''
''Nàng chính là Đông Phương Bất Bại.'' Nghĩ tới khi nãy mình còn muốn bắt sống người này, làm uy danh của mình, dụ Đông Phương Bất Bại ra, ai ngờ đâu đá lại cứng quá, bất quá hắn không cho là mình võ công thấp kém, lại tự cho là do mình khinh địch. Đại hán oán hận đẩy Trác Nhất Hàng bên cạnh ra, lảo đảo đứng dậy. Lau đi máu bên mép, lộ ra nụ cười đầy máu. ''Đông Phương Bất Bại, đại trượng phu báo thù 10 năm không muộn.''

Đúng là công dã tràng Trác Nhất Hàng nhìn đại hán lảo đảo đi xa, ''Tên này thật là vô lễ.''

''Tại sao ngươi lại không gϊếŧ hắn?'' Luyện Nghê Thường vội đuổi theo người đang ung dung đi trước dường như đang từ từ chờ mình, nghi ngờ hỏi, cho sù đối mặt với kẻ muốn lấy mạng mình thì cũng không nên nương tay.
''Đông Phương Bất Bại không hạ thủ gϊếŧ hạng người vô danh.'' Đông Phương Bất Bại nhìn Luyện Nghê Thường nghi ngờ, thuận miệng bịa một cái lý do. Cho dù người có biết rõ ta đi nữa, ta cũng không hy vọng người nhìn thấy mặt tàn nhẫn đầy máu tanh này của ta, chỉ mong có thể cất giữ lại trong ngươi mặt tốt đẹp kia.

''Hắn không nói tên thì cũng may mắn giữ lại mạng cho hắn.'' Miệng không như tâm Luyện Nghê Thường mắng thầm: Dỗ hài tử a! Đây là lý do sao, ta không tin là có mỗi tên đó ngươi lại không gϊếŧ, mà cần phải biết tên hắn.

Dường như biết được Luyện Nghê Thường đang nghĩ gì, Đông Phương Bất Bại nhăn mũi một cái thở ra, cảm giác bị người ta khinh bỉ thật không thoải mái chút nào. ''Vậy còn tên theo đuổi người thì sao? Sao lại vứt hắn đi rồi.''
Ý trêu chọc trong mắt Đông Phương Bất Bại rất rõ ràng, Nghê Thường đoạt lấy cây quạt từ trong tay Đông Phương, mở ra: ''Ta có nên nói là người nhỏ mọn hay không, ta thật sự không biết hắn.''

''Không phải hắn nói là gặp ngươi mấy lần rồi sao?'' Thái độ Đông Phương Bất Bại ân cần, nói hắn không có suy nghĩ xấu xa với ngươi vậy ta cũng phát xin lỗi vì mình dối lòng.

Luyện Nghê Thường nhìn Đông Phương Bất Bại chằm chằm một hồi, thấy trên mặt nàng có chút không được tự nhiên, mới mở miệng nói: ''Ta gặp qua nhiều người sao mà nhớ nổi chứ?'' Bất quá cho dù là thật vậy, thì thân là đồng minh rồi thành bằng hữu chưa đủ sao ngươi còn muốn dùng thân phận gì ở đây mà bất mãn? Có lẽ trong lòng Luyện Nghê Thường mơ hồ cũng nghĩ tới, nhưng nghĩ tới thân phận thật sự của hai người, thì suy nghĩ không nên này phải ngừng lại, không thể cho nó càng lớn lên được.
Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại tựa tiếu phi tiếu nhìn Luyện Nghê Thường, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu ngươi biết hắn suýt chút là khinh bạc ngươi, thì ngươi còn có thể giữ bộ dạng vân đạm phong kinh này không. Cho dù biết Luyện Nghê Thường và tên kia không liên quan gì, nhưng trong lòng nàng vẫn còn bất mãn, dường như lời nói trong miệng Nghê Thường còn gì đó cho nàng mong đợi.

''Được rồi, cần gì phải để thứ người như vậy quấy rối chúng ta hôm nay, không phải hôm nay chúng ta đi giải sầu hay sao?'' Cảm giác bầu không khí này rất kì lạ, Nghê Thường không tự nhiên chuyển đề tài, kéo tay Đông Phương Bất Bại đi. '' Nói là ra ngoài chơi, nhưng đi được một tí lại gặp một tên đòi gϊếŧ người lao ra phá.''

Đông Phương Bất Bại nhìn cây quạt của mình sắp bị Luyện Nghê Thường vày hư, vội dựt lại đây là di vật ít ỏi sư phụ để lại cho nàng, thật xấu tính mà, mình còn đau lòng tự trách muốn chết đây: ''Xem ra có kẻ trong giáo đã thấy ta ra ngoài, họ trong tổng đàn làm gì ta cũng không biết.''
''Hay là ngươi làm chưa xong.''  Thấy Đông Phương Bất Bại xem cây quạt kia thừa bảo bối, Luyện Nghê Thường có chút bất mãn bĩu môi, không phải chỉ là một cây quạt thôi sao?

''Vẫn còn loạn một chút, còn phần lớn người nhìn không được chưa nói.'' Đông Phương Bất Bại không vội vàng, mình nắm đại quyền ngang ngược tàn ác cần gì phải lo, ''Hắc, ngươi đừng có mà chỉ biết cười ta, lần đó ngươi cũng thuận tay cứu một nữ nhân, đó cũng không phải tiết kiệm bớt đi một cái đèn sao?''

Nói tới chuyện Minh Nguyệt Hiệp, thì Luyện Nghê Thường cũng không thể kể hết, không phá vỡ tự tin: ''Yên tâm lần trước đánh một trận, nhờ danh người đếm không hết, thực lực Minh Nguyệt Hiệp lại tăng, ta để cho họ coi chừng nhau, kiềm chế nhau, không có trải qua khảo nghiệm trước, tuyệt sẽ không cho bọn họ tiếp xúc với công việc nòng cốt của Minh Nguyệt Hiệp, xem thử bọn họ có được kết quả gì. Minh Nguyệt Hiệp há có thể để đám người xấu kia thèm thuồng?''
''Ngươi thật đúng là tự tin!'' Đông Phương Bất Bại cười nhìn Luyện Nghê Thường, bất quá ta thích dáng vẻ kiêu ngạo của ngươi.

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Không thích Trác Nhất Hàng, hắn chỉ là con chốt thí, hừ....