Chương 117: - Thế giới 4: Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục(30)

Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 117 – Thế giới 4: Yêu là một tia ánh sáng màu xanh lục(30)

Editor: Nhi

Beta: Min

Trong suốt tang lễ, Thời Nghệ Viện bày ra tư thái người thừa kế của gia chủ mà chủ trì tang lễ.

Nhưng hôm nay cả Tần thành không ai không biết lúc sinh thời, người nối nghiệp mà Thời lão nhắm tới là Lâm Tiện, lúc này Lâm Tiện lại chỉ yên tĩnh ngồi dưới chiếu cùng với vợ con mình, vô cùng bình tĩnh, không có một chút bi thương nào, cũng không thấy tức giận bất bình vì bị tranh mất sự nổi bật.

Hơn nữa cấp dưới cũ của Thời lão hôm nay do Thời Nghệ Viện sai phái, có thể nghĩ, chỉ thiếu một bước nữa thôi, thật đáng tiếc cho Lâm Tiện, có ai nghĩ rằng Thời lão đột nhiên qua đời đâu.

Nhân vật đủ ngành nghề tụ tập ở tang lễ, sự khoa trương của Thời Nghệ Viện hôm nay đã tuyên bố rõ ràng, kể từ hôm nay, bà ta chính là gia chủ Thời gia.

Dù cho Lâm Hạo Nhiên bại dưới tay Lâm Tiện, cắp đuôi trốn về Hạ thành, nhưng Thời Nghệ Viện vẫn còn thiên vị gã. Ngày sau Thời Nghệ Viện thoái vị, lúc này vị trí gia chủ theo đó sẽ thuộc về Lâm Hạo Nhiên, Lâm Tiện đi một vòng lớn, sắp lên tới đỉnh, lại bị ngã lại vào vũng bùn.

Các tân khách ít nhiều đều thấy tiếc nuối cho Lâm Tiện, rồi lại cảm thấy kết quả như vậy lại là lẽ đương nhiên.

Thời gia đại tiểu thư từ nhỏ đã được Thời lão sủng ái coi trọng, bà ta lớn lên ở Thời gia, nắm rõ tất cả người dưới trướng Thời lão trong lòng bàn tay, dù nửa đường gả đến Hạ thành nhưng vẫn lui tới với Thời gia, đã sớm xem gia sản Thời gia là của mình. Nhân mạch và uy tín bà ta lập được ở Thời gia, Lâm Tiện làm sao so được.

Một ngày giá lạnh nhanh chóng trôi qua, buổi tối lại có tuyết rơi, khách khứa tan hết, linh đường chỉ còn lại họ hàng và những người có quan hệ khắng khít với Thời gia.

Người của Tần gia và Ôn gia lại không đi, Bạch Lộ có quan hệ tốt với Thời Kham cũng có mặt, yên lặng như đang chờ đợi điều gì.

"Ba có tôi trông rồi, mọi người giải tán đi." Thời Nghệ Viện nhàn nhạt mở lời, bắt đầu đuổi người, "Người đâu, đưa khách quý về."

"Viện Viện, hôm nay cô như vậy là có ý gì?" Em trai ruột của Thời lão Thời Nghĩa Long bỗng nhiên lạnh mặt chất vấn.

"Chú à, từ giờ trở đi, tôi chính là gia chủ Thời gia, sau này chú đừng gọi tôi như vậy nữa." Thời Nghệ Viện thong thả ung dung nhìn qua, mí mắt khẽ nâng, có chút cao ngạo cười nhạo.

"Ông đột nhiên qua đời, không để lại di chúc, ai ngồi lên vị trí gia chủ cũng không phải do bà quyết định!" Cháu trai của Thời Nghĩa Long căm phẫn đứng lên phản bác, con thuyền lớn Thời gia này, hắc bạch đều dính, người muốn cầm lái thật sự quá nhiều.

Thời Nghệ Viện nhìn lướt qua Tần Vân Hổ và Ôn lão thái thái còn ngồi dưới chiếu, hít sâu một hơi, cả người ổn trọng nắm chắc thắng lợi, "Chẳng lẽ các người muốn cãi nhau trước mặt khách khứa à?"

"Mày!" Thời Nghĩa Long tức giận.

Nhiếp Gia nắm cổ tay Thời Kham xem đồng hồ, sắp 9 giờ rồi, y hơi đói bụng.

Thời Kham quay đầu không cần y nói, cúi đầu cười nói bên tai y: "Đói bụng à?"

Nhiếp Gia gật đầu, nhỏ giọng nói: "Còn hơi buồn ngủ nữa." Y quay đầu liếc nhìn Lâm Tiện, Lâm Tiện đang nhỏ giọng nói chuyện với Lộ Lộ, tiếp xúc với ánh mắt của Nhiếp Gia liền mỉm cười.

"Ông ngoại có lập di chúc." Lâm Tiện giao Lộ Lộ cho vợ Lộ Đoá bên cạnh, khi Thời Nghệ Viện và Thời Nghĩa Long giương cung bạt kiếm, âm thanh không lớn lại vô cùng tự tin truyền vào tai mọi người.

Anh chậm rãi đứng lên, cài lại nút thắt tây trang màu đen, đi đến đứng bên cạnh Thời Nghệ Viện.

"Cậu nói dối, chỗ luật sư của ba không có di chúc." Thời Nghệ Viện lạnh lùng nhìn anh, như đang nhìn một người chết.

"Trước đây ông ngoại có tự tay viết, chỉ là chưa kịp công khai mà thôi." Lâm Tiện lấy trong ngực ra một phong thư, tuyên đọc di chúc của Thời lão trước mặt mọi người.

Thời lão để lại toàn bộ Thời gia cho Lâm Tiện, đến cả con ruột Thời Nghệ Viện và Thời Kham cũng không có phần, càng đừng nói là họ hàng.

Mọi người dưới chiếu ồ lên, không ngờ đến phút cuối còn có thể xoay chuyển tình thế. Thời gia lập nghiệp từ hắc đạo, coi trọng đạo nghĩa, nếu Thời lão đã để lại di chúc, Thời Nghĩa Long cũng không nói nhiều.

Thời Nghệ Viện cũng không ngờ Lâm Tiện có thể lấy di chúc ra trước mặt mọi người.

Thật ra bà ta không hoảng hốt, chỉ lấy hai ngón tay kẹp di chúc nhìn kỹ một lần, nhếch môi cười lạnh nói: "Ừ, đây đúng là nét chữ của ba. Không ngờ ông ấy lại coi trọng cậu như vậy, giao tất cả cho cậu."

Lâm Tiện nói: "Cho nên..."

"Cho nên?" Thời Nghệ Viện nhướng mày nhìn anh, cho dù là làm trò trước mặt họ hàng và người ngoài, bà cũng không hề kiêng kị xé tan di chúc thành từng mảnh, "Cho nên hiện tại, trong tay cậu không có di chúc."

"Thời Nghệ Viện! Đến di chúc của anh mà cũng dám xé, cô xem họ hàng nhà chúng ta chết hết rồi sao?!" Thời Nghĩa Long nổi giận nói.

Những người họ hàng khác cũng bắt đầu sôi nổi khiển trách, Thời Nghệ Viện chỉ búng tay, phân phó nói: "Đây là linh đường của ba, không cho phép ai gây chuyện, đuổi hết người không an phận ra cho tôi!"

Đối phương chính là Thời Nghĩa Long, nhưng sau khi Thời Nghệ Viện phân phó xong, những thuộc hạ canh giữ ở linh đường do Xà Quân cầm đầu, đúng là dám đuổi, tiến lên muốn xách ông ta lên.

Thời Nghĩa Long tức muốn chửi ầm lên, những người họ hàng khác cũng sốt ruột, cấp dưới cũ của Thời lão đứng sau Thời Nghệ Viện, sát khí bừng bừng đập vào mặt, lập tức khống chế những họ hàng đang phẫn nộ.

Ngay tức khắc bọn họ liền ý thức được Thời Nghệ Viện đang muốn dùng sức mạnh đoạt vị.

Lâm Hạo Nhiên cúi đầu im ắng, không có động tĩnh gì. Các tân khách nhìn hiện trường hoang đường, nhưng cũng không ai phản ứng, Ôn lão thái thái là người ở trung tâm quyền lực, hôm nay không biết xuất phát từ lý do gì đến tham gia tang lễ của Thời lão, từ buổi sáng cũng chỉ yên lặng ngồi trong góc. Lão gia tử Tần Vân Hổ và Thời lão qua lại mấy chục năm, nhưng lúc này cũng ngồi yên lặng làm như không thấy.

Chỉ có Bạch Lộ nhàn nhạt nói: "Đại tiểu thư, ngài làm thế ngay trước mặt tôi có vẻ không được tốt lắm nhỉ?"

Ông là sư đoàn trưởng quân khu thủ đô, dù cho không quản được đấu tranh nội bộ Thời gia, nhưng xé di chúc của Thời lão ngay trước mặt ông, nói trái pháp luật cũng không quá.

Thời Nghệ Viện nhếch môi cười nói: "Bạch sư trưởng muốn xen vào chuyện linh tinh này sao?"

Bạch Lộ nhìn Thời Nghĩa Long bị Xà Quân lôi đi từ trên ghế, yên lặng gật đầu, lãnh đạm nhướng mi, "Thôi, xem như tôi chưa nói gì."

"Hoang đường! Quả thực là hoang đường!" Thời Nghĩa Long suýt nữa làm Xà Quân đang túm té ngã.

"Diệp Anh." Thời Kham hờ hững gọi một tiếng.

Diệp Anh lập tức tiến lên một bước khống chế cổ tay Xà Quân, tàn nhẫn nói: "Buông tay, xem ra răng của anh đã mọc lại rồi nhỉ, quai hàm không đau đúng không?"

Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn và sợ hãi khi răng trong miệng bị người ta đấm bay đột nhiên dâng lên trong lòng, Xà Quân cứng đờ thất thần, bị Diệp Anh cho một bạt tai lệch mặt sang bên.

Vị này chính là vệ sĩ bên cạnh Thời lão được coi trọng nhất, nghe nói là sát thủ, từ nhỏ đã bị Thời lão ném vào binh đoàn lính đánh thuê ở Columbia tập huấn, lúc này bị trợ lý của Thời Kham tát một cái đã một miệng đầy máu.

Thời Nghệ Viện tức giận, giận trừng mắt quát Thời Kham: "Thời Kham! Đến bây giờ mày còn dám đối nghịch với tao, mày muốn chết à?"

"Di thư của Thời Nhất Minh bà còn dám xé, tôi có gì không dám chứ." Giữa mày Thời Kham đầy kiêu căng, "Không còn sớm nữa, Gia Gia cũng đói bụng rồi, tôi còn muốn về nấu cơm tối cho người yêu, bà cứ từ từ chơi đi."

Nói rồi đứng dậy kéo Nhiếp Gia đi.

Lâm Hạo Nhiên yên tĩnh cả ngày nay bỗng chốc ngẩng đầu, vừa vội vàng lại vừa không nỡ mà nhìn Nhiếp Gia.

"Mày vào thì dễ, ra thì khó đấy." Thời Nghệ Viện lạnh lùng cười, bà ta chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói bên tai gã: "Không phải là mày còn nhớ thương Nhiếp Gia sao, bây giờ người đang ở trước mặt, gϊếŧ Thời Kham mày sẽ có được y, động thủ đi. Bây giờ mẹ đã là gia chủ Thời gia, dù mày gϊếŧ người công khai tao cũng có thể ém xuống cho mày." Nói rồi, lén lút nhét một khẩu súng lục nhỏ vào tay gã.

Lời này nhỏ nhẹ dịu dàng, người khác không nghe được, Lâm Tiện lại có thể đoán được đại khái.

Anh nhìn Lâm Hạo Nhiên bỗng nhiên si ngốc nhìn Nhiếp Gia, cười lạnh trong lòng. Trước đây Thời Nghệ Viện yêu thương Lâm Hạo Nhiên bao nhiêu, bây giờ chỉ xem gã thành công cụ có thể lợi dụng. Thật ra Thời Nghệ Viện không biết thân phận của cậu, cho tới nay cậu cũng không có tính uy hiếp đối với bà ta, bà ta muốn gϊếŧ người, đơn giản là mạnh miệng mà thôi.

Lâm Hạo Nhiên gϊếŧ người công khai, bà ta có thể bảo vệ cái khỉ gì, chưa nói đến thị trưởng Tần thành Ôn Viễn Phong còn ở đây, nơi này còn có một Bạch sư đoàn trưởng quân khu thủ đô đang ngồi đó.

Vì mạnh miệng, không hề tiếc mạng của con trai mình, dù sao hiện giờ đối với bà ta mà nói, Lâm Hạo Nhiên chỉ là một phế vật vô dụng, dùng gã để diệt trừ người khiến mình khó chịu, mạnh miệng nhưng có lời.

Không biết có phải là do Lâm Hạo Nhiên nhớ Nhiếp Gia đến điên rồi không, vậy mà dám động thủ thật.

Gã giơ súng.

Nhiếp Gia tàn nhẫn nhăn mày, Thập Lý ném cái dù đen trong tay cho y, Nhiếp Gia nắm cán dù, rút ra một con dao sáng loáng, nhanh chóng tiến lên một bước, hất bay nòng súng của Lâm Hạo Nhiên.

Thời Nghệ Viện hoảng sợ, lùi về sau một bước.

Động tác của y quá mạnh mẽ, dù người xung quanh biết y hướng về phía Lâm Hạo Nhiên cũng không nhịn được mà bị khí thế này làm cho chấn động, tê rần cả cổ.

"Nhiếp Gia......" Lâm Hạo Nhiên đỏ mắt nhìn y.

"Quả nhiên là tính xấu của anh vẫn không đổi." Nhiếp Gia gác dao trên vai gã, hơi thở trầm xuống, tàn nhẫn định đâm vào động mạch cảnh của gã.

Thời Kham chỉnh lại nút tay áo của mình, nhẫn kết hôn trên tay hơi loé lên, "Gia Gia."

Hành động của Nhiếp Gia ngừng lại, chỉ là ánh mắt hung ác nhìn Lâm Hạo Nhiên vài giây, sau đó ném dao cho Diệp Anh đứng bên cạnh, xoay người về lại bên người Thời Kham.

"Về thôi." Thời Kham thuận thế ôm lấy eo y.

Nhiếp Gia lại bắt đầu ngang ngược, đứng yên tại chỗ hung hăng nói: "Không đi, em muốn ở lại xem kịch."

Thời Kham xoa đầu y.

Thập Lý lập tức mang ghế đến cho y, Diệp Anh thu dao vào dù, cùng với Thập Lý đứng hai bên, hung ác như thần giữ cửa.

Hiện trường hơi xấu hổ, người bên họ hàng đều toát mồ hôi hột dùm Thời Kham, lặng yên hơn ba mươi năm, lúc này xung đột với Thời Nghệ Viện làm gì, không muốn sống nữa thật sao.

Thần sắc Thời Nghệ Viện âm trầm, bà ta ngẩng đầu nhìn phía xa có người đi tới, giữa một đám người mênh mông cuồn cuộn.

Là Nami Yaichiro, thân phận của người này nhạy cảm, có thể là không hề có cảm giác an toàn, đi đâu cũng phải trang bị vệ sĩ đến tận răng, lúc này vào linh đường, Thời Nghệ Viện nén hoả khí xuống miễn cưỡng đón khách, "Sao ngài Nami lại đến đây?"

Nami Yaichiro căn bản lười đến nhìn bà ta, đi thẳng đến bên Thời Kham khom lưng thăm hỏi: "Ông chủ, chuyện ngài phân phó đã làm xong, cảnh sát sẽ đến ngay."

Một tiếng ông chủ của anh ta khiến cả linh đường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy kim rơi.

Thời Nghệ Viện như đã bị kinh sợ, đồng tử tàn nhẫn giãn ra hai vòng, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp, sững sờ ra đó. Lâm Hạo Nhiên sớm đã đoán được thân phận của Thời Kham không thấp, lại không nghĩ rằng có thể đến mức được thương nhân súng ống đạn dược quốc tế Nami Yaichiro khom lưng uốn gối gọi ông chủ.

Nhất thời, người bên họ hàng cũng không ầm ĩ nữa, tất cả đều không thể tin được mà nhìn Thời Kham.

Chỉ có Tần gia và Ôn gia còn cả Bạch Lộ bình tĩnh như thường mà ngồi tại chỗ, thậm chí Bạch Lộ còn nhàm chán ngáp ngáp.

"Cậu cũng nhanh nhỉ, Tiểu Lãng*." Diệp Anh vỗ vai Nami Yaichiro như anh em tốt, Nami Yaichiro cười haha.

*Nami Yaichiro tiếng Trung là 浪矢一郎 (Lãng Thỉ Nhất Lang)

Thập Quân bĩu môi không vui, hừ, toàn giành hết nổi bật trước mặt chị Anh.

Diệp Anh nói chuyện với Nami Yaichiro như vậy, trong lời nói có sự ăn ý quen thuộc, người có tai đều có thể nghe được.

Thời Nghệ Viện hung hăng siết chặt tay, "Nhiều năm như vậy, mày nhẫn nhịn cũng giỏi đấy Thời Kham, xem thường mày rồi."

Hết chương 117.