Đăng vào: 12 tháng trước
Có lẽ vì Bắc Bang cũng gia nhập chiến cuộc, nên nhất thời khiến cho Hiên Viên Ngưng Sương an tĩnh lại, cộng thêm mấy lần trước đó nàng ta tùy tiện xuất thủ, bị hao tổn không ít nhân lực, cho nên trước khi bắt đầu buổi cung yến tổ chức cho bát phương đến bái, thì Hiên Viên Ngưng Sương không còn tiếp tục hành động nữa.
Người Đông Du với phủ Thái tử qua lại rất gần, điều này khiến mọi người cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tuy rằng Đông Du không quá cường đại, nhưng bởi vì họ có Thuật vu cổ, nên vẫn luôn không thích kết giao với các quốc gia khác quá gần, phòng ngừa ngoại nhân tham dự vào trong chính đảng của Đông Du.
Thương thế của Sơ Nhị và Sơ Tam trải qua nửa tháng tu dưỡng, cũng đã dần dần tốt lên bảy phần, điều này nhất thời làm cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm đó, trong đình viện phủ Thái tử, ánh trăng ôn nhu rải xuống, chảy dài trên những cung điện xa hoa, khắp nơi một mảnh sáng ngời.
Ngày kế tiếp, chính là yến hội đầu tiên tổ chức cho sứ thần các quốc gia sau khi Mộc Chính Đức kế vị, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Ân Cửu Dạ ôm trọn Mộc Tịch Bắc tựa ở trên một chiếc nhuyễn tháp, bởi vì thời tiết buổi chiều đã trở lạnh, nên hai người đắp một tầng chăn mỏng.
Cung yến ngày mai, có lẽ sẽ không yên tĩnh, cũng không biết kế hoạch mà mình trù tính đã lâu có thể thành công hay không.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhân sự đã chuẩn bị đủ, chỉ còn xem ý trời như thế nào thôi.
Giờ phút này trong một phủ đệ ở đế đô, Hiên Viên Ngưng Sương đang ngồi trong một gian phòng rất bắt mắt, mơ hồ có thể thấy được là phong cách của Nam Kiều, ngược lại khiến người ta bội phục trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể trang hoàng nơi này tinh xảo đến như thế.
Hiên Viên Ngưng Sương ngồi ở trước một cái bàn, ánh nến sáng tối nhảy nhót ở trên khuôn mặt yêu diễm, bờ môi đỏ tươi như máu, vạt áo cổ áo mở rộng, tùy ý xõa tung.
Trên bàn để một cây roi xương người hiếm khi rời tay, lam bảo thạch trên mặt ở dưới ánh nến chiếu rọi chiết xạ ra tia sáng quỷ dị.
Ngoài cửa đi vào một nam tử, là tên nam tử âm nhu mà nàng ta cực kì sủng ái.
" Thái hậu nương nương gửi thư." Người tới giao thư vào trên tay Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương vừa nghe thấy nam tử nói xong, thân thể không tự chủ được cứng đờ, xem ra, mẫu hậu quả nhiên đã biết tình hình gần đây của mình ở đế đô.
Mở thư ra, chữ viết trên đó lập tức đập vào tầm mắt, ánh mắt Hiên Viên Ngưng Sương chợt lóe lên nói: " Đi hồi âm cho mẫu hậu, dặn dò người, ta nhất định sẽ hoàn thành, sẽ không làm cho người thất vọng đâu."
Đêm lạnh sương dày, sau khi tên nam tử này lui ra, một nữ tử toàn thân hắc y, đầu đội mũ rộng vành màu đen, nhìn không thấy dung mạo đứng ở trước cổng phủ đệ của Hiên Viên Ngưng Sương.
Xuyên thấu qua hắc sa, ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu cao lớn của tòa phủ đệ này, chỉnh lại ngay ngắn mũ rộng vành có hơi nghiêng, tiến lên nhẹ nhàng gõ đại môn phủ đệ.
Trong phủ thật lâu không có động tĩnh, nữ tử cũng không vội, vẫn không sợ làm phiền người khác không nóng không lạnh tiếp tục gõ vào đại môn.
Cửa kẽo kẹt một tiếng bị mở ra, một quản gia dáng vẻ còn buồn ngủ nhìn vào người tới: " Ai vậy? Ngươi tìm ai?"
" Xin nói cho Hiên Viên công chúa, ta có thể trợ giúp công chúa một phần sức lực." Trong mắt quản gia lóe lên một tia sát ý, ánh mắt nhìn về phía nữ tử một thân hắc y mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Hiên Viên Ngưng Sương mặc dù ở tại đế đô, nhưng chỗ ở bên ngoài là khách điếm Ân Cửu Dạ an bài cho, nữ tử một thân hắc sa lai lịch không rõ này là người phương nào? Đêm khuya lẻ loi một mình tới cửa không nói, vậy mà còn biết công chúa nhà mình ở đây.
Ngay khi quản gia đang xã giao có lệ với nữ tử, thì đồng thời cũng đã có người âm thầm truyền tin tức này lại cho Hiên Viên Ngưng Sương.
"Có thể giúp bản cung một phần sức lực?" Hiên Viên Ngưng Sương nhíu lại lông mày hỏi ngược lại.
Tên nam tử âm nhu vừa rồi đi hồi âm cho Thái hậu Nam Kiều đã trở lại, ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương, tùy ý để Hiên Viên Ngưng Sương dựa ở trên người mình.
Nam tử này là mưu sĩ lần này theo Hiên Viên Ngưng Sương đến Tây La, cũng bởi vì tướng mạo của hắn, nên vẫn luôn là nam tử Hiên Viên Ngưng Sương sủng ái nhất.
" Vân Khải, ngươi thấy thế nào? " Hiên Viên Ngưng Sương hé môi đỏ.
" Thuộc hạ cho rằng, có thể gặp thử một lần, người này đã dám một mình đến đây, lại còn đi thẳng vào vấn đề, cho thấy ý đồ đến, có lẽ... Thật sự có thể giúp công chúa một phần sức lực." Nam tử chậm rãi mở miệng, một sợi chỉ đen rủ xuống.
" Đúng vậy a, bây giờ tòa phủ đệ này là thiên hạ của bản cung, cho dù nàng ta có ba đầu sáu tay, nếu như bản cung muốn nàng ta chết, nàng ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chết tại đây thôi. " Hiên Viên Ngưng Sương gật đầu nói, đồng thời lệnh ám vệ dẫn người vào.
" Không biết tiểu thư đến từ nơi nào?" Quản gia vẫn tiếp tục thử thăm dò, đao trong tay lại thời khắc chuẩn bị động.
" Đến từ nơi nên đến. " Nữ tử áo đen không nhanh không chậm đáp, trong giọng nói có một loại khí chất siêu phàm thoát tục.
Một tên thị vệ xuất hiện phía sau nói với quản gia gì đó, quản gia khẽ gật đầu, nghiêng người nói với nữ tử áo đen: " Nếu đã đường xa mà đến, đó chính là khách, công chúa điện hạ cho mời, xin theo lão nô vào đây."
Nữ tử áo đen gật gật đầu, dường như hết thảy đều ở trong dự liệu của nàng ta.
Xuyên qua thủy tạ cùng hành lang thật dài, nữ tử hắc sa được đưa tới phòng của Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương vừa mới uống xong một bát máu, lộ ra dung nhan càng thêm yêu diễm.
Nữ tử áo đen vừa mới ngồi xuống, liền chủ động mở miệng nói: " Phương pháp dưỡng nhan này quả nhiên khiến cho công chúa dung mạo vô song."
Hiên Viên Ngưng Sương lặp đi lặp lại ma sát chén trà trong tay, nằm ở trên đùi nam tử, nghiêng đầu từ trên xuống dưới đánh giá nữ tử đội mũ rộng vành này.
" Đeo cái mạng che mặt, bản cung cũng không cảm nhận được thành ý của ngươi. " Hiên Viên Ngưng Sương thu hồi ánh mắt, rơi vào trên móng tay đỏ tươi của mình.
Khóe môi nữ tử áo đen sau khăn che mặt hơi cong lên, bàn tay trắng nõn nâng lên, tháo xuống mạng che mặt.
Hiên Viên Ngưng Sương khẽ nhướn mày, trong mắt lóe lên một chút kinh dị, khí sắc của nữ tử này thoạt nhìn giống nàng đến mấy phần, có lẽ cũng uống máu người mới có thể diễm lệ như vậy.
" Chậc chậc... Thật sự là dung mạo đẹp, chỉ không biết chuyện ngươi nói muốn giúp bản cung là như thế nào? " Hiên Viên Ngưng Sương ngữ khí âm nhu mở miệng hỏi.
" Nghe nói công chúa vừa mới đến Tây La, đã có người đánh mặt công chúa, khiến công chúa tổn binh hao tướng, uy nghiêm mất sạch. " Nữ tử áo đen cười nói.
Ánh mắt Hiên Viên Ngưng Sương lóe lên một tia sát ý, từ trước tới giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với nàng như thế!
Roi trong tay quấn lấy cổ nữ tử áo đen: " Ngươi tốt nhất có thể cho bản cung một đáp án hài lòng, nếu không bản cung không ngại dùng mạng của ngươi, tạo dựng uy nghiêm cho bản cung."
" Ha ha. Công chúa an tâm chớ vội, giết ta, công chúa sẽ gặp thêm rất nhiều phiền phức, sao không lưu lại ta tận lực cho công chúa chứ? " nữ tử áo đen kia cũng không lo lắng, bàn tay trắng nõn xoa lên roi xương người kia, ánh mắt lấp lóe.
Hiên Viên Ngưng Sương thu hồi roi: " Ồ? Ngươi muốn tận lực vì bản cung? Chỉ là bản cung cũng không lưu người vô dụng."
" Nghe nói thủ hạ của công chúa có một cao thủ ngự thú, nếu ta đoán không lầm, hôm đại hôn Thái tử, đàn dơi đầy trời kia chính là thủ hạ của công chúa gọi đến, chỉ tiếc, gặp phải Thánh nữ Đông Du nhúng tay, mặc kệ hắn là thần thánh phương nào, cũng không có khả năng có phần thắng, mà ta, có thể giúp công chúa một lần nữa thay đổi bại cục này. " Bờ môi của nữ tử áo đen cũng hiện ra một màu đỏ tươi không bình thường.
Hiên Viên Ngưng Sương mắt sắc hơi sâu: " Ngươi cống hiến cho bản cung, lại muốn từ chỗ của bản cung có được cái gì?"
" Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần cái đầu trên cổ Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ! " Trong mắt nữ tử áo đen hiện lên hận ý tàn nhẫn, hận ý nồng đậm kia ở trong căn phòng yên tĩnh này chớp mắt nổ tung!
Hiên Viên Ngưng Sương cong lên khóe môi: " Đã như vậy, bản cung vô cùng mong ngóng xem ngươi tương trợ."
Nữ tử áo đen tạm thời được an trí tại tòa phủ đệ này, Hiên Viên Ngưng Sương nhìn phương hướng nữ tử rời đi như có điều suy nghĩ, sâu kín hỏi nam tử sau lưng: " Vân Khải, ngươi nói, nàng ta là ai?"
Nam tử âm nhu chậm rãi nói:" Quả nhiên là tỷ muội tình thâm."
Hiên Viên Ngưng Sương cười ha hả, xoay người bắt đầu quấn quýt cùng nam tử kia.
Ngày kế tiếp thời tiết có chút âm u, nhưng ở trong ngày hè chói chang, lại là ngày đẹp hiếm có, thiếu đi không khí nóng nực, khiến cho tâm tình người ta thoải mái hẳn.
Nếu không phải hôm nay có cung yến, Mộc Tịch Bắc nhất định sẽ lôi kéo Ân Cửu Dạ đi dạo một vòng, đáng tiếc, một ngày như vậy, lại chỉ có thể dùng để giết người!
Bởi vì là chủ nhà, nên Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc phải vào đại điện sớm, để nghênh đón sứ thần các quốc gia.
Trước chính điện trưng bày hai lư hương bạch hạc, hai bên thì đặt kín bàn trà dây leo tường vân, cách nửa mét lại có một cái, cực kì chỉnh tề.
Đám đại thần đã lần lượt trình diện, Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc phân biệt đại biểu cho nam nữ hoàng thất hàn huyên cùng đại thần và các phu nhân.
Cung tỳ y phục màu hồng tay nâng rượu ngon mỹ vị lần lượt lên đài, âm thanh du dương của sáo trúc từng tiếng lọt vào tai, các đại thần đều vẻ mặt vui cười.
Từ sau khi Mộc Chính Đức lên ngôi, triều đình chớp mắt bị quét sạch, cho dù có một số dư nghiệt nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời tránh né mũi nhọn, triều chính hoang phế đã lâu nay được khởi sắc, bằng vào quốc khố sung túc giàu có, trong lúc nhất thời Tây La có thể nói là phát triển thần tốc, rất nhiều vấn đề tạm ngưng đã lâu đều được đưa vào danh sách quan trọng.
Đám sứ giả tiểu quốc đến sớm hơn một chút, trên mặt Ân Cửu Dạ mặc dù không có quá nhiều biểu tình, nhưng cũng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, không có khinh đãi ai.
Mộc Tịch Bắc một thân hoa phục kim sắc đứng ở giữa đám người, đóa mẫu đơn to lớn mang theo một loại tôn quý tuyệt đại xinh đẹp, mũ phượng kim sắc hơi rủ xuống, rớt xuống một viên đông châu ở trên trán, theo nét mặt tươi cười của nữ tử ngẫu nhiên lắc lư, khiến cho người ta không dời nổi mắt.
" Nam Kiều công chúa giá lâm ~ " Rất nhanh có người thông báo.
Hiên Viên Ngưng Sương một thân váy dài màu xanh nhạt trên mặt mang theo nụ cười lạnh dưới sự vây quanh của mấy tên nam tử đi đến, ánh mắt đầu tiên đã rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc phá lệ nổi bật ở trong đám người.
" Vân Khải, trời cao thật sự là không công bằng, mỹ mạo, quyền lực, tình yêu, tài phú, tất cả những thứ tốt đẹp vậy mà đều cho nữ tử kia, thật sự là khiến bản cung thật ghen tỵ. " Hiên Viên Ngưng Sương nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Vân Khải hơi ngước mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một cái nói: " Công chúa điện hạ, ông trời rất công bằng, nếu nàng ta chỉ có hai mươi năm tuổi thọ, thì sẽ luôn muốn hưởng sớm phúc khí của tám mươi năm, đây cũng là sống lâu trăm tuổi."
Hiên Viên Ngưng Sương nghe xong tâm tình tốt lên, không hề cố kỵ cười ha hả: " Ha ha ha ha ha. Vẫn là Vân Khải ngươi hiểu tâm tư bản cung nhất."
Mộc Tịch Bắc nghe thấy tiếng cười của Hiên Viên Ngưng Sương, liền cười đi qua: " Hiên Viên công chúa đến rồi, bản cung không tiếp đón từ xa, mong công chúa điện hạ thứ tội cho."
Hiên Viên Ngưng Sương trên dưới đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen, khẽ nói: " Bản cung thật sự là hiếu kì, rốt cục vì sao ngươi sinh ra lại mỹ mạo như vậy? Có bí pháp gì sao?"
Mộc Tịch Bắc cười nói: " So sánh với Hiên Viên công chúa điện hạ, bản cung thật sự là kém rất nhiều."
" Ồ? Thì ra ngươi chuyên dùng bí pháp thải dương bổ âm? Như thế xem ra, thái tử điện hạ của quý quốc cũng nên cẩn thận, nếu không có ngày khí huyết mất hết, vậy non sông tốt đẹp này chẳng phải lại đổi chủ sao? Ha ha ha ha ha! " Thanh âm của Hiên Viên Ngưng Sương đột nhiên to lên.
Lời nói bừa bãi kia lại làm cho rất nhiều người hướng mắt lại đây.
Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, thải dương bổ âm? Đây là muốn mọi người cho rằng nàng là yêu nữ hoạ quốc? Đồng thời còn cuồng vọng nguyền rủa thiên hạ của Mộc Chính Đức không có người kế tục, Tây La lần nữa đổi chủ?
Mọi người nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt đều mang theo dò xét, mặc dù bởi vì thân phận của nàng, không có người nào dám nghị luận quá nhiều, thế nhưng trong lòng vẫn nổi lên sự do dự, chẳng lẽ lời nói của công chúa Nam Kiều là thật, nếu không vì sao Vĩnh Dạ công chúa này lại xinh đẹp như vậy? Thật giống như từ trong tranh bước ra vậy.
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Hiên Viên công chúa thật biết nói đùa, bản cung đúng là không biết thế gian này lại có kỳ pháp bực này, quả nhiên là không học rộng tài cao bằng Hiên Viên công chúa."
" Nếu đã không bằng bản cung, như vậy Vĩnh Dạ quận chúa ngài hãy học tập nhiều vào, dù sao giữ một nam tử ưu tú như thái tử điện hạ, cũng không biết lợi dụng, thật sự là đáng tiếc, nếu như Vĩnh Dạ quận chúa xấu hổ đến bực này, không bằng để bản cung đến làm thay cho! Ha ha ha ha ha... " Khóe miệng Hiên Viên Ngưng Sương khẽ cong lên.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, Hiên Viên Ngưng Sương hoa lệ vượt qua Mộc Tịch Bắc, đi đến chỗ ngồi của mình.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn Hiên Viên Ngưng Sương đưa lưng về phía mình, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng ý cười bên khóe miệng vẫn không thay đổi.
Thái tử Bắc Bang Chiến Đông Lôi cũng đến, trên mặt treo ý cười hào sảng, hàn huyên qua với Ân Cửu Dạ, Chiến Đông Lôi trực tiếp đi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc: " Vĩnh Dạ công chúa hết thảy mạnh khỏe."
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Chiến Thái tử quả nhiên có uy nghi của bậc đế vương."
Hai người ngoài mặt thì hàn huyên, nhưng tâm tư Mộc Tịch Bắc lại đang nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc vì sao Hiên Viên Ngưng Sương lại phách lối như vậy?
Lúc trước Hoàng đế Tây La cùng với Thái hậu Nam Kiều là tỷ đệ, cho nên giữa Nam Kiều và Tây La ít nhiều còn tính là minh hữu, cho nên dù phía Nam Kiều giằng co với Bắc Bang cũng không có gì cố kỵ.
Nhưng mà trước mắt, tạm thời không nói đến chuyện Bắc Bang xưa nay đã đối địch với Nam Kiều, thì Đông Du hiện giờ cũng đã đứng cùng một chiến tuyến với Tây La, nhưng vì sao Hiên Viên Ngưng Sương lại lớn lối như thế? Chẳng lẽ nói Nam Kiều đã cường đại đến mức độ này? Chỉ cần dựa vào thực lực của bổn quốc mà đã có thể ứng đối được cả Tam quốc liên thủ?
Sau khi sứ thần các quốc gia đến đông đủ, cũng không lâu lắm, thì Mộc Chính Đức một thân long bào xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Chiến Đông Lôi dẫn đầu tiến lên nói: " Cung chúc Tân đế Tây La đăng cơ, mong bệ hạ ân trạch phủ khắp tứ hải, Tây La càng ngày càng phồn thịnh."
Chiến Đông Lôi trình lên hạ lễ của Bắc Bang, hai mươi vạn ngựa tốt cùng hai mươi vạn binh khí, còn có một gốc cây San Hô đỏ cao bằng một người, phía trên điểm đầy bảo thạch chế thành trái cây, ngũ quang thập sắc, vô cùng chói mắt.
Mộc Chính Đức cười tủm tỉm gật đầu, nhìn không ra tâm tình gì: " Tâm ý của Bắc Bang trẫm đã nhận được, Vương công công, viết chỉ đáp lễ Bắc Bang lương thực ba mươi vạn, hạt giống năm vạn, tặng một đôi ngọc như ý Bát Bảo Thiên tôn, nguyện Bắc Bang đạt thành mong ước."
" Đa tạ bệ hạ. " Chiến Đông Lôi gật đầu nói tạ, nhưng trong lòng thì lại nghĩ phải chăng Mộc Chính Đức lại đang tính toán cái gì.
Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, tâm tư phụ thân quả nhiên luôn khó dò, hạ lễ Bắc Bang đưa chính là lợi khí dẫn đến sinh linh đồ thán, nếu như có chiến tranh bộc phát, sẽ chỉ người người oán trách, mà hạ lễ phụ thân đáp lại lại có thể cứu nguy cơ lương thảo cho Bắc Bang, xa ngoài vạn dặm, cũng có thể thu hoạch lòng người.
Lần này thánh nữ Đông du đến đây tặng lên hai con Bạch Hổ cùng hai con Linh Hồ, theo thứ tự là toàn thân trắng như tuyết, vừa nhìn liền biết là linh vật khó được, trừ cái đó ra, cung phụng hơn mười loại thảo dược hiếm thấy ở Tây La, mỗi loại tính bằng tấn.
" Nguyện bệ hạ được trời phù hộ, phúc phận vạn năm. " Thánh nữ Đông Du cung kính mở miệng nói, nhìn phá lệ thành kính.
Mộc Chính Đức vẫn như cũ chỉ cười tủm tỉm gật đầu nói: " Thánh nữ Đông Du có lòng, quà đáp lễ Đông Du hai mươi vạn tướng sĩ, vì Đông Du thủ hộ biên phòng, đều do Thánh nữ điều lệnh, đồng thời đáp lại mười vạn xấp Thục tú lệnh gia và thêm một bích đầm minh châu."
Mộc Tịch Bắc cũng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thì chuyển cực nhanh, xem ra, phụ thân có ý định nhất thống thiên hạ, mặc dù Đông Du am hiểu thuật vu cổ, có một đám tín đồ điên cuồng, nhưng binh lực lại yếu kém, nay phụ thân điều động hai mươi vạn tướng sĩ đi Đông Du, danh chính ngôn thuận, nhìn như thủ vệ Đông Du, nhưng kì thực lại là biến thành nắm giữ Đông Du.
Bây giờ Đông Du vẫn luôn bị Ân Cửu Dạ khống chế trong tay, chỉ cần nàng mở miệng, tín đồ Đông Du tất nhiên sẽ tiếp nhận những binh lính này, chỉ cần đóng quân ba đến năm năm, thì đã có thể thăm dò tình thế của Đông Du, hôm nay thiên hạ rục rịch muốn động, nhưng loại an tĩnh này quyết không duy trì quá mười năm, chắc chắn sẽ có một ngày bùng nổ, lúc này Mộc Chính Đức bắt đầu bố cục, không thể không nói là hao hết tâm cơ, đi trước rất nhiều bước.
Hiên Viên Ngưng Sương đi lên phía trước mở miệng nói: " Thấy Bắc Bang cùng Đông Du ra tay hào phóng như vậy, thật sự là khiến Nam Kiều ta có chút xấu hổ, có điều thứ mà Nam Kiều ta đưa tới bây giờ chỉ có người tặng biết, nếu như có người biết được vật này là cái gì, như vậy Nam Kiều ta sẽ hai tay dâng lên."
Dứt lời, Hiên Viên Ngưng Sương vỗ tay một cái, mấy tên binh sĩ Nam Kiều tay nâng một cái khay bị vải đỏ che lại, đi lên đại điện, bước đến đứng ở sau lưng Hiên Viên Ngưng Sương.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên mười cái khay kia, rơi vào trầm tư.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Sorry, càng chậm rồi, gần đây thân thể có chút khó chịu, eo không biết thế nào, trừ phi nằm thẳng, nếu không sẽ rất đau...