Đăng vào: 12 tháng trước
Mộc Tịch Bắc đảo qua lưu ly châu trong tay Mộc Chính Đức, gật gật đầu, cùng Ân Cửu Dạ liếc nhau một cái không nói gì.
Mộc Chính Đức dẫn Ân Cửu Dạ đi tới hậu viện Tướng phủ, Tướng phủ cũng bởi vì chiến loạn mà một lần nữa sửa chữa một phen, có điều động tác vẫn không lớn bằng Phủ thái tử, nhưng dù vậy, hậu viện vẫn liên kết với một con sông, sông này hình như là từ bên ngoài đưa vào, cho nên dù đang vào đông, cũng không bị đông kết, ngược lại sóng nước mênh mông, vỗ vào nham thạch, bắn ra hàn khí bức người.
Ân Cửu Dạ thấy con sông lớn này không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức mở hộp trong tay ra, bên trong an tĩnh nằm bảy viên ngọc châu lưu ly, óng ánh chói mắt, hiếm thấy dị thường.
" Bảy viên hạt châu này là mẫu thân Bắc Bắc lưu lại, nếu ngươi đã muốn biểu thị thành ý của mình, vậy hãy tìm bọn chúng trở về đi. " Mộc Chính Đức vừa mới nói xong, bảy viên hạt châu cũng liền bị ném vào dòng sông mãnh liệt, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Ân Cửu Dạ không chút do dự, tung người nhảy xuống, nước sông rất sâu, cho dù Ân Cửu Dạ cao, nhưng nước cũng phải đến ngực hắn, Mộc Chính Đức nhìn thấy dáng vẻ Ân Cửu Dạ không chút do dự, hơi nheo lại hai con ngươi, dư quang khẽ quét qua Mộc Tịch Bắc đang trốn sau một cây đại thụ, trong lòng thở dài, Ân Cửu Dạ à Ân Cửu Dạ, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, Bắc Bắc đứa nhỏ này tâm tư nặng, nếu như ngươi lưu được, tự nhiên là vô cùng tốt, nếu như ngươi lưu không được, vậy cũng đừng trách người khác.
Mộc Tịch Bắc đứng ở sau cây, nước mắt một giọt tiếp một giọt lăn xuống, Ân Cửu Dạ đồ ngốc này, cái này rõ ràng là cha ta cố ý làm khó dễ chàng, muốn chàng lui bước, chàng cần gì phải ngốc như vậy.
Mùa đông nước trong sông lạnh đến thấu xương, đứng ở bờ sông mà còn có thể cảm nhận được hàn khí xen lẫn trong nước sông, một khi nhập vào trong nước, lạnh lẽo thấu xương liền theo khe hở xương cốt nháy mắt lan tràn đến toàn thân.
Ân Cửu Dạ ngụp đầu trong sông, hồi lâu mới ngoi lên, nhưng không lâu lắm lại lặn xuống.
Mộc Chính Đức đứng ở bên bờ nhìn một hồi, mở miệng nói: " Giờ ngươi cứ ở nơi này tìm đi, ta tuổi tác lớn, thân cốt có chút không chịu nổi, về trước uống chén trà nóng, đến tối lại tới xem ngươi."
Nói xong, thật sự liền đi về, lúc đi ngang qua Mộc Tịch Bắc, cũng không quay đầu, làm như thật sự không nhìn thấy nàng.
Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Cửu Dạ cả người ướt sũng, đứng ở trong sông, rốt cục ngã ngồi xuống đất nghẹn ngào khóc rống lên, nước sông mãnh liệt đánh thẳng vào, cơ hồ không thể đứng vững, bốn phía tản ra hàn khí cũng không ít hơn so với đầm băng, nam nhân chỉ là nghiêm mặt, mím chặt đôi môi, bơi tới bơi lui ở trong nước, có khi bơi quá xa, Mộc Tịch Bắc cơ hồ không thấy được bóng dáng của hắn, thường xuyên lo lắng một đường chạy chậm đi qua.
Sắc trời từng chút một trở tối, mặt trời cũng dần dần xuống núi, bởi vì không có ánh nắng, nên nhiệt độ không khí càng thấp hơn một chút, gió lạnh lạnh thấu xương thổi tới, y phục ướt đẫm càng lạnh thấu xương hơn, cho dù nước mắt rơi xuống, Mộc Tịch Bắc vẫn có thể cảm nhận được mặt bị gió tạt sinh đau.
Bắt đầu từ giữa trưa, mãi cho đến mặt trời lặn, Ân Cửu Dạ tổng cộng tìm được bốn viên, mỗi khi tìm được một viên, khuôn mặt căng cứng liền dịu đi một ít, nước mắt Mộc Tịch Bắc cũng chưa từng đứt đoạn, giống như trân châu đứt dây, lốp bốp rơi xuống.
Không bao lâu, Mộc Chính Đức lại xuất hiện, nhìn bờ môi của Ân Cửu Dạ đã trắng bệch, mở miệng nói: " Sao rồi? Tìm được mấy viên?"
Dường như Ân Cửu Dạ có chút bất mãn, chỉ ném ra hai chữ: " Bốn viên."
Liền đâm đầu xuống tiếp, Mộc Chính Đức đứng ở bờ sông nhìn một hồi, liền đứng dậy rời đi, lúc đi qua Mộc Tịch Bắc, giả bộ như trong lúc vô tình nhìn thấy nàng.
Thế là, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Mộc Tịch Bắc, nhìn cặp mắt khóc đến sưng đỏ kia Mộc Chính Đức nói: " Sao vậy, đau lòng?"
" Cha, cha cần gì khảo nghiệm hắn như vậy, trực tiếp cự tuyệt không phải tốt hơn sao. " Dường như vì mới khóc xong, nên trong thanh âm lúng túng của Mộc Tịch Bắc mang theo tia khàn khàn.
Mộc Chính Đức bĩu môi nói: " Nếu ta trực tiếp cự tuyệt, dựa theo tính tình của hắn còn không trực tiếp ném cha ngươi ra ngoài, cha của ngươi một thân xương cốt già yếu không chịu nổi trò đùa vậy đâu."
Mộc Tịch Bắc không phản bác chỉ nói tiếp: " Nếu như hắn thật sự tìm được thì làm sao bây giờ?"
Mộc Chính Đức hai mắt nheo lại, tay vừa trượt, từ trong tay áo rơi ra một hạt châu lưu ly, dĩ nhiên là một trong bảy viên kia.
Mộc Tịch Bắc kinh ngạc trừng lớn hai mắt, giống như hoàn toàn không ngờ tới Mộc Chính Đức vậy mà lại giấu đi một viên.
Mộc Chính Đức đem hạt châu đặt vào trong lòng bàn tay Mộc Tịch Bắc, nói: " Viên này cha giao cho con, nếu như con muốn để hắn tìm được, thì hắn liền tìm được, nếu như con không muốn, hắn liền tìm không thấy."
Mộc Chính Đức nhìn thật sâu Mộc Tịch Bắc một chút, ông biết nữ nhi của ông nhất định cũng có nỗi khổ tâm của riêng nó, bởi vì ông nhìn ra được lúc nó ở cùng với hắn thật sự rất vui vẻ, ông không hỏi lý do, chỉ là hi vọng nó có thể hiểu được, người sống trên đời này, kiểu gì cũng sẽ gặp rất nhiều trắc trở, cũng sẽ có rất nhiều khó khăn trắc trở, nhưng vô luận là vì lý do gì, cũng không thể dễ dàng buông tha hạnh phúc của mình.
Mộc Tịch Bắc nhìn hạt châu trong tay, sững sờ thất thần, cho đến khi Ân Cửu Dạ tìm được hạt châu thứ năm, Mộc Tịch Bắc mới xuất hiện ở bên hồ.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, có chút thất thần, cau mày quát lớn: " Trở về!"
Mộc Tịch Bắc lắc đầu: " Tìm được mấy viên rồi?"
Ân Cửu Dạ nhìn hai mắt nàng sưng đỏ, không nhẫn tâm trách cứ: " Năm viên."
Mộc Tịch Bắc không nói gì, chỉ ngồi xổm ở bờ sông, Ân Cửu Dạ cuối cùng vẫn mở miệng nói: " Đứng xa một chút."
Mộc Tịch Bắc nhu thuận gật đầu, lui về sau mấy bước, một lần nữa ngồi xuống.
Bàn tay giấu ở trong tay áo nắm chặt hạt châu, nhìn bờ môi Ân Cửu Dạ bị đông cứng có chút tím xanh, nắm càng chặt hơn.
Nàng thật không ngờ, Mộc Chính Đức lại một lần nữa ném nan đề này cho nàng, nàng có thể nhẫn tâm nói không gả cho hắn, nhưng lại không cách nào nhẫn tâm nhìn hắn chịu giá lạnh khổ sở như vậy.
Ân Cửu Dạ cũng không biết bơi đến đâu, nửa canh giờ sau mới trở về, đột nhiên ngoi lên mặt nước, trên tay có thêm một hạt châu.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc không khỏi khó coi một chút, Ân Cửu Dạ đứng ở trong sông nhìn Mộc Tịch Bắc hồi lâu, cuối cùng một lần nữa đâm đầu vào trong sông, Mộc Tịch Bắc lo lắng đứng dậy, hạt châu trong tay nắm chặt hơn một chút.
Nàng biết, nàng không nên cho hắn hi vọng, nhưng nhìn nam nhân bướng bỉnh như vậy, lòng của nàng thủy chung không kiên định nổi.
Nhìn sắc trời, đã đến nửa đêm, trong Tướng phủ ngay cả người hầu qua lại cũng cực ít, thế nhưng nam nhân này không ăn không uống lại không chịu đi lên.
Từ lúc Ân Cửu Dạ tìm được hạt châu thứ sáu đến giờ đã trôi qua một canh giờ, Mộc Tịch Bắc lo lắng mở miệng nói: " Ân Cửu Dạ, chúng ta đi về trước đi, ngày mai lại tìm."
Ân Cửu Dạ từ trong nước ngoi lên, mắt nhìn Mộc Tịch Bắc nói: " Nàng về trước đi, ban đêm gió lớn. "
Mộc Tịch Bắc chưa kịp nói gì, Ân Cửu Dạ cũng đã đâm đầu xuống tiếp, Mộc Tịch Bắc không biết là, Ân Cửu Dạ cũng không bơi ra xa, vẫn chỉ ở dưới sông vị trí của Mộc Tịch Bắc.
Thực ra thì, Mộc Chính Đức giấu lại một viên lưu ly châu vào trong tay áo, Ân Cửu Dạ cũng không phải không thấy, liên tưởng tới biến hóa của Mộc Chính Đức khi vừa vào cửa, hắn liền hiểu được, đó là Mộc Chính Đức đang nhắc nhở hắn.
Bằng không, dựa theo sự lão luyện của Mộc Chính Đức, làm sao sau khi Mộc Tịch Bắc đi tìm ông, thái độ trong nháy mắt liền chuyển biến rõ ràng như vậy, để cho mình lập tức nghĩ đến có phải là Bắc Bắc không muốn hay không, sau đó ông lại cố ý lộ ra sơ hở, giấu đi một hạt châu.
Sau đó nữa, Mộc Tịch Bắc một mực thúc giục hắn trở về, hắn liền sáng tỏ, hạt châu kia ở trong tay nàng.
Cho nên, hắn không chịu đi lên, trừ phi Mộc Tịch Bắc nguyện ý thả hạt châu kia xuống.
Thế mà hắn không biết, hoá ra Bắc Bắc lại không muốn gả cho hắn như thế, trong lòng Ân Cửu Dạ vô cùng chua xót, lại chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.
Trên bờ, Mộc Tịch Bắc ngồi xổm ở bên bờ lệ rơi đầy mặt, dưới nước, Ân Cửu Dạ dựa vào bờ sông đau khổ chống đỡ.
Lại nửa canh giờ trôi qua, Ân Cửu Dạ trồi lên mặt nước, cả người đã có chút lung lay sắp đổ, nhưng vẫn an ủi: " Nàng về trước đi, ta sẽ tìm được."
Mộc Tịch Bắc một tay che miệng, sợ mình khóc ra thành tiếng.
Khi Ân Cửu Dạ ngụp xuống nước lần nữa, tay không khống được buông lỏng ra, một viên hạt châu óng ánh ở trong nước sông đen nhánh phá lệ rõ ràng, từ trên chậm rãi chìm xuống dưới, Ân Cửu Dạ đưa tay, liền lấy được hạt châu bị nước sông trôi dạt về phía trước, nắm thật chặt ở lòng bàn tay.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, chỉ lẳng lặng ngóng trông Ân Cửu Dạ sớm đi lên, giờ phút này, nàng cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn mang theo tên ngốc này sớm về nhà thôi.
Rốt cục, Ân Cửu Dạ cũng bơi lên khỏi mặt nước: " Tìm được rồi."
Mộc Tịch Bắc vội vàng dìu hắn lên bờ, chạm đến thân thể lạnh lẽo không có một chút nhiệt độ kia, lệ rơi đầy mặt.
Trong lòng bàn tay Ân Cửu Dạ an tĩnh nằm bảy viên lưu ly châu, ở trong bóng đêm đen nhánh phát ra ánh sáng lấp lánh.
Hai tay nam tử run run nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt nữ tử, toàn thân tựa như đã mất đi tri giác hoàn toàn chết lặng, nhưng vẫn an ủi: " Đừng khóc."
Ân Cửu Dạ không ôm lấy Mộc Tịch Bắc, hình như là sợ hàn khí trên người dính vào nàng, nhưng Mộc Tịch Bắc lại nhào vào trong ngực Ân Cửu Dạ nghẹn ngào khóc rống lên: " Chàng là đồ ngốc, chàng là đồ ngốc mà. Ô ô"
Ân Cửu Dạ cứng ngắc ôm nữ tử, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Ân Cửu Dạ đem bảy viên hạt châu để trên bàn sách Mộc Chính Đức, liền dẫn Mộc Tịch Bắc trở về phủ Thái tử.
Mộc Tịch Bắc vội vàng gọi người chuẩn bị một thùng nước ấm hơi lạnh, để cho Ân Cửu Dạ ngâm người, sau đó lại đổi một thùng nước hơi nóng để hắn tiếp tục ngâm, cuối cùng mới đổi một thùng nước ấm, còn bỏ vào bên trong không ít dược vật khu hàn.
" Chủ tử, canh sâm tới ạ. " Một gã sai vặt trong phủ Thái tử bưng vào một bát canh sâm nóng hổi.
Mộc Tịch Bắc cũng không kiêng dè, đi vào bưng cho Ân Cửu Dạ: " Uống nhanh."
Ân Cửu Dạ nhìn thật sâu Mộc Tịch Bắc một chút, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Đợi đến khi nước lạnh chàng lại đi ngâm suối nước nóng một chút."
" Ừ! "
Suối nước nóng trong phủ Thái tử, trên cơ bản cũng giống như ở trong U Minh viện.
Ước chừng thời gian một nén nhang nước liền trở lạnh, Ân Cửu Dạ tùy ý phủ thêm một kiện ngoại bào rồi đi ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc đang ngồi ngẩn người ở trên giường, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi nước trên tóc Ân Cửu Dạ rớt xuống trên người Mộc Tịch Bắc, nàng mới nhận ra: " Sao lại ra làm gì, nhanh đi ngâm suối nước nóng đi."
Mộc Tịch Bắc đẩy Ân Cửu Dạ tiến sát vách suối nước nóng, sau khi Ân Cửu Dạ đi xuống, lại không ngờ cánh tay dài chụp tới, cũng kéo luôn Mộc Tịch Bắc xuống dưới.
Mộc Tịch Bắc kinh hô một tiếng, văng lên không ít giọt nước, lại bị Ân Cửu Dạ bảo hộ chặt chẽ ở trong ngực.
Y phục nháy mắt bị ướt sũng, phác hoạ ra đường cong linh lung, dán sát vào da thịt như ẩn như hiện.
Vừa trở lại phòng ngủ, Mộc Tịch Bắc liền cởi bỏ y phục nặng nề, đổi lại một kiện trung y màu đen kín đáo, chỉ là không ngờ, tơ lụa màu đen thượng hạng dán vào trên người nữ tử, thân thể tuyệt đẹp như ẩn như hiện khiến cho nam nhân phía sau không khỏi phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Đôi môi lạnh lẽo cứng rắn phủ lên môi anh đào của nữ tử, bá đạo tựa như mưa to gió lớn, hận không thể vò nàng vào thân thể của mình.
Mộc Tịch Bắc dựa lưng vào ven bờ bạch ngọc, không chỗ thối lui, hai tay chống đỡ trước ngực nam nhân, cổ áo đã dần dần trượt xuống.
Nước trên tóc nhỏ xuống ở trên mặt, tự dưng mị hoặc, một tay Ân Cửu Dạ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộc Tịch Bắc, làm cho nàng dán chặt vào trên người mình, một tay cũng đã trượt vào vạt áo Mộc Tịch Bắc, tìm kiếm phần mềm mại chỉ thuộc về hắn.
Dường như chuyện hôm nay khiến cho nam tử trở nên bất an, nên lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm, Mộc Tịch Bắc nhắm mắt phát ra từng tiếng ưm, lại giống như đang mời chào nam nhân.
Bất tri bất giác, y phục Mộc Tịch Bắc lại bị rơi ra một lớp, phiêu đãng ở trong nước, chậm rãi ung dung gột rửa.
Cảm nhận được mình hoàn toàn trần trụi trước mặt nam nhân, Mộc Tịch Bắc xấu hổ không dám mở mắt, Ân Cửu Dạ theo cằm nữ tử một đường hôn xuống, lưu lại dấu vết thuộc về mình, ở trên người nữ tử lưu lại từng dấu hôn màu hồng.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy toàn thân run lên, sau đó loại cảm giác đau nhói kia lại cuốn tới, chỉ khác biệt chính là, lần này Mộc Tịch Bắc hình như đã sớm chuẩn bị tốt, cắn chặt hàm răng, không trốn tránh.
Ngược lại hai tay ôm lấy cổ Ân Cửu Dạ.
Nam nhân toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy bụng dưới khô nóng, một cỗ khí nóng dâng lên, khó mà khống chế, gầm nhẹ một tiếng, tựa như có chút mất khống chế.
Hô hấp Mộc Tịch Bắc dần tăng thêm, không chỉ bởi vì tình dục, mà còn là vì từng thời từng khắc nhắc nhở bản thân cảm giác đau nhói đến chết sắp ập tới.
Khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt, trong nháy mắt liền rơi xuống ở trong nước biến mất không thấy tăm hơi, hai tay ôm cổ Ân Cửu Dạ, liền chủ động hôn lên, học bộ dáng của hắn, thử chui vào lãnh địa của nam tử.
Bàn tay to của Ân Cửu Dạ dần dần hướng xuống phía dưới tìm kiếm, dường như kìm lòng không được, khó mà nhẫn nại: " Bắc Bắc."
Bởi vì tình dục càng ngày càng đậm, vì muốn làm chậm lại đau đớn của bản thân, nên móng tay Mộc Tịch Bắc bấm sâu vào trên lưng Ân Cửu Dạ, hình thành dấu trăng thật sâu.
Mộc Tịch Bắc da thịt hồng nhuận giống như thoa phấn, theo sau mà đến còn có từng cơn đau nhói, nhưng Mộc Tịch Bắc lại không quan tâm, ngược lại ghé vào bên tai Ân Cửu Dạ nói khẽ: " Ân Cửu Dạ, cho ta."
Ân Cửu Dạ dừng lại động tác, tựa như ý thức được mình đang làm cái gì, hai mắt ý loạn tình mê nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, khàn khàn nói: " Bắc Bắc, nàng câu dẫn ta."
Mộc Tịch Bắc chỉ hơi mở mắt, nhìn Ân Cửu Dạ, lại lần nữa đưa lên đôi môi, ghé vào lỗ tai hắn lặp lại một câu: " Cho ta."
Ân Cửu Dạ căng thẳng, có hơi do dự, nhưng dường như thiếu đi Ân Cửu Dạ đáp lại, Mộc Tịch Bắc cảm thấy cảm giác đau nhói trong nháy mắt mãnh liệt hơn một chút, không khỏi có chút lo lắng nói: " Nhanh lên."
Ân Cửu Dạ phát hiện ra Mộc Tịch Bắc có chút khác thường, liền ôm ngang Mộc Tịch Bắc, hai ba bước liền bước ra khỏi suối nước nóng.
Tiện tay cầm một kiện y phục phủ thêm cho Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ có chút thất kinh đặt Mộc Tịch Bắc lên giường.
" Đại phu! Đại phu. " Ân Cửu Dạ không biết làm sao gọi to, lại bị Mộc Tịch bắt lấy tay.
" Đừng kêu, ta chỉ hơi không thoải mái thôi, không phải bị bệnh. " Mộc Tịch Bắc suy yếu mở miệng.
Dường như Ân Cửu Dạ vẫn không yên tâm, nhưng vì Mộc Tịch Bắc nắm chặt lấy tay của hắn, nên hắn liền ở lại.
Ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cầm khăn vải giúp nàng lau khô tóc, trong lòng Ân Cửu Dạ càng ngày càng bất an, đó là một loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được, thật giống như hắn sắp mất đi nàng vậy.
Đợi đến khi Mộc Tịch Bắc ngủ say, Ân Cửu Dạ đứng ở ngoài cửa sổ gọi Sơ Nhất đến: " Chuyện kêu ngươi điều tra ngươi điều tra đến đâu rồi?"
Sơ Nhất nghiêm mặt nói: " Trước đó ở cổ trấn người đưa thư cho Mộc Tịch Bắc là người của An Nguyệt Hằng, Bạch Trúc truyền đến tin tức là phát hiện thế thân An Nguyệt Hằng bỏ mình."
Ân Cửu Dạ không có mở miệng, Sơ Nhất tiếp tục nói: " Trước đó Mộc Tịch Bắc an bài A Tam hồi kinh trước thời gian, hình như đang tìm kiếm người Đông Du, mà mấy ngày trước đây Mộc Tịch Bắc đã từng đi tửu lâu gặp một lão nhân Đông Du võ công cực cao, sau đó A Tam liền một mực giám thị Thanh Quốc công chúa cùng Mộc Hải Dung."
Ân Cửu Dạ phất phất tay, Sơ Nhất liền lui xuống, Ân Cửu Dạ cố gắng xâu chuỗi những sự kiện này với nhau, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy thiếu thiếu điểm mấu chốt gì đó, mãi không có thu hoạch.
Lúc Ân Cửu Dạ trở vào phòng, Mộc Tịch Bắc đã co lại thành một cục, khuôn mặt trong trắng lộ hồng, cũng không biết là bị ấm lô trong phòng nướng, hay là chưa lấy lại tinh thần từ trong tình cảm vừa rồi.
Ân Cửu Dạ lẳng lặng ngồi ở bên giường, nhìn nữ tử ngủ say, nhìn sao cũng cảm thấy không đủ, nhẹ nhàng thưởng thức mọt lọn tóc nữ tử, tinh thần có chút không tập trung.
Hôm sau lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ đã đứng dậy, gian ngoài toả ra nhiệt khí, dường như đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.
Nhớ tới dư ôn tối hôm qua, Mộc Tịch Bắc không khỏi đỏ mặt, nhìn y phục tùy ý khoác lên trên người mình, hơi có chút thất thần.
Lúc Ân Cửu Dạ đi vào liền nhìn thấy một màn Mộc Tịch Bắc ngẩn người, không nói gì thêm, chỉ cầm y phục cẩn thận giúp nàng mặc, Mộc Tịch Bắc cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của hắn.
Bởi vì không có ý định ra ngoài, nên Mộc Tịch Bắc ăn mặc rất đơn giản, chỉ có một kiện áo trong, một kiện áo ngoài thôi.
Giẫm lên thảm nhung màu trắng trải trên mặt đất, ngược lại cũng không cần lo lắng vấn đề có phải đi giày hay không, tùy tiện cột lại mái tóc, Mộc Tịch Bắc liền đi ra gian ngoài.
Trên mặt bàn đặt đồ ăn sáng vô cùng tinh xảo, chủng loại phong phú, phần lớn đều rất thanh đạm.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu, ăn hai cái bánh bao cua gạch, uống một chút cháo hoa, liền không có khẩu vị gì.
Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, không nói gì thêm.
Dùng qua đồ ăn sáng, Ân Cửu Dạ liền xem văn thư, nàng liền yên lặng ngồi ở một bên, mài mực cho hắn.
Mỹ nhân ở bên cạnh, Ân Cửu Dạ không khỏi có chút tâm viên ý mãn.
Nhưng Mộc Tịch Bắc nhìn hai tay trắng nõn của mình, không khỏi sững sờ, phía trên vậy mà nổi lên một cái nốt màu đỏ to bằng móng tay.
Đá mài mực trong tay rơi xuống, Mộc Tịch Bắc không khỏi nghĩ đến An Nguyệt Hằng từng cho nàng xem qua người bị trúng cổ, chẳng lẽ, nàng sẽ bắt đầu từng ngày hư thối, trở nên khắp người đều là mủ bọc?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta ở Hàng Châu, nóng quá, lần đầu tiên ngồi máy bay, dế nhũi vào thành. Ta cũng không dám xem bình luận, sợ bị vây đánh. Bắc Bắc không nói cho Cửu Dạ thật sự là sai lầm sao? Các ngươi đều cảm thấy Bắc Bắc chết Dạ sẽ điên, nhưng mà.... Vấn đề là Bắc Bắc không chịu nổi cảm giác đó a, đối với Bắc Bắc mà nói có thống khổ hơn nữa thì đều có thể trôi qua, cho nên nàng cũng cho rằng hắn cũng như vậy, đây là do hoàn cảnh mỗi người trải qua khác nhau tạo thành, Bắc Bắc luôn cần trải qua một ít chuyện, mới dần dần học được cách yêu. Tình cảm cũng phải trải qua rèn luyện mới có thể phát triển về phía trước. Kỳ thật rất đơn giản, chính là Bắc Bắc cảm thấy để cho Ân Cửu Dạ cảm thấy nàng không yêu hắn mang đến kết quả tốt hơn so với kết quả để cho Ân Cửu Dạ cảm thấy nàng sẽ chết. Hazz, truyện này không phải bi kịch, cũng không phải ngược, viết tình tiết chẳng qua là vì thôi thúc tình cảm phát triển thôi... Chỉ là đậu tương. Ta quyết định chờ trận phong ba này trôi qua ta mới xem bình luận, không phải ta yếu tim nha... Khụ khụ, từ hôm nay trở đi, ta thật sự xem cũng không xem một chút nha. Đừng mắng ta nha ~