Chương 118: Cường thế lên sân khấu

Rắn Rết Thứ Nữ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh mắt của Tề Tuấn và gia chủ Tề gia cũng đều dừng ở trên bài vị vừa rơi xuống đất, bài vị của Tề Tĩnh làm sao lại giấu ở chỗ này?

Tề Tuấn nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt mang theo mấy phần hận ý cùng kinh ngạc, sao nàng ta có thể làm được? Hội trường này rõ ràng vẫn luôn do nhà mình bố trí, sao nàng ta có thể bất động thanh sắc giấu bài vị ở trong đó, là thế lực của phủ Thừa Tướng đã mánh khoé thông thiên, hay là Tề gia xuất hiện nội ứng?

Sắc mặt của Tề Tuấn hết sức khó coi, bởi vì Tề gia là tướng môn thế gia, cho nên phần lớn coi trọng hạng người trung nghĩa, mà chính mình lại là một ngoại lệ, hắn nhớ rõ tổ phụ đã từng nói, nếu như một gia tộc quá mức quang minh lỗi lạc, đặt mình ở trên triều đình này, vậy thì cũng cách diệt vong không xa.

Cho nên tổ phụ từ đầu đến cuối chú trọng bồi dưỡng hắn mưu lược cùng thủ đoạn, thậm chí còn dạy hắn mọi việc có thể không từ thủ đoạn, điều hắn học được phần lớn đều là thuật quyền mưu âm dương tung hoành, cũng bởi vì mình không giống với những hán tử oai hùng của Tề gia, biết rõ chỗ thiếu sót của Tề gia, cho nên ở trong rất nhiều chuyện cả nhà mới có thể nghe theo ý kiến của mình.

Chỉ là cứ việc có một người như mình, trên dưới Tề gia nói chung vẫn là đoàn kết nghiêm cẩn, chỉ là theo từng lần giao thủ, Tề Tuấn bi ai phát hiện, Tề gia dường như bắt đầu trở nên bấp bênh, nếu như mình chống đỡ không nổi, sợ là không bao lâu, Tề gia liền sẽ biến thành vật trong bàn tay của Mộc Tịch Bắc.

Hoàng đế nhìn bài vị của Tề phi rơi xuống trên mặt đất, sắc mặt cũng bắt đầu khó nhìn, mở miệng nói với gia chủ Tề gia: " Tề ái khanh, như vậy là ý gì? Ngươi xem trẫm là đồ ngốc à! Lại muốn trẫm dâng hương cho một phi tử yêu đương vụng trộm! Tề gia các ngươi có phải là hơi kể công kiêu ngạo rồi không, hay là cho rằng Tây La này không có Tề gia các ngươi thì không được!"

Từ lúc hoàng quyền trong tay càng ngày càng nhiều, sống lưng của Hoàng Đế cũng càng ngày càng thẳng hơn, nói tới nói lui đúng là có mấy phần khí thế của đế vương.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần trào phúng, loại người cần phải dựa vào ngoại vật đến chống đỡ thân mình như Hoàng Đế, sẽ không bao giờ là cường giả chân chính, cường giả chân chính là dù cho chính mình lẻ loi một mình, nhưng vẫn có can đảm đối mặt với thiên quân vạn mã, đó là một loại khí độ cùng phong phạm, cho dù thân mang áo gai vải thô, cũng đủ để làm cho người ta cúi đầu xưng thần!

Ở trong một ngày này, tâm thần của gia chủ Tề gia đều trở nên mệt mỏi, khó mà chống đỡ được, cả đời ông trải qua vô số trận chiến, lại bởi vì chinh chiến tứ phương nên chết không ít thân nhân, thậm chí ông đã từng nghĩ, một ngày nào đó con cái của mình cũng sẽ chết ở trên sa trường, nhưng mà bây giờ, kiểu chết như thế này lại làm cho ông khó mà tiếp nhận!

Hoàng đế cau mày không có mở miệng, dường như rất hưởng thụ loại uy nghiêm thân là Đế vương này, trước kia vô luận ông nói gì hay làm gì, đều luôn luôn bị chèn ép, chưa bao giờ trải qua cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như hôm nay, Hoàng đế nhìn xuống nhân mã thất linh bát lạc trước mặt, hưởng thụ quả ngọt thắng lợi, dã tâm vẫn luôn bị lấp ở một góc dường như cũng ầm ầm bạo phát ra, nhưng hình như ông ta đã quên, toàn bộ những thứ này đều không phải do ông ta giành được.

Tề Tuấn cũng cúi mắt không lên tiếng nữa, lần này, Tề gia thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng bị ngã thực thảm!

Hoàng đế nhìn bài vị Tề Tĩnh trên mặt đất, không tiếp tục mở miệng nữa, Tề gia sợ là đã thành nỏ mạnh hết đà, sẽ không còn tạo nên ảnh hưởng gì lớn nữa.

Hoàng đế có vẻ cũng sợ nếu bức ép Tề gia quá, thì sẽ nháo ra chuyện gì đó, cho nên chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Các đại thần thấy vậy, cũng rối rít cáo lui, có lắc đầu thở dài, có mang theo vài phần vui sướng, Tề gia hiện tại chính là một miếng mỡ dày, mặc dù nói phần lớn binh quyền đã nhét vào túi Hoàng đế, nhưng thịt không còn, thì vẫn còn có thể giành giật được hai chén canh.

Trong nháy mắt, người trong doanh trướng cũng đã rời đi, không còn lại bao nhiêu.

Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ, khóe miệng vẫn như cũ là nụ cười yếu ớt quen thuộc, Tề Tuấn rốt cục đỏ mắt ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc

Tiếng nói mang theo vài phần khàn khàn, nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Tề gia đã thua, ngươi còn muốn cái gì?"

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, lại lắc đầu nói: " Chỉ cần Tề Tam công tử ngươi còn ở một ngày, thì Tề gia sẽ không bao giờ đổ, không phải sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của Tề Tuấn xám trắng, ánh mắt nhìn Mộc Tịch Bắc tựa như một con rắn độc, lộ ra răng nanh sắc nhọn, hận không thể uống máu của nàng để giải khát.

Ánh mắt của Tề Tuấn rơi vào trên người gia chủ Tề gia, trong nháy mắt ông giống như già nua thêm mười tuổi, vẫn luôn ôm lấy Tề Túc không hề cử động, vết máu đã khô cạn lan tràn trên áo bào của ông, hiện ra huyết sắc sáng tối.

Trong ánh mắt Tề Tuấn lóe lên một tia ngoan độc, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, hắn nhất định phải làm cho Mộc Tịch Bắc phải trả giá đắt!

Lúc này, một tỳ nữ ôm ôm một đứa trẻ con đi đến.

Ánh mắt của Tề Tuấn và gia chủ Tề gia đều không hẹn mà cùng động đậy, dời ánh mắt về phía đứa bé trong ngực tỳ nữ.

Tỳ nữ cẩn thận giao đứa bé vào trong tay Mộc Tịch Bắc, còn Mộc Tịch Bắc thì mang vẻ mặt tươi cười tiếp nhận đứa bé kia, mang theo vài phần cẩn thận, dường như sợ đứa bé bị hoảng sợ.

" Ơi ơi. Bảo Bảo không sợ. Bảo Bảo không sợ... " Mộc Tịch Bắc kiên nhẫn dỗ dành đứa bé, nhìn rất từ ái.

Tề Tuấn lại chỉ cảm thấy cổ bị người bóp đến đau nhức, đứa bé trong ngực kia nhất định là đích trưởng tôn chân chính của Tề gia, hắn cũng không tin, nữ nhân lòng dạ rắn rết như Mộc Tịch Bắc sẽ đột phát thiện tâm, bỏ qua cho đứa bé này.

Nhưng mà, nếu như đứa bé này lại chết đi, phụ thân cùng tổ mẫu sợ là sẽ không chịu nổi! Mà hắn sao có thể xứng đáng với đại ca đã chết!

" Mộc Tịch Bắc... " Tề Tuấn gian nan mở miệng.

Mộc Tịch Bắc lại tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Tề Tuấn và gia chủ Tề gia trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương, cười an ủi: " Đừng lo lắng, đứa nhỏ này chỉ bị chút kinh hãi thôi."

" Mộc Tịch Bắc... " Tề Tuấn mở miệng lần nữa.

Mộc Tịch Bắc lại đánh gãy lời nói của Tề Tuấn, ôm đứa bé đến trước mặt Tề Tuấn: " Tam công tử ngươi muốn nhìn đứa nhỏ này sao?"

Nói xong, liền nâng đứa bé đến trước mặt Tề Tuấn.

Ánh mắt Tề Tuấn thuận theo động tác của Mộc Tịch Bắc, nhìn về phía đứa bé trắng trắng mềm mềm kia, đứa bé kia chỉ mới lớn được chút xíu, hai mắt mở thật to, nhưng lại như không có linh hồn.

Trong lòng Tề Tuấn chợt lạnh, chẳng lẽ là Nhiếp Hồn Thuật!

Phải biết rằng, một đứa bé căn bản không có khả năng tự khống chế ý thức, nếu như từ nhỏ đã bị dùng Nhiếp Hồn Thuật, thì rất khó để tỉnh lại! Nói cách khác, cả đời của đứa bé này có thể đều sẽ như thế! Trừ phi Tề gia có thể tìm được Nhiếp hồn sư, làm cho đứa bé này tỉnh lại!

Nhưng mà nhiếp hồn sư, Vu sư, thậm chí là Ngự Thú Sư, những Vu tộc quỷ dị này là cực kì khó tìm, sợ là đợi đến lúc nhà mình tìm được, thì cũng đã trôi qua rất nhiều năm, cho dù muốn làm cho đứa bé này tỉnh lại sợ là cũng đã muộn rồi.

Mộc Tịch Bắc bỏ đứa bé vào trong tay Tề Tuấn, ở bên tai Tề Tuấn nhẹ giọng mở miệng nói: " Ta muốn Tề gia các ngươi đoạn tử tuyệt tôn."

Tay Tề Tuấn run lên một cái, Mộc Tịch Bắc lại đứng thẳng người lên, cười như không cười nhìn nam nhân trước mắt.

Xoay người đi ra ngoài, mà bài vị của Tề Tĩnh ở trên mặt đất cũng không biết từ lúc nào, đã bị người giẫm đến nát bấy.

Gió thu đánh tới, màn che màu trắng khắp phòng theo gió phiêu lãng, nguyên bản cái bàn linh bài còn chỉnh tề, cũng bị rơi lả tả trên đất, lại nhìn từng giọt máu tươi chảy trên mặt đất, từng chấm đỏ tươi, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy gió thu đìu hiu, cực kì thê lương.

Sau khi Mộc Tịch Bắc đi ra doanh trướng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, không trung mênh mông, từng đàn thu nhạn vỗ cánh bay về phía nam, lá rụng phiêu linh, mang theo vài phần xơ xác tiêu điều đặc thù của ngày mùa thu.

Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, nhìn từng đàn chim hạc đang bay vút trên mây, Mộc Tịch Bắc tự nhiên lại sinh ra mấy phần thương cảm, gió thu lạnh thấu xương giống như đao mang ( tia sáng của ánh đao) , Mộc Tịch Bắc nắm thật chặt quần áo, bình phục tâm tình, đang muốn mở rộng bước chân, trên người lại nhiều thêm một kiện áo choàng màu đen.

( Câu này nằm trong bài Thu tư kỳ 1 của Lưu Vũ Tích:

Tự cổ phùng thu bi tịch liêu,

Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.

Tình không nhất hạc bài vân thượng,

Tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu.

Dịch nghĩa

Xưa nay hễ thu về là người ta buồn rầu, quạnh vắng,

Riêng tôi thấy ngày thu còn hơn cả buổi sớm mai mùa xuân.

Trên không trung tạnh ráo, một cánh hạc đang lướt gió đè mây,

Đưa thi hứng lên tới chín từng mây xanh.)

Quay đầu nhìn nhìn nam tử vẻ mặt bình tĩnh, Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt cười cười, không có mở miệng, vẫn như cũ đi thẳng về phía trước.

Ân Cửu Dạ cũng chỉ trầm mặc, nhưng lại từng bước đi theo sau lưng nữ tử một khoảng cách xa.

Ân Cửu Dạ biết tâm tình của Mộc Tịch Bắc cũng không phải sung sướng như vậy, mặc dù nói Thập tam hoàng tử không phải nàng giết chết, nhưng lại là nàng đưa đến trong tay Tề gia, nếu không phải như thế, Thập tam hoàng tử cũng sẽ không chết.

Nhưng dưới cái nhìn của Ân Cửu Dạ, đứa bé này là ai cũng không quan trọng lắm, cho dù chết không phải Thập tam hoàng tử, cũng sẽ là đứa bé của nhà khác, mệnh vốn không đáng giá, chỉ là bởi vì bọn hắn nhúng tay, cải biến một chút vận mệnh của bọn nó thôi.

Hắn biết Mộc Tịch Bắc độc ác, tàn nhẫn, nhưng hắn cũng biết, không có người trời sinh đã là một cỗ máy giết người, lãnh huyết vô tình, cho nên cho dù hận thù sâu đến cỡ nào, nhưng lúc nàng vì lợi ích của mình mà làm liên lụy đến một đứa bé vô tội, luôn luôn không tránh được cảm thấy thương cảm.

Hai người đi ra rất xa, Mộc Tịch Bắc ôm lấy chân ngồi ở trên một đỉnh núi, ánh nắng chiều bao phủ nàng trong đó, mang theo vài phần xúc cảm không chân thực.

Ân Cửu Dạ lại nghiêng người dựa vào một cây đại thụ, lẳng lặng hưởng thụ sự bình yên không dễ có này.

Nàng chưa từng hối hận quyết định của mình, đây là một trận chiến không có khói lửa, có vô số cánh tay đang ẩn nấp trong bóng tối, chỉ còn chờ ngươi nháy mắt sơ ý một cái, liền sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh nhỏ.

" Ân Cửu Dạ, chàng nói ta có phải rất ác độc hay không? " Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặc áo đen, con ngươi trong suốt làm cho tâm của Ân Cửu Dạ tê rần.

Đi lên phía trước, vuốt vuốt đầu Mộc Tịch Bắc: " Không có."

Mộc Tịch Bắc lại cúi đầu, không có mở miệng.

" Nàng để Thập tam hoàng tử thay thế đứa bé mà Tề gia mua, là cứu được một mạng người, thân phận của Thập tam hoàng tử ở trong cung nhất định là sống không lâu, sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn đứa bé được nàng đổi đi kia mặc dù có thể sống có chút gian khổ, nhưng nó vẫn sống sót. " Ân Cửu Dạ rốt cục mở miệng.

Con ngươi của Mộc Tịch Bắc sáng lên mấy phần, đã thấy Ân Cửu Dạ mở miệng lần nữa: " Nàng cũng không giết chết trưởng tôn Tề gia, dùng Nhiếp Hồn Thuật với nó, chỉ là vì lưu nó một mạng, một ngày kia, Tề gia diệt vong, đứa nhỏ này tỉnh táo lại, mặc dù sẽ không được thông minh, nhưng cũng có thể vui vẻ thoải mái qua hết cả đời này."

Mộc Tịch Bắc xác thực cũng nghĩ như vậy, chỉ là khi bên cạnh nàng dần dần có tình yêu, hết thảy dần dần trở nên tốt đẹp, nàng đối với thế giới này liền cũng có thêm mấy phần tốt đẹp, nàng nguyện ý cho đứa nhỏ vô tội này một cơ hội sống, nhưng đồng thời nàng cũng phải bảo đảm đứa nhỏ này sẽ không trở thành tai hoạ ngầm sau này, bởi vì đứa nhỏ này bị làm Nhiếp Hồn Thuật, cho nên cho dù trưởng thành, cũng vô pháp tạo thành uy hiếp với bản thân, đây mới là điều kiện tiên quyết khiến nàng nguyện ý buông tha cho nó.

Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực của mình, hắn sao lại không biết nữ nhân này đằng sau ý chí sắt đá chính là mềm mại.

Mộc Tịch Bắc dùng ngón tay đẩy lồng ngực Ân Cửu Dạ: " Chàng đừng nghĩ ta thiện lương như vậy, Ân Cửu Dạ, ta cho chàng biết, ta giết người chính là không nháy mắt."

Ân Cửu Dạ cưng chiều cười cười: " Ừ."

Mộc Tịch Bắc tiếp tục lẩm bẩm: " Đừng tưởng rằng là trẻ con thì ta sẽ không ra tay, tâm của ta rất đen đấy."

" Ừ."

" Ân Cửu Dạ, có phải chàng không tin đúng không? Ta cho chàng biết, người uổng mạng trên tay ta nhiều vô số kể."

" Ừ."

Thấy nam tử thủy chung là một bộ dạng vô sự mây trôi nước chảy, Mộc Tịch Bắc có chút buồn bực cong lên khóe miệng, tựa ở trong lòng nam tử không lên tiếng nữa.

Ân Cửu Dạ nhìn nhìn nữ tử trong ngực, bất đắc dĩ nhéo nhéo gương mặt của nàng, trên làn da tuyết trắng lập tức liền xuất hiện một rặng mây đỏ.

Sao hắn lại không biết nàng là người có lòng dạ ác độc đến cỡ nào chứ, tất cả từ bi cùng thương hại của nàng bắt nguồn từ thế giới này nhưng nàng vẫn như cũ lưu lại hi vọng cùng tình yêu cho nàng, nhất niệm thành Phật nhất niệm thành ma, đều là nàng.

Chỉ là với hắn mà nói, những điều này cũng không đáng kể, hắn muốn chỉ là một mình nàng mà thôi.

" Ân Cửu Dạ, sao ta nói cái gì chàng cũng ừ vậy. " Mộc Tịch Bắc mếu máo, có chút bất mãn nhìn nam tử trước mặt.

" Nàng nói cái gì cũng đều tốt. " Ân Cửu Dạ vẫn chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, hôn lên tóc của nữ tử, ôn nhu trong con ngươi phảng phất như có thể dìm chết người.

Mộc Tịch Bắc hơi đỏ mặt, đây có tính là lời tâm tình không nhỉ?

Ánh nắng chiều tà từ trên núi Tây chiếu nghiêng xuống, toàn bộ mặt đất đều bao phủ ở trong một mảnh hoa hồng sắc mơ hồ.

Mặt trời đỏ chót, vô cùng nhu hòa sáng ngời, chậm rãi lùi về hướng tây, tựa như một thiếu nữ xinh đẹp ôn tồn, điềm tĩnh.

Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương đỏ quạch như máu, mặt trời lặn trên đỉnh núi như viền vàng, lúc này đang tròn, tia sáng bắn ra bốn phía, đâm vào màng mắt tựa như ảo mộng, con ngươi đen nhánh cũng nhiễm lên màu vàng kim nhạt, rất không chân thực.

Hai đạo thân ảnh màu đen mờ mịt ngồi trên đỉnh núi, dựa sát vào nhau, nhìn mặt trời lặn, đạp trên thu ca, một khắc này, dừng lại thành vĩnh hằng.

Mặt trời chiều dần ngã về tây, gió thu dần dần chuyển lạnh, nhưng Mộc Tịch Bắc lại cảm thấy vòng ôm của nam tử phá lệ ấm áp, động cũng không muốn động.

Nam tử nhìn nữ tử cuộn ở trong ngực mình, ôn nhu mở miệng hỏi:" Về đi?"

Mộc Tịch Bắc ở trong lòng nam tử ủi ủi ưm một tiếng, dường như vẫn không muốn động.

Ân Cửu Dạ cũng không thúc giục, hai người lại tiếp tục ngồi ở trên đỉnh núi, sao trên trời tựa như muốn rủ xuống, có thể chạm tay đến, đưa tay hái, ở trên tấm màn màu đen to lớn này, tản ra ánh sáng lấp lánh.

Chạm nhẹ tay nhỏ của nữ tử, Ân Cửu Dạ phát hiện tay nhỏ đã phát lạnh, cũng không hỏi lại, mà là trực tiếp đứng lên nói: " Trở về."

Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía nam tử giống như thiên thần, rút đi tĩnh mịch cùng tàn nhẫn, xinh đẹp tựa như yêu nghiệt.

Ân Cửu Dạ thấy vậy khóe miệng lộ ra một chút ý cười, lập tức khiến cho Mộc Tịch Bắc đỏ bừng mặt, quay đầu qua chỗ khác: " Không về."

Ân Cửu Dạ ngồi xổm ở trước mặt nữ tử mở miệng nói: " Gió nổi lên rồi, rất dễ bị cảm lạnh."

Mộc Tịch Bắc hơi bĩu môi, không biết nói cái gì, đang chuẩn bị đứng dậy, đã thấy nam nhân xoay người nói: " Cõng nàng trở về."

Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, nhưng hành động lại nhanh hơn suy nghĩ, hai cánh tay đã vòng lên cổ của nam nhân, cả người cũng đã ghé vào trên lưng nam tử.

Ân Cửu Dạ giương lên khóe môi, hai tay kẹp lấy hai chân nữ tử, làm cho nữ tử xê dịch về phía trước, nằm sấp thoải mái hơn một chút, sau đó liền mở rộng bước chân.

Mộc Tịch Bắc ôm chặt cổ Ân Cửu Dạ, nếu không phải bóng đêm đen đặc, thì nhất định có thể nhìn thấy hai rặng mây đỏ trên mặt nàng.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ Ân Cửu Dạ, làm cho hắn cảm thấy phá lệ ấm áp.

Mộc Tịch Bắc ghé vào đầu vai nam nhân, áo choàng đắp lên trên người, nghiêng đầu, cẩn thận miêu tả hình dáng của nam nhân, cảm thấy vô cùng an tâm.

" Ân Cửu Dạ. Chàng có mệt hay không? " Sau khi đã đi được một khoảng, Mộc Tịch Bắc rốt cục phá vỡ trầm mặc.

Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hỏi ngược một câu: " Hử?"

Mộc Tịch Bắc không mở miệng lại, chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, cảm thấy ánh trăng phá lệ xinh đẹp, trong sáng tựa như một vòng ngọc lớn.

Dấu chân trên đất rõ ràng sáng ngời, mỗi một bước đi của nam tử đều an ổn mà kiên định, con đường dài dằng dặc mà tối đen này, cuối cùng cũng không còn một mình nàng độc hành, từ nay về sau, đã không còn tối đen và dài đằng đẵng nữa rồi.

Con ngươi của Ân Cửu Dạ không có gì ngoài màu đen như màn đêm, cõng nữ tử đi qua từng vũng bùn này đến vũng bùn khác, trên giày đen tinh xảo lây dính bụi bẩn, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng văng đến trên người nữ tử một chút nào.

Mãi cho đến có thể nhìn thấy ánh đuốc của doanh trướng cách đó không xa, Ân Cửu Dạ mới thả Mộc Tịch Bắc xuống.

Mộc Tịch Bắc mượn ánh đuốc nhìn thấy cổ Ân Cửu Dạ lại bị mình siết đỏ lên, trong lúc nhất thời có chút ảo não.

Ân Cửu Dạ cũng không để ý tới, chỉ là thắt chặt áo choàng có hơi xốc xếch trên người nữ tử một lần nữa, thẳng đến khi lấp kín nữ tử không kẽ hở mới dừng lại.

" Nàng đi về trước đi. " Ân Cửu Dạ nhẹ giọng mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn nam tử một chút, sau đó liền đi về chỗ ánh đèn sáng tối, sắc trời đã trễ như vậy, hai người vẫn không nên xuất hiện cùng nhau thì có vẻ tốt hơn.

Mộc Tịch Bắc vừa rời khỏi tay nam tử một chút, nhưng trong nháy mắt lại bị nam tử kéo trở về, hai bờ môi mỏng khẽ chạm vào nhau, nam tử hung hăng gặm nuốt, hận không thể nhét nữ tử vào thân thể của mình, thật lâu không chịu buông ra.

Sau nửa ngày, đến khi bờ môi Mộc Tịch Bắc sưng đỏ, mới được nam tử buông ra, trừng một đôi mắt sáng ngời nhẹ giọng hỏi ngược lại: " Ban thưởng?"

" Ừ. " Ân Cửu Dạ đáp.

Mộc Tịch Bắc bĩu môi, liền biết sẽ không công cõng mình trở về, vẫn là phải giao tiền thù lao.

Ân Cửu Dạ đưa mắt nhìn Mộc Tịch Bắc rời đi, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh kia tiến vào doanh trướng, mới quay người, lôi đình xuất thủ.

Trong chớp nhoáng, một chưởng đánh thẳng đến một cây đại thụ cách đó mười mét, chưởng phong sắc bén tựa như có thể xé rách không khí, lá rụng trong gió dường như trong nháy mắt này cũng dừng lại.

Nam nhân đứng sau đại thụ cấp tốc tránh đi, đồng thời cũng từ bên cạnh tung ra một chưởng chống lại Ân Cửu Dạ.

Hai chưởng chạm vào nhau, phát ra tiếng vang kịch liệt, Ân Cửu Dạ đứng bất động tại chỗ, đất dưới chân lại lún không ít, mỗi chân đặt ở trong một cái hố, mà người ở đối diện lại liên tiếp lui về sau mấy bước, sau đó không đợi Ân Cửu Dạ nhìn thấy mặt, giây lát đã biến mất ở trong rừng cây.

Ân Cửu Dạ đứng tại chỗ hồi lâu, nhìn bóng lưng người kia rời đi, trong ánh mắt tràn đầy sát ý, không biết suy nghĩ cái gì.

Người này võ công cực cao, hắn ra tay lúc hắn ta không có phòng bị, nhưng hắn ta lại chỉ bị lui ra sau mấy bước, có điều nhìn thân hình, đại khái là một lão nhân, nhưng rốt cuộc là người phương nào có thể mời được cao thủ cỡ này, chỉ vì giám thị mình.

Trong lúc nhất thời không có đầu mối, Ân Cửu Dạ cũng chỉ gác lại việc này ở trong lòng, chỉ có chờ đến khi người sau màn hành động lần nữa, hắn mới có thể tìm ra sơ hở, nhưng hắn tin, bất kể là ai, một ngày nào đó cũng sẽ nổi lên mặt nước.

Sáng sớm hôm sau

Thanh Từ đứng ở cửa ra vào khẽ nói: " Tiểu thư, Nhiếp chính vương phái người mời tiểu thư đến bờ sông gặp mặt."

Mộc Tịch Bắc đang cắm trâm gài tóc liền dừng tay lại, xem ra An Nguyệt Hằng đã ngồi không yên rồi, có điều lần này hắn có thể nhịn lâu như vậy, thật đúng là không dễ.

" Biết rồi."

Mộc Tịch Bắc cắm một cây phượng vĩ cuối cùng vào trên đầu, lắc lắc trước gương đồng, liền đi ra ngoài.

" Đi thôi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ và Bạch Lộ.

Trên bãi săn rất náo nhiệt, không ít người sáng sớm đã bắt đầu nướng con mồi của chính mình, ngược lại cũng rất muốn ăn, từng cỗ mùi thơm phảng phất trong không khí, tạo nên một bầu không khí xao động bất an.

Lúc Mộc Tịch Bắc đi đến bờ sông, An Nguyệt Hằng đã đợi ở đó rồi, một thân trường bào màu lam nhàn nhạt, trên mặt là trăng sáng nhô cao, tơ vàng ngân tuyến xen kẽ, đầu đội bạch ngọc quan, quả nhiên là công tử văn nhã tuyệt thế vô song.

Mộc Tịch Bắc nháy mắt với Thanh Từ và Bạch Lộ, hai người liền lưu lại tại chỗ không tiếp tục tiến lên nữa.

An Nguyệt Hằng nghe thấy tiếng bước chân của Mộc Tịch Bắc, cũng không có phản ứng, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn sông nhỏ chảy xiết, nước sông tản ra từng cỗ khí lạnh, kịch liệt cọ rửa hòn đá trên bờ sông, phát ra từng tiếng vang khác nhau.

" Quận chúa nhìn nước sông này, khí thế mãnh liệt, cho nên mỗi khi gặp được hòn đá này liền sẽ văng lên bọt nước mà quay trở lại. " An Nguyệt Hằng chăm chú nhìn nước sông cùng hòn đá đọ sức, không nóng không lạnh mở miệng, khiến cho người ta không sờ rõ ý đồ.

Mộc Tịch Bắc nhìn theo ánh mắt của hắn, gật đầu nói: " Đúng là khí thế mãnh liệt, nếu như hóa thành dòng nước nhỏ, sợ là sẽ không bị đả kích mà liên tiếp lui về sau."

An Nguyệt Hằng lại cười nói: " Nhưng vô luận nó lui lại ra sao, chung quy vẫn vượt qua cục đá này để đi tiếp không phải sao?"

Mộc Tịch Bắc biết hắn đang nói đến quyền thế trong tay mình, dứt khoát mở miệng cười nói: " Vương gia là muốn nói vô luận ngài gặp được bao nhiêu trở ngại, mặc dù nhất thời thoạt nhìn là đang lùi lại, nhưng cuối cùng vẫn sẽ vượt qua được những chướng ngại vật này sao?"

An Nguyệt Hằng rốt cục quay mặt lại, đánh giá Mộc Tịch Bắc một thân váy dài màu vàng nhạt, trên màu vàng nhạt dùng sợi tơ màu đỏ thêu ra vô số đóa hoa hải đường lộn xộn, xinh đẹp chiếu người.

Trái tim An Nguyệt Hằng đột nhiên xiết chặt, đối diện với nụ cười rực rỡ của nữ tử, cả người cũng sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần cười nói: " Chẳng lẽ Quận chúa cho rằng không phải?"

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày: " Nhưng vương gia làm sao biết nước sông vượt qua hòn đá vẫn là dòng nước trước đó? Làm sao lại biết được không phải là kẻ đến sau?"

An Nguyệt Hằng cười ha hả, nhưng cũng không biện giải cùng Mộc Tịch Bắc, mà là tiếp tục mở miệng nói: " Nay Quận chúa nhằm vào Tề gia như vậy, nhưng Tướng phủ lại không hề chiếm được một chút chỗ tốt nào."

Con ngươi của An Nguyệt Hằng nhìn chằm chằm hai mắt của Mộc Tịch Bắc, ý đồ từ trong đó nhìn ra một chút manh mối.

" Vương gia là muốn nói gì đây? " Mộc Tịch Bắc vô hại cười cười.

" Chuyện của Tề gia quận chúa vẫn không nên tiếp tục nhúng tay."

" Ha ha ha ha... Tề gia đã gần như sụp đổ, vương gia cho rằng ta sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao? " Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia lãnh ý.

" Chẳng lẽ nàng lại thật sự muốn đưa bản vương vào chỗ chết? " An Nguyệt Hằng nhẹ nhàng nâng cằm của Mộc Tịch Bắc lên.

Mộc Tịch Bắc né tránh tay của hắn nói: " Vương gia quyền thế ngập trời, ta thật đúng là không biết ta có bản lãnh gì có thể đưa vương gia vào chỗ chết."

An Nguyệt Hằng dường như muốn ôm Mộc Tịch Bắc vào lòng, mở miệng nói: " Bắc Bắc, đừng náo loạn, ngoan..."

Mộc Tịch Bắc thấy bộ dạng này của An Nguyệt Hằng, cười đến nước mắt muốn chảy ra: " Vương gia có lầm hay không, ta thật đúng là chẳng biết lúc nào đùa giỡn cùng Vương gia như vậy."

Ánh mắt của An Nguyệt Hằng đột nhiên nguy hiểm không ít, sau đó qua trong giây lát lại khôi phục lại bình tĩnh: " Mục đích của ta và nàng vốn là một, ta càng có thể hứa cho nàng thứ nàng muốn, nàng nếu còn tiếp tục giày vò như vậy, cuối cùng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, hay là nói nàng cho rằng Lục hoàng tử kia thật sự có cơ hội vấn đỉnh đế vị!"

Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, câu nói sau cùng của An Nguyệt Hằng sao lại có cảm giác khác thường, chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?

Dù sao bây giờ dựa theo thực lực đến lập luận, trong từng hoàng tử, thực lực mạnh nhất cũng chỉ có Ân Cửu Dạ, nếu như còn có tướng phủ ủng hộ, cơ hội có thể đăng cơ làm đế thực sự rất lớn, nhưng xem ý tứ hiện giờ của An Nguyệt Hằng, dường như là chắc chắn Hoàng đế sẽ không đem hoàng vị truyền cho hắn.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia tinh quang, nhớ tới chuyện Hoàng đế chậm chạp không chịu lập Ân Cửu Dạ làm Thái tử, đủ loại dấu hiệu, có phải đều chứng minh một điểm, đó chính là Ân Cửu Dạ căn bản cũng không phải là con của Hoàng đế!

Nhưng nếu như hắn không phải con của Hoàng đế, tại sao lại xuất hiện ở hoàng cung Tây La, sẽ là con của ai?

An Nguyệt Hằng nhìn phản ứng của Mộc Tịch Bắc, mơ hồ phát giác được nàng sợ là sẽ không cùng đường với mình, chỉ là mình bây giờ thế lực hao tổn vô cùng nghiêm trọng, nếu như cuối cùng không chiếm được sự ủng hộ của Tướng phủ thật sự là không có phần thắng.

Cho tới hôm nay, hắn vẫn như cũ không thấy rõ nữ tử trước mắt rốt cục muốn cái gì, nhưng mặc kệ nói thế nào, trải qua mấy lần xuất thủ, nàng đều đang chèn ép thế lực của mình, điểm này là không thể nghi ngờ.

An Nguyệt Hằng nhìn kiều nhan như hoa của Mộc Tịch Bắc, không khỏi động tâm tư, Mộc Chính Đức coi trọng nữ nhi này như thế, xem ra muốn Tướng phủ quy thuận mình, vẫn phải bảo đảm nữ tử trước mắt này ái mộ mình hơn mới được.

An Nguyệt Hằng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cả người lập tức thả lỏng xuống.

Mộc Tịch Bắc dường như cũng đã nhận ra bầu không khí này, không tự chủ được nhíu mày, dựa theo hiểu biết kiếp trước về An Nguyệt Hằng, hắn nhất định là đã nghĩ ra biện pháp gì đó để xoay chuyển tình thế, bằng không hắn phải nên là ôn nhuận trầm ổn hoặc có thể nói là căng cứng, mà không có loại tư thái thả lỏng như hiện giờ.

An Nguyệt Hằng lại nói tránh đi: " Nếu Bản vương nói là thật sự ái mộ nàng, nàng có tin không?"

Mộc Tịch Bắc gật đầu: " Tin, lời vương gia nói ta đều tin."

An Nguyệt Hằng mắt sắc không thay đổi, lại biết trên người nữ tử này có một tầng vỏ cứng, căn bản gõ không ra, càng không thể thăm dò chân tướng bên trong.

" Bắc Bắc, bản vương nói chính là lời thật lòng, nếu như nàng chịu giúp ta một tay, ngày sau ta hứa cho Tướng phủ nhà nàng vinh hoa phú quý, bản vương hứa cho nàng cả thiên hạ này."

Lời nói này của An Nguyệt Hằng xuất phát từ chân tâm, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn không muốn dùng loại thủ đoạn kia, dù sao như thế thì thật sự chứng minh hắn không sánh bằng Ân Cửu Dạ!

Chẳng qua đối với tư tình nhi nữ, An Nguyệt Hằng cảm thấy vẫn là đại nghiệp thiên hạ quan trọng hơn, kẻ thượng vị ai mà không từ thủ đoạn, tất cả những thứ ngăn cản con đường phía trước đều chỉ có thể bị diệt trừ hầu như không còn.

Mộc Tịch Bắc chống lại đôi tròng mắt của An Nguyệt Hằng, nàng dám khẳng định, nghiêm túc trong đôi tròng mắt kia là hai đời nàng chưa từng thấy qua, mặc dù trong đó vẫn xen lẫn rất nhiều thứ không thuần túy, nhưng đây đối với An Nguyệt Hằng mà nói, đã là có một không hai.

Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, chỉ cần kiếp trước hắn chịu cho mình một phần thực tình, thì cũng sẽ không đi đến tình trạng như hôm nay.

Thiên hạ? Nàng muốn cho tới bây giờ cũng không phải là thiên hạ này! Nàng chỉ cần hắn chết!

" Vương gia sao biết thiên hạ này chính là thứ ta muốn nhất? "Khóe mắt Mộc Tịch Bắc mang theo tia lãnh ý cười hỏi ngược lại.

" Chẳng lẽ không phải sao? Thế gian này còn có cái gì so với quyền lực chí cao vô thượng càng thêm hấp dẫn người hơn? Bắc Bắc, chúng ta đều là một loại người, ta biết nàng muốn nhất là cái gì. " An Nguyệt Hằng nhìn Mộc Tịch Bắc mang theo ba phần chắc chắn mở miệng nói.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười như có như không, An Nguyệt Hằng, ngươi sai rồi, chúng ta cho tới bây giờ đều không phải là một loại người, chưa bao giờ phải.

Ta muốn cũng không phải thiên hạ này, ta muốn đại quyền nơi tay, chẳng qua là vì muốn giết hết mấy con chó như các ngươi thôi! Quyền lực chẳng qua là vì để cho mình có thể tùy tâm sở dục, không phải là vì quyền lực mà bị chèn ép thôi.

Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng với An Nguyệt Hằng nữa, tiến lên một bước, nhìn thấy bên trong dòng sông chảy xiết có thể nhìn thấy cái bóng lờ mờ của mình bị đánh tan, ánh mắt như đao.

Bỗng nhiên ngồi thẳng lên, quay người nhẹ lướt qua An Nguyệt Hằng, cũng không quay đầu lại.

An Nguyệt Hằng cũng không nhìn theo bóng lưng của Mộc Tịch Bắc, sắc mặt lại thoáng âm trầm xuống, nhiều nữ tử chạy theo như vịt với hắn như vậy, nhưng vì sao hắn lại không khống chế được nàng, thậm chí là ngay cả suy nghĩ của nàng cũng không nhìn thấu!

Lúc nàng dùng ánh mắt yêu thương nhìn mình, hắn tin nàng nhất định là có yêu mình, nhưng khi đầy mắt nàng băng lãnh cùng xa cách, hắn lại cảm thấy nàng đối với mình chỉ là lạnh lùng cùng hận ý, mỗi một loại cảm giác đều vô cùng rõ ràng, khiến hắn căn bản không phân biệt được rốt cuộc loại nào là thật loại nào là giả.

Sau khi Mộc Tịch Bắc rời đi không bao xa, lại đụng phải một người.

" Vĩnh Dạ quận chúa xin dừng bước."

Mộc Tịch Bắc hơi dừng lại bước chân, nhìn về phía người đi ra từ bên cạnh: " Thì ra là Trắc Phi nương nương."

Người vừa đến không phải là người khác, chính là Ngũ Thanh Thanh một thân trắng thuần trang nhã, cho dù bụng lớn đã nhô cao, nhưng mà vẫn như cũ thuần khiết không nhiễm trần thế.

Ngũ Thanh Thanh nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc một thân vàng nhạt điểm xuyết tinh hồng, trong nháy mắt lại cảm thấy mình giống như già đi, không khỏi có chút chán ghét vì sao bản thân quanh năm chỉ mặc màu trắng, vì sao chưa từng thử qua màu sắc xinh xắn tươi đẹp như vậy, ngay cả bản thân mình cũng thấy mệt mỏi, chẳng lẽ An Nguyệt Hằng không biết phiền chán à?

" Vĩnh Dạ quận chúa thật sự là tuổi trẻ mỹ mạo, không giống ta đã hoa tàn ít bướm. " Ngũ Thanh Thanh nhìn Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nhu hòa mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc nhìn Ngũ Thanh Thanh cười nói: " Trắc Phi nương nương thật sự là khiêm tốn, nhìn dáng hình của nương nương, chỉ sợ là người còn yêu kiều hơn hoa, ở Đế đô ai mà không biết, nương nương chính là bảo bối trong lòng của vương gia. "

Trong mắt Ngũ Thanh Thanh thoáng hiện lên một tia ngoan ý, mở miệng nói: " Bảo bối cũng chỉ là nhất thời mới mẻ thôi, đều chỉ là quan tâm người cười, ai nghe người cũ khóc đâu?"

Mộc Tịch Bắc nhìn Ngũ Thanh Thanh làm bộ làm tịch, cười như không cười mở miệng nói: " Tuy nói người không có ngàn ngày tốt, tuổi xuân qua mau, nhưng mà luôn có một loại hoa thường nở không tàn, chắc hẳn nương nương chính là loại hoa nở không tàn đây."

Tâm tình của Ngũ Thanh Thanh cũng không bởi vì lời nói của Mộc Tịch Bắc mà chuyển biến tốt đẹp, ngược lại cảm thấy Mộc Tịch Bắc ăn nói khéo léo, quen làm người khác yêu thích, đây cũng không phải một chuyện tốt.

" Lời tuy như thế, nhưng làm sao có khả năng nở mãi không tàn, trừ phi đem cắt bỏ tất cả những đoá hoa muốn vượt trên hoa của mình đi, lúc chỉ còn lại một đóa này, không có đối thủ, thì cũng sẽ không còn cái gọi là thắng bại, nếu không còn thắng bại, cũng liền mang ý nghĩa một đóa còn lại này mới là kẻ thắng sau cùng, Quận chúa nói phải không? " Ngũ Thanh Thanh vẻ mặt ấm áp mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc, giống như thật sự chỉ đang nói về đóa hoa.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày: " Nương nương là định cắt bỏ tất cả những nhánh hoa dư thừa kia sao?"

" Quận chúa nghĩ như thế nào? " Ngũ Thanh Thanh nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.

" Nương nương định cắt bỏ như thế nào đây? Không biết ta có thể trợ giúp một tay không? " Mộc Tịch Bắc giống như không biết người Ngũ Thanh Thanh muốn nói tới chính là mình, mở miệng nói.

Trong mắt Ngũ Thanh Thanh rốt cục có chút không nén được, Mộc Tịch Bắc da mặt thật đúng là dày, đối với lời nói của mình vậy mà một chút phản ứng đều không có, không thể bảo là đạo hạnh không sâu.

Ngay lúc hai người đối mặt nhau, Ngũ Thanh Thanh đột nhiên xuất thủ quăng cho mình một bạt tai.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, rõ ràng hằn dấu năm ngón tay, trong nháy mắt gương mặt sưng lên, không khỏi hiểu được dụng ý của nàng ta.

Quả nhiên, gia chủ Ngũ gia cùng phu nhân tính cả không ít đại thần từ một bên đi ra, đội hình thập phần cường đại, mà đồng thời An Nguyệt Hằng cũng từ con đường trước đó đi đến, đích cuối cùng của hai nhóm người đều là chỗ này của Mộc Tịch Bắc và Ngũ Thanh Thanh.

" Các ngươi đang làm cái gì! " Gia chủ Ngũ gia có chút kích động đi lên phía trước, Ngũ gia phu nhân càng là tiến lên một phen bảo vệ Ngũ Thanh Thanh, kéo Ngũ Thanh Thanh đến một bên mình, cẩn thận quan sát gương mặt của Ngũ Thanh Thanh: " Là ai! Là ai đánh, thật sự là to gan, đây là vô pháp vô thiên a!"

An Nguyệt Hằng cau mày đi tới, mắt nhìn vẻ mặt cười yếu ớt của Mộc Tịch Bắc, lại nhìn nhìn Ngũ Thanh Thanh cắn chặt đôi môi, trong đôi mắt hàm chứa mấy giọt nước mắt, chậm lại thanh âm mở miệng nói: " Đây là có chuyện gì?

Lúc này Mộc Tịch bắc thật giống như đang đối mặt với một đám sài lang hổ báo, giống như sắp lẻ loi một mình đối mặt với mọi người chỉ trích, càng giống như một con dê đợi làm thịt, nếu không phải thân thể thẳng tắp, trên mặt ý cười nhợt nhạt, nhất định sẽ làm cho người ta không chút nghi ngờ nàng sẽ bị người ăn luôn.

Thân hình mảnh khảnh của nữ tử cùng một đám nam nữ quần áo ngăn nắp, phục trang đẹp đẽ tạo thành chênh lệch rõ ràng, khiến cho người ta vừa nhìn liền nhịn không được thương tiếc nữ tử mềm mại này.

Chỉ là, cho dù đối mặt với bao nhiêu người đến, nữ tử vẫn không có một chút sợ hãi, ngược lại là đầy người lạnh nhạt cùng phương hoa ở giữa rừng cây khô này lại tạo thành một phong cảnh thật xinh đẹp.

" Thanh Thanh, là ai đánh con? Con cứ nói ra, tự có mẹ làm chủ cho con! " Lời này của Ngũ gia phu nhân mang theo vài phần ám chỉ, nói chung chính là nữ nhi ta đến Nhiếp chính vương phủ các ngươi, nhưng hôm nay bị người khi dễ, lại còn muốn nhà mẹ đẻ chúng ta tới làm chủ!

Sắc mặt An Nguyệt Hằng cũng có chút khó coi, có lẽ là bởi vì mấy đại thế gia liên tiếp rơi đài, ngược lại làm cho Ngũ gia có chút vênh váo tự đắc, cảm thấy mình bây giờ là tuyệt đối không thể lại ngăn cách với Ngũ gia, loại quan hệ này liền giống với Ngũ gia nịnh bợ An Nguyệt Hằng lúc trước, muốn từ đó đạt được chỗ tốt, giành lợi ích cho chính mình.

Nhưng khi mấy đại thế gia liên tiếp rơi đài, lợi thế trong tay An Nguyệt Hằng càng ngày càng ít đi, Ngũ gia liền thành lựa chọn duy nhất của An Nguyệt Hằng, cho nên tư thái của Ngũ gia lập tức cao lên không ít.

Ngũ Thanh Thanh muốn nói còn khẽ liếc nhìn Mộc Tịch Bắc, cuối cùng lại kéo ra một nụ cười có chút khó coi lại ra vẻ rộng lượng nói: " Mẹ, không có việc gì, Vĩnh Dạ quận chúa cũng là không cẩn thận... Nữ nhi cũng không có gì đáng ngại..."

" Ngươi nữ tử này tâm địa thật ác độc! Nữ nhi của ta sắp làm mẹ rồi, ngươi vậy mà nhẫn tâm động thủ với nó, còn có vương pháp hay không! Cho dù ngươi thân là Quận chúa, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy, thừa tướng rốt cục là như thế nào dạy bảo ra dạng nữ nhi như ngươi! Quả thật là không có gia giáo! " Ngũ gia phu nhân giáo huấn người không hề có chút khách khí.

Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, đứng ở tại chỗ an tĩnh nhìn Ngũ gia phu nhân ở đối diện, những nữ nhân quần áo ngăn nắp cùng các đại thần này, phần lớn đều là có chút liên hệ với An Nguyệt Hằng, còn có một số là cỏ đầu tường chưa quyết định. ( chưa biết theo phe ai)

Thế là, Ngũ gia phu nhân vừa nói xong, sau lưng liền lập tức có phu nhân cầm khăn che miệng hoà cùng nói: " Quốc công phu nhân, ngài sợ là không biết đi, mẹ đẻ của Vĩnh Dạ quận chúa cũng không biết là thừa tướng đại nhân mang về từ nơi nào, nhưng nghe nói lúc trước thế nhưng không có lệnh của cha mẹ, cũng không có lời mai mối, một nữ tử cứ như vậy tiến vào Tướng phủ, nghe nói lúc ấy vẫn là vào tướng phủ ở trước khi đương gia chủ mẫu nhập phủ đấy."

" Thì ra là chuyện như vậy, ta nói đường đường là Quận chúa, làm sao lại không có giáo dưỡng như vậy! " Ngũ quốc công phu nhân tán thưởng nhìn phu nhân vừa mở miệng.

" Không phải sao, nghe nói ngày đó Vĩnh Dạ quận chúa sinh ra, chính là khắc chết mẹ đẻ đấy. " Một phụ nhân khác mở miệng nói.

Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, con ngươi có chút nheo lại, đem mấy kẻ vừa mở miệng ghi tạc trong lòng.

" Thì ra là một khắc tinh, thật sự là không biết dạng người này rốt cục dùng thủ đoạn gì, lại chiếm được sự yêu thích của Bệ hạ, không có giáo dưỡng như vậy, lại còn được tấn phong làm Quận chúa, thật sự là Bệ hạ nhân thiện rộng lượng. " Lại một phu nhân y phục hạnh sắc mở miệng nói.

Mở miệng phần lớn đều là mấy phụ nhân, một bên quan viên ngược lại là ít khi mở miệng, những phụ nhân này có thể không hiểu rõ quyền thế hiện giờ của Tướng phủ, nhưng bọn hắn lại biết rõ ràng, nhất là khi từng địch thủ của Tướng phủ lần lượt đổ xuống, điều này không khỏi làm bọn hắn càng thêm kiêng kị Mộc Chính Đức, ngẫm lại khuôn mặt hồ ly tươi cười âm ngoan không cho thương lượng kia, cả đám đều cẩn thận không dám mở miệng.

Ngũ quốc công phu nhân thấy vậy, một tay kéo Ngũ Thanh Thanh ra sau lưng, mở miệng nói với ma ma đi theo bên cạnh: " Người tới, vả miệng cho ta!"

Hai mắt Mộc Tịch Bắc có chút nheo lại, nếu như luận về địa vị, Quốc công phủ xác thực cao hơn phủ Thừa Tướng, nhưng mà mình được Hoàng đế phong làm Quận chúa, cũng không phải Ngũ quốc công phu nhân nói giáo huấn là giáo huấn được, nhưng mà nhìn điệu bộ lúc này, rõ ràng chính là Ngũ quốc công phu nhân muốn giáo huấn mình!

" Còn chờ cái gì, còn không vả miệng cho ta! " Ngũ quốc công phu nhân nổi giận nói.

" Ta xem ai dám! " Một thanh âm từ nơi không xa truyền đến.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Hôm nay chạy trốn một ngày khóa... Kinh dị a.... Buổi sáng cảm giác mệt mỏi dưỡng bệnh tới... Buổi chiều đến đêm gõ chữ tới...

Ha ha, cảm giác giống như trong người thật tốt. A a đát