Chương 7: Trâm cài mất tích

Rắn Rết Thứ Nữ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Tất cả mọi người quỳ xuống, thỉnh an vị Thái phi sắp vào ở phủ Thừa tướng, chính là cô của Mộc Tịch Bắc.

" Thỉnh an Lão thái phi. "

Giọng nói của mọi người rất chỉnh tề, mang theo sự cung kính cùng tò mò.

Mộc Tịch Bắc cũng nâng mắt đánh giá nữ nhân chỉ bằng vào thân phận thứ xuất mà leo lên được vị trí quý phi này, người đến là một nữ nhân mặc một bộ quần áo màu xám xanh, tuy rằng được gọi là Lão thái phi, trên thực tế lại không già lắm, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi ba mươi tuổi.

Căn cứ vào hiểu biết của Mộc Tịch Bắc, trên thực tế Lão thái phi hẳn là trên dưới bốn mươi tuổi đi.

" Đều đứng lên đi! "

Giọng nói không nóng không lạnh, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của bà.

Mộc Tịch Bắc lại đánh giá nữ nhân nổi bật phía trước, tóc đen được chải chuốt hết sức chỉnh tề, trên mặt trắng trong thuần khiết chỉ cắm mấy cây trâm gỗ, khuôn mặt không trang điểm, trong tay cầm một chuỗi phật châu, mặc dù không có châu quang khiếp người, tuyệt đối cũng không có ai dám nói hai chữ " hiền lành ".

Phía sau Thái phi còn đứng một đội hộ vệ, bên cạnh còn có mấy người ma ma thị nữ, trận thế quả thật không nhỏ.

Liễu Chi Lan nhanh chóng bước lên phía trước:

" Thái phi một đường xe ngựa mệt nhọc, thật sự là vất vả. "

Thái phi cũng chỉ gật gật đầu, không có mở miệng, một mama ở phía sau đứng dậy:

" Y phục trang sức tẩy trần cho Thái phi không biết trong phủ đã chuẩn bị xong chưa.?"

Dựa theo truyền thống của La Quốc, người giữ linh cửu đều phải mặc y phục màu trắng, mà lúc về nhà, vì tránh đem âm khí xui xẻo vào trong nhà, luôn phải tắm rửa một phen, thay quần áo, trang điểm sơ qua, đeo đồ trang sức tương xứng, thể hiện ý tứ được về nhà một lần nữa, cho nên mọi người vô cùng coi trọng.

Ngược lại, nếu như không chuẩn bị chu đáo, chỉ làm sơ sài cho có, liền đại biểu không coi trọng người tới, hoặc là không hy vọng nàng trở lại nhà mình, mà vẫn tiếp tục canh giữ linh vị.

Cho nên, ở La Quốc không chỉ có Hoàng tộc cùng quan to quý nhân, mà kể cả dân chúng bình thường cũng đều coi trọng, sau khi giữ đạo hiếu khoảng vài năm rồi trở về, bình thường đều phải rửa mặt chải đầu thật tốt, thay một bộ y phục mới, đeo lên một ít trang sức quý giá, dù sao người giữ linh cửu cũng lây dính âm khí của người chết, không ai hy vọng sẽ mang những thứ đó vào nhà mình.

Thái phi lại càng phá lệ coi trọng hơn, bà vốn không nên ở đây, nhưng nếu đã quyết định trở về, bà càng không hy vọng sẽ đem xui xẻo tới cho người đệ đệ duy nhất này.

Liễu Chi Lan nháy mắt một cái, Chu mama liền cuống quýt quỳ trên mặt đất:

" Thái phi bớt giận, sáng nay phu nhân có giao mười hai cây trâm vàng được chuẩn bị riêng cho lão nô bảo quản, nhưng...nhưng... Nhưng đảo mắt một cái thì trâm cài đã không thấy đâu ạh."

Lão Thái phi chỉ nhíu mày, nhưng ma ma bên cạnh thấy vậy thái độ liền trầm xuống, dù sao việc này hiển nhiên có chút ý tứ khinh thị chủ tử nhà mình:

" Bà thật ra nói nghe xem vì sao lại không thấy? Ta thấy chứ không phải lão ma ma bà động tâm tư, vụng trộm chiếm làm của riêng chứ? "

Liễu Chi Lan vội vàng đứng ra giảng hòa:

" Thái phi bớt giận, Chu mama đi theo thiếp thân đã nhiều năm, xưa nay làm việc chưa bao giờ xuất hiện việc trộm cắp đồ đạc, thiếp thân thấy trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm. "

" Dạ! Dạ! Dạ! Dù Thái phi có cho lão nô trăm ngàn lá gan, lão nô cũng tuyệt đối không dám, việc này thật sự rất kỳ quái, sáng nay lúc lão nô kiểm tra trâm cài rõ ràng còn đầy đủ nguyên vẹn, cũng không hiểu thế nào mà mới chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả."

" Àh ~~ lão nô nhớ tới, sáng nay Ngũ... "

Chu mama mở miệng, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, giống như là nhớ tới chuyện gì, nhưng hình như còn e ngại, không dám nói tiếp.

" Nếu không nói liền kéo xuống đánh chết. "

Rốt cuộc Lão thái phi cũng mở miệng, nhưng lại khiến toàn thân mọi người run lên.

" Dạ! Dạ! Dạ! Thái phi tha mạng, sáng sớm hôm nay, Ngũ tiểu thư từng ở qua trong phòng lão nô một lúc, nhưng lão nô lại không dám hoài nghi Ngũ tiểu thư, cho nên...cho nên..."

Rốt cuộc lúc Thái phi thể hiện uy nghiêm, Chu mama mới dám mở miệng nói.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, một số mang theo tìm tòi nghiên cứu, còn một số thì vui sướng khi người gặp hoạ, Mộc Tịch Hàm cố nén tức giận mở miệng nói:

" Chu mama, bà nói gì cũng phải có chứng cớ, Bắc Bắc chúng ta là người hiểu chuyện, bà đừng ngậm máu phun người. "

Ánh mắt Thừa tướng Mộc Chính Đức rốt cuộc cũng nhìn về phía nữ nhi này, trên khuôn mặt mang theo sự bi thương, dường như không muốn để ý đến nàng, nhưng khi nhìn thấy nữ hài tử nho nhỏ gầy teo, trong lòng sinh ra vài phần đau đớn.

Chu mama lập tức phản bác nói:

" Sau khi phu nhân đem hộp trang sức giao cho lão nô, lão nô đã đặt ở trong phòng, chưa từng dời đi, lúc sau ngoại trừ Ngũ tiểu thư, cũng không có ai vào phòng lão nô nữa, cho nên lão nô cả gan thỉnh cầu lục soát phòng Ngũ tiểu thư một lượt, lấy lại công bằng. "

Ánh mắt Lão thái phi dừng ở trên một thân hồ lam Mộc Tịch Bắc, ở trong đám người này, chỉ có y phục của nàng bị tẩy hơi trắng bệch, trên đầu cũng không thấy đeo trang sức gì, thân thể nho nhỏ ở bên trong đám người này, dường như phải đối mặt với cả một đám sài lang, chỉ có đôi mắt tinh tượng sáng lên, giống như bảo thạch trên trời.

Lão Thái phi lẳng lặng nhìn ánh mắt kia, trong lòng đau xót, hài tử của bà cũng có đôi mắt như vậy, không chấp nhận được một chút tạp chất trên thế gian này. Lão Thái phi ngẫm nghĩ, vẻ mặt tự nhiên nhu hoà xuống rất nhiều.

Mộc Tịch Bắc từ đầu tới cuối vẫn nhìn trực diện Lão thái phi, khoé miệng thuỷ chung mỉm cười yếu ớt, không hiện tia bối rối.

" Hài tử, con có đồng ý với ý kiến của Chu mama không? "

Lão Thái phi dò hỏi.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:

" Hết thảy do cô làm chủ."

Cứ như vậy, một đám người đều xuất phát tới tiểu viện Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi tự sai người của mình đi vào điều tra, còn lại mọi người đều đứng chờ ở ngoài cửa, nhìn từ cửa có thể thấy được tình cảnh bên trong.

Mọi người đều cảm thấy phòng ở này thật sự rất đơn sơ, tuy rằng không được gọi là nghèo túng, nhưng so với những người trong Tướng phủ ngày ngày đều mặc vàng đeo bạc mà nói, thật sự chỉ có thể dùng hai chữ " nghèo nàn " để hình dung.

Trong mắt Chu mama xuất hiện tia mong chờ, đang đợi người bên trong mang ra cái hộp trâm vàng, lúc nhìn đến bàn tay vị mama kia sờ đến dưới bàn, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Mama lục soát cũng sửng sốt, lập tức ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Thái phi, ánh mắt Lão thái phi quét mặt Mộc Tịch Bắc một vòng, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Liễu Chi Lan mở miệng nói:

" Mama, sao vậy? Phía dưới bàn có cái gì àh? "

Mama kia lấy được đồ vật gì đó liền cầm trong tay đưa ra, không ngờ là một cái hộp gỗ, chỉ tiếc thợ khắc thô ráp, bên góc thậm chí còn có dằm gỗ.

Khuôn mặt Chu mama vốn đang hưng phấn, giờ phút này lại trở nên xanh mét, rõ ràng bà bỏ vào là một cái hộp gỗ tử đàn khắc tơ vàng tinh xảo, sao lại biến thành hộp gỗ thô ráp rồi.

" Mở ra! " Thừa tướng Mộc Chính Đức đã mở miệng, ma ma kia liền cầm hộp đến trước mặt mọi người, nhẹ nhàng mở ra.

Trên mặt hộp còn đọng rất nhiều tro bụi, mọi người đều lùi lại phía sau một bước, lại tò mò không biết trong hộp đựng cái gì, một đám đều mở to mắt ra nhìn.

Lúc mama mở hộp ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy trong hộp kia dĩ nhiên chỉ rải rác chút tiền đồng với bạc vụn, khối bạc lớn nhất cũng chỉ có một lượng, nằm ngổn ngang ở trong hộp, nhìn rất đáng thương.

------ Đề lời nói với người xa lạ -----