Chương 43: Ổn định lại

Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Post on: 11 tháng ago

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Mấy ngày sau đầu xuân, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, suốt ngày mưa phùn gió rét, có vẻ còn lạnh hơn mùa đông, lượng người đi chợ sáng giảm hẳn, việc buôn bán trở nên khó khăn.

Dưới sự cân nhắc của Liễu Sùng, anh cùng với Hoàng Thừa hoàn toàn tách nhau ra bán, hai người vẫn dùng chung một xe ba bánh, nhưng sẽ không bán cùng nhau nữa. Nói cho cùng thì Hoàng Thừa cũng cần phải để dành ít tiền cho tương lai.

Thời tiết quá lạnh, thức dậy vào nửa đêm là một cực hình, nhưng Hoàng Thừa với Liễu Sùng chưa bao giờ rên rỉ một câu nào, chỉ cần không mưa lớn, bọn họ sẽ không lãng phí một ngày kiếm tiền.

Nhưng mà vì thời tiết nên việc buôn bán của những người bán hàng rong trở nên ảm đạm, đến chợ sáng chỉ bán được đủ tiền vốn, ai cũng không bán được hết hàng ngay trong ngày, bọn Liễu Sùng cũng vậy. Gần đây đã gặp phải một cuộc thanh tra lớn, đô thị quản rất nghiêm ngặt, thức ăn thừa kéo đến cửa chợ rau Đông Dương thì luôn bị quản lý chợ đuổi chạy khắp nơi, phản ứng hơi chậm một tí là ngay cả thúng hàng cũng bị đô thị lấy đi.

Người nhát gan bị dọa sợ mấy lần không dám bán buôn trong khoảng thời gian này, tạm thời chờ kiểm tra xong mới bán lại.

Thấy công việc làm ăn sa sút, Hoàng Thừa chủ động bỏ tiền ra mua thêm một cái thúng, sau khi bắt kịp buổi chợ sáng đến khu Đông Dương liền chia một ít hàng ra, hai người mỗi người bán một chỗ, có thể kiếm nhiều lượng khách hơn ở mỗi đầu. Một khi quản lý đô thị xuất hiện, một thân một mình cũng tiện gánh hơn tám mươi cân hàng chạy, đi theo Liễu Sùng hơn một trăm cân đi bán khắp ngõ hẻm.

Dù vậy thì ngày nào cũng còn hàng dư lại, thời tiết lạnh giá làm ăn không tốt lắm, đến bảy tám giờ tối hai người mới về nhà, tiền kiếm được cũng không bằng lúc trước, cộng lại chỉ gần hai trăm tệ.

Trong thời gian chấn chỉnh thành phố, quản lý đô thị làm việc đến sáu giờ chiều mới tan làm, ngay cả buổi trưa cũng có người túc trực, những người bán hàng rong hoàn toàn không dám bán rau ở cửa chợ Đông Dương. Trình Ương đi đưa cơm mấy lần cũng đưa hụt, gọi điện thoại hỏi thì bọn họ cũng không ở gần đó. Liễu Sùng đau lòng cậu đi phí công dứt khoát không cho cậu đi đưa cơm nữa, cứ vậy ăn cơm ở ngoài cho xong bữa.

Mấy ngày liên tiếp như vậy, Liễu Sùng với Hoàng Thừa đều khó tránh khỏi mà bị mỏi eo đau lưng, vai cũng bị cọ rách cả da, dù vậy ngày hôm sau vẫn cười toe toét nhịn đau gánh thúng tiếp tục đi bán dạo trên đường. Mặc dù rất cực lại bán kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng có còn hơn không. Màn Thầu bây giờ hơn ba tháng đã có thể ăn dặm rồi, chỗ cần tiêu tiền rất nhiều, ngoài ra còn tiền nợ viện trưởng Triệu, luôn cảm thấy tiền kiếm được không phải của mình vậy.

Trình Ương nhìn thấy mọi sự gian khổ của hai người, ngoài mặt dù không nói gì, nhưng cậu rất sốt ruột lại đau lòng, cũng không muốn ở nhà nữa, liền quyết định chờ Liễu Sùng về nhà sẽ nói với anh muốn cùng đi bán.

Liễu Sùng nghe vậy cau mày trầm tư một lúc lâu, sau mới hỏi: “Em đi bán cùng với anh vậy con chúng ta phải làm sao?”

Trình Ương muốn đi bán cùng bởi vì cơ thể đã hoàn toàn bình phục, không muốn để cho Liễu Sùng chịu cực khổ một mình nên nhất thời kích động quyết định. Bây giờ bị hỏi ngược lại thì hơi ngẩn người, sau chần chừ nói: “Mang con theo chung luôn đi.”

Liễu Sùng cười, duỗi tay ôm lấy Trình Ương vào lòng, cằm cọ lên đỉnh đầu cậu, nói: “Cần gì phải vậy hả em, con trai còn nhỏ như vậy lỡ như em mang con ra ngoài lỡ con nó bị đông lạnh thì sao. Nếu thật sự muốn đi, thì cũng phải chờ thời tiết ấm lên.”

Trình Ương tựa vào trong ngực Liễu Sùng, dần dần tỉnh táo lại, biết dẫn theo Màn Thầu đi bán là không thực tế, nhưng trong lòng có chút khó chịu: “Không muốn để anh chịu khổ một mình.”

Liễu Sùng vỗ lưng Trình Ương, không để tâm nói: “Cái này thì có gì, chỉ cực mấy ngày thôi mà, qua thời gian ngắn nữa hết thời gian kiểm tra là ổn.”

Nhưng khoảng thời gian này có hơi lâu, thời gian kiểm tra kéo dài gần một tháng. Trong lúc đó cũng không bị hàng rau của dân hàng rong bị tịch thu, khiến lòng người bàng hoàng không ai dám đi bán nữa. Liễu Sùng với Hoàng Thừa ỷ vào mình chạy nhanh vẫn đi bán như cũ, nhưng mà đi trên sông nào không bị ướt giày chứ. Hoàng Thừa bị lấy thúng một lần, cũng may cũng không còn bao nhiêu hàng, nghe người khác nói buổi tối mang tiền đến chuộc là có thể lấy lại hàng với thúng. Bọn họ cũng không thèm đi, sẽ không vì mấy chục tệ mà đi hạ mình cầu xin người ta.

Vẫn buôn bán như cũ, một ngày kiếm khoảng một trăm tệ cũng không tồi, so ra vẫn tốt hơn đi làm công cho người khác.

Vào giữa tháng tư, thời tiết ấm trở lại, việc kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc.

Chợ sáng lại bắt đầu huyên náo lên, buôn bán cũng lên theo. Để chuẩn bị cho tương lai, Trình Ương bắt đầu cõng Màn Thầu đã năm tháng đi giúp bọn Liễu Sùng. Trừ việc không đi lấy hàng, cậu buổi trưa về nấu cơm đưa cơm cho hai người, cùng với chăm sóc Màn Thầu ăn uống ở bên ngoài. Hầu như mỗi ngày cậu đều ở chung một chỗ với Liễu Sùng.

Liễu Sùng không có ý kiến gì với lần này, ngược lại còn dạy Trình Ương bán. Trình Ương học hỏi rất nhanh, khả năng phân tích và phản xạ hết sức mạnh mẽ, Liễu Sùng trong nháy mắt lại có thêm một người giúp đỡ.

Vào đầu tháng năm, thời tiết chính thức ấm áp, cây cầu đá phía trước chợ rau Đông Dương bắt đầu được xây dựng lại nên đã bị chặn, đội xây dựng một cây cầu sắt bắc qua sông trong rừng cây nhỏ gần đó. Người dân hai bên sông muốn đi thì đi qua cây cầu sắt này, nếu không phải đi một quãng đường dài mới sang được bờ đối diện. Hàng ngày có vô số người qua cầu sắt để đến chợ rau, những người bán hàng rong tìm cơ hội kinh doanh, bận bịu phát triển trên cây cầu sắt này.

Rừng cây nhỏ cách chợ rau vài trăm mét không thuộc thẩm quyền quản lý của thành phố nên họ có thể yên tâm dựng sạp bán rau ở đây. Người đi bộ tới lui phải qua cầu sắt, số lượng người bán rau không ít cũng không nhiều. Mấy ngày kế tiếp, vị trí đẹp nhất bắt đầu xuất hiện, chỉ cần chiếm được chỗ đẹp thì buôn bán luôn tốt hơn với người khác.

Đám người vì cướp chỗ mà bắt đầu tìm đồ giữ chỗ, người bán rong ở mãi một sạp mà bán, lâu dần sẽ vô tình biến thành địa bàn ‘Danh chính ngôn thuận’ của người ta. Một khi bị người không biết chiếm chỗ, sẽ luôn coi như là chuyện đương nhiên bảo người ta dọn đi, đây là chỗ của ta này nọ.

Dân bán rong vì chuyện địa bàn mà cãi vả đùa giỡn không ít, người quen trở mặt không nhìn cũng là chuyện bình thường ở huyện trong lúc họp chợ.

Buôn bán một thời gian Liễu Sùng tất nhiên hiểu sâu sắc đạo lý này, không lâu sau khi tới đây bày sạp, anh liền bắt đầu thủ đoạn chiếm vị trí, lại còn chiếm được một vị trí tốt. Cho nên đến giờ, dù họ không đến trên cầu sắt sớm cũng không người không biết điều mà bày hàng trên vị trí của bọn họ.

Có sạp cố định không phải chạy lung tung nên rất nhẹ người khỏi nói, làm ăn cũng phát đạt, mỗi ngày bán sạch năm trăm cân rau cũng không thành vấn đề, kiếm trung bình từ bốn năm trăm không nói, đối với Liễu Sùng tiếng tốt đồn xa mà nói, chiếm được vị trí tốt ở chỗ này không chỉ khiến quầy hàng của anh có chút tiếng nói, mà còn đạt được thỏa thuận bằng miệng với nhiều nhân viên cửa tiệm để có được hàng hóa họ cần. Về mặt này, Liễu Sùng mỗi ngày có thể kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ. 

Trên cầu sắt càng ngày càng náo nhiệt, người bán rau càng lúc càng đông, bên quản lý đường sông nước cũng không quan tâm đến người bán hàng rong ở đây, nơi này nghiễm nhiên thành chợ rau thứ hai của khu Đông Dương.

Thời gian này Liễu Sùng cũng quen biết không ít người, quan hệ qua lại với mấy người bán trái cây hạt dưa, nói chuyện cũng rất thoải mái, là loại quan hệ có thể bỏ sạp lại cho đối phương trông hàng giúp mà về nhà ăn cơm, lúc trở lại không chỉ đưa đầy đủ tiền bán còn sắp xếp dọn dẹp hàng hoá chỉnh tề ngăn nắp.

Nhưng mà gần đây bỗng xuất hiện một nhóm người bán hoa quả phơi khô, đối phương không chỉ cưỡng ép chiếm vị trí bán trái cây lâu dài của Trương Hoa, còn thường xuyên mắng nhiếc xúc phạm người khác, rất ngang ngược.



hoa quả phơi khô

Người ngoài không dám hó hé gì, nhóm người này rõ ràng rất xấu xa, đụng phải đoán sẽ dùng đến dao gậy, ngay cả Trương Hoa cũng chỉ có thể làm người câm ăn thiệt dưới sự khuyên can của vợ, lại đi tìm một chỗ không lý tưởng lắm mà bày sạp.

Không có quản lý đô thị tới làm phiền, những ngày này trôi qua gió yên sóng lặng. Người lưu động trên cầu cũng chia theo từng quãng thời gian, đến khoảng hai ba giờ sẽ không buôn bán. Mọi người ăn uống no say thì căng da bụng trùng da mắt, không ít người gánh hàng rong bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Trương Hoa ngồi chán, liền tiện tay lấy hai quả chuối tiêu bảo vợ canh quầy, hắn đến tìm Liễu Sùng hút thuốc nói chuyện phiếm. Nhưng mà bình thường Liễu Sùng toàn nhìn bọn họ hút, hơn nữa mỗi lần đối phương hút thuốc cũng sẽ tự động tránh xa Trình Ương bế đứa nhỏ.

Trương Hoa đưa chuối cho Trình Ương đang vừa ôm Màn Thầu vừa đọc báo, vỗ một cái lên vai Liễu Sùng cùng với ‘đàn em’ Hoàng Thừa, tỏ ý qua một bên hút thuốc.

Trương Hoa trên hòn đá giũ tàn thuốc, có chút tức giận nói: “Đám người người này thật sự thật sự quá đáng! Mịa nó tôi càng lúc càng không nuốt được cục tức này.”

Hoàng Thừa mặt không cảm xúc, còn Liễu Sùng thì cau mày nói: “Bọn họ làm gì sao.”

Trương Hoa haiz thở dài một tiếng: “Cũng không biết bọn họ lấy táo từ đâu mà bán giá thấp bừa bãi cực kỳ! Làm cho đống táo tôi chất ở kia không bán được trái nào! Cố ý làm loạn thị trường, cậu nói coi có tức không.”

“Không được thì tạm thời đừng bán táo.” Liễu Sùng nói: “Người khác bỏ tiền lấy hàng bán thế nào chúng ta không thể nói được, mà cũng đừng chủ động đi gây chuyện, đám bọn họ người nào cũng là dân liều mạng.”

Trương Hoa tất nhiên biết đạo lý này: “Tôi cũng không định gây chuyện với bọn họ, chỉ là nghĩ đến cảm thấy quá xem thường người khác.”

Hoàng Thừa nhướng mày, nói: “Tìm người đánh bọn họ một trận, đuổi bọn họ xuống cầu, làm giảm nhuệ khí của bọn họ. Tôi không tin nhóm người ngoài bọn họ có bản lãnh đến mức đó.”

“Đừng có nói nhảm.” Liễu Sùng nghiêm túc nói: “Buôn bán quan trọng là dĩ hoà vi quý, bây giờ em vô duyên vô cớ nhằm vào bọn họ, để cho bọn họ biết là em có chuyện đấy. Em còn muốn bán ở đây thì bớt gây chuyện lại đi, chuyện của bọn họ em nghe còn ít à?”

Hoàng Thừa rõ ràng xem thường đám người kia, nhưng cũng không nói gì thêm.

Không ai để tâm chú ý đến chuyện này, nhưng cuộc trò chuyện này dường như là một điềm báo trước.

Dần dần bước vào tháng sáu, mặt trời cuối cùng cũng có nhiệt độ, gió thổi trong lùm cây không còn khiến người ta rét run nữa, ngược lại còn rất mát mẻ.

Liễu Sùng để Hoàng Thừa ở đối diện trông hàng giúp anh, anh với Trình Ương cùng nhau về nhà làm cơm ăn, đút Màn Thầu no nê, thay tã xong mang theo hộp cơm cho Hoàng Thừa. Vừa đi vào rừng cây, điện thoại reo.

Liễu Sùng móc điện thoại ra nhìn, là Hoàng Thừa.

Xa xa có thể nhìn thấy Hoàng Thừa đang gọi điện thoại, Liễu Sùng chỉ cho là nó gọi điện tới để giục bọn họ, vì vậy cũng không để trong lòng mà cúp điện thoại, ôm con trai và Trình Ương đi tới quầy rau, thế mà phát hiện vợ Trương Hoa cũng ở đây. Đối phương hoảng hốt hết sức sốt ruột giậm chân khóc lóc nhìn xung quanh, vừa nghiêng đầu nhìn thấy bọn Liễu Sùng thì cặp mắt sáng lên, nháy mắt chạy tới nắm lấy tay áo Liễu Sùng kêu: “Liễu huynh đệ, cậu mau giúp Trương Hoa một tay đi, anh ấy sắp bị người ta giết rồi!”

Liễu Sùng vẻ mặt khó hiểu, cùng Trình Ương hai mắt nhìn nhau, sau đó đưa Màn Thầu cho Trình Ương, hỏi dò: “Chị dâu, xảy ra chuyện gì, chị từ từ nói.”

Người phụ nữ lắc đầu, nắm kéo tay áo Liễu Sùng rời đi: “Không kịp! Cậu nhanh đi giúp anh ấy đi, trễ một bước là anh ấy đi đấy!”

Liễu Sùng ngơ ngác bị đối phương kéo đi, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện tất cả người trên cầu đều đang đứng quay lưng về phía bọn họ nhìn về đầu cầu bên kia, tựa hồ đang xem náo nhiệt gì đó. 

Trình Ương sinh lòng bất an, ôm Màn Thầu theo sau muốn ngăn cản, trên cầu đột nhiên có mấy người phụ nữ hoảng sợ đẩy người xem náo nhiệt chạy xuống khỏi cầu sắt, trong miệng còn hét lên: “Mau báo cảnh sát mau báo cảnh sát đi, xảy án án mạng rồi…”

Vợ Trương Hoa nghe vậy kinh hoàng hét lên, đẩy Liễu Sùng ra lao lên dốc của cầu sắt.

Hoàng Thừa lúc này bước tới chỗ bọn họ, không đợi Liễu Sùng hỏi tự giác mở miệng: “Trương Hoa không biết sao chọc đến mấy người kia, đột nhiên ra tay.”

Chưa kịp dứt lời, những người bán hàng rong bỗng hốt hoảng giải tán, xách gánh chạy xuống gầm cầu.

Liễu Sùng nhíu mày, nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, vừa bảo vệ Trình Ương lui tới nơi an toàn, vừa bảo hai người đợi anh ở đây, không đợi bọn Trình Ương trả lời liền chạy lên cầu.