Chương 175: Một người sớm đã chết

Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi Tề Hàm nhìn thấy mật thám bắt được trong quân doanh, lập tức thỉnh cầu Tề Mộ Tiêu ngừng dụng hình, cũng không hề giấu giếm nói thẳng ra quan hệ giữa hắn và Lưu Giang Xuyên. Tề Mộ Tiêu suy nghĩ một chút, đáp ứng thỉnh cầu của Tề Hàm, giao Lưu Giang Xuyên cho Tề Hàm. Đương nhiên, tống giam và cầm tù ắt không thể thiếu.

Đối với kết quả như vậy, Tề Hàm đã cảm động đến rơi nước mắt, sau khi ăn cơm tối với Tề Mộ Tiêu xong, trong đêm ấy liền mang theo thuốc đi quân trướng tạm thời nhốt Lưu Giang Xuyên.

Thương thế nặng hơn nhiều so với tưởng tượng.

Trong đèn đuốc mờ tối, Lưu Giang Xuyên để trần nằm ngửa trên chiếu, tứ chi bị xiềng xích khóa lấy, xiềng xích chỗ hai chân bị cố định trên cọc sắt đóng thật sâu xuống đất trong quân trướng.

Lưu Giang Xuyên hôn mê sắc mặt trắng bệch, đại đa số vết roi dữ tợn trên ngực đều nứt toạc ra, đây là tra tấn chứ không phải răn dạy như Tề Mộ Tiêu đối với Tề Hàm, hiển nhiên là muốn đánh người đến chết.


Tề Hàm quỳ ngồi xuống, mượn ánh lửa dùng khăn lông sạch sẽ lau chùi vết máu, sau đó thoa thuốc từng cái. Trong toàn bộ quá trình, Lưu Giang Xuyên trước sau vẫn không tỉnh lại, hơi thở yếu ớt, thân thể nóng ran... y sốt đến lợi hại. Tề Hàm khó hiểu trong lòng, vết roi tuy nặng, không đến mức khiến người hôn mê như vậy, có phải còn vết thương khác không? Hắn cẩn thận nhìn, phát hiện hai vai y dường như cũng có vết thương, vì vậy đỡ tay trái y, nhẹ nhàng lật nghiêng người lại.

Lại nhìn một cái, Tề Hàm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Khắp lưng máu thịt be bét thành một mảnh, tựa như sống sờ sờ bị người bóc đi một lớp da, trong vết thương máu đầm đìa, mơ hồ có thể thấy được vài vết tích sâu đến tận xương, xem ra không giống thương tích vũ khí sắc bén gây ra, trái lại giống như... bị roi da cứng rắn sờ sờ quất!


Đây không phải vết thương hôm nay tra tấn đánh ra! Tề Hàm phán định trước, miệng vết thương đã mơ hồ có chút mưng mủ, trong mùi máu tanh sực nức xen lẫn vài phần thối rữa! Cho nên y mới hôn mê bất tỉnh, đồng thời sốt cao không lùi đây mà.

So sánh với sau lưng, tổn thương phía trước thật có thể gọi bằng sư phụ. Tề Hàm vội vàng đi đổi nước nóng khăn lông, sau khi trải một tầng vải trắng sạch sẽ trên chiếu, xoay người y nằm lên đó, sau đó hết sức kiên nhẫn rửa sạch vết thương từng chút từng chút.

Mạc Hâm nghe tin liền đến nơi, hắn đã trải qua chuyện Lưu Giang Xuyên liều mình cứu Tề Hàm trước đây, bèn im lặng giúp đỡ cùng cứu chữa. Mãi đến khi bưng ra mấy chậu máu loãng, chân trời lại lần nữa dâng lên tia nắng ban mai, Tề Hàm mới xem như rửa sạch tất cả miệng vết thương rồi bôi thuốc. Đến lúc hắn thẳng người lên, chợt phát hiện thắt lưng đau nhức vô cùng. Tề Hàm và Mạc Hâm lại theo quân y lấy thuốc hạ sốt sắc cho y uống, mới xem như thoáng yên lòng.


Lưu Giang Xuyên hôn mê trọn hai ngày mới lần đầu tỉnh lại, mà ánh mắt đầu tiên, y liền thấy Tề Hàm ngồi một bên vận công tĩnh tọa. Một khắc kia, dường như y cảm giác mình vẫn còn trong thung lũng tuyết ở Thập Vạn Đại Sơn, y cùng thiếu niên choai choai tên gọi Quân Diệc Hàm này lần đầu gặp mặt, hắn cứu mạng y, mà y, tặng hắn một quả Chu Quả.

Tất cả mọi thứ sau này, đều chưa từng xảy ra...

Tề Hàm vận công xong mở mắt, đã thấy Lưu Giang Xuyên tỉnh rồi, hắn vui vẻ trong lòng, liền vội vàng đứng lên hỏi, "Ngươi đã tỉnh?" Thuận tay cầm chén nước, đỡ y uống từng chút từng chút.

Mấy ngụm nước tựa như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, Lưu Giang Xuyên tức khắc cảm nhận được vài phần sức sống đã lâu không thấy, y nằm nghiêng trên chiếu, nhìn Tề Hàm nói, "Trước đây không lâu mới nói... nguyện kiếp này không gặp lại, ai lường trước, nhanh như vậy đã gặp nhau..."
Tề Hàm thấy y hơi khá hơn một chút, hỏi, "Ta đang muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ở quân doanh Bắc Cương? Ngươi không theo lệnh huynh trở về Bắc Mãng sao? Vết thương trên người ngươi là ai đánh?"

Lưu Giang Xuyên nghe hắn hỏi liên tiếp, rốt cuộc khẽ mỉm cười một cái, ôm lấy tấm thảm đắp trên người, nói rằng, "Hôm đó ta về đến nhà, gia huynh đã mang người rời đi, chỉ chốc lát sau ta liền thấy... người của các ngươi đến rồi... Sau nữa, ta đuổi theo một ngày một đêm, mới đuổi kịp bọn họ..."

"Thương thế kia... là lệnh huynh đánh sao?" Tề Hàm hỏi.

Lưu Giang Xuyên gật đầu nói, "Phá hỏng chuyện của ca ca, sao có thể không đánh? Ca ca giận điên, không có số lượng, đánh ngất xỉu mới tính... Lúc ta tỉnh lại, bọn họ đi rồi, chỉ chừa một thuộc hạ bị thương chăm sóc ta... Ta mới biết được, ca ca không hi vọng ta theo y chạy trốn một đường..."
Tề Hàm biết, Lưu Giang Nhạc đối với người em trai này, chính là vô cùng để tâm, nếu không đêm hôm đó, bọn họ không dễ dàng thoát thân như vậy.

"Ta len lén ăn quả Chu Quả cuối cùng..." Lưu Giang Xuyên tiếp tục nói, "Gắng gượng đuổi theo, lại sợ ca ca đuổi ta đi, liền giả trang thuộc hạ lẫn trong đám người; sau đó trong cánh đồng hoang, chúng ta không chỉ một lần gặp phải truy binh của các ngươi... Ta lại bị đánh tan... Trước mắt ta chỉ còn lại hai con đường, hoặc là xuyên qua chiến trường, hoặc là xuyên qua quân doanh..."

Lời tiếp theo không cần y nói Tề Hàm cũng hiểu, y không rõ không ràng xuyên qua chiến trường như vậy, bất kỳ một trạm gác ngầm bên nào trước tiên cũng sẽ xem y là địch nhân bắn thành con nhím, cho nên nhìn như hai con đường, kỳ thật chỉ có một lựa chọn.
Cái này giải thích cho việc tại sao Lưu Giang Xuyên lại ở chỗ này, mục đích của y chỉ là thông qua quân doanh lẻn vào Bắc Mãng mà thôi.

Thấy sắc mặt Tề Hàm hiểu rõ, Lưu Giang Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, trong quân trướng lập tức yên tĩnh lại, mơ hồ có thể nghe được thanh âm nhóm binh sĩ luyện tập sáng sớm.

Lưu Giang Xuyên cảm thấy tinh thần tốt một chút, ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Tề Hàm vội vã đỡ y, vẫn là nửa người dựa vào vách trướng. Lưu Giang Xuyên cảm nhận được đau đớn trước ngực sau lưng truyền tới, hỏi, "Ngươi... không muốn hỏi ta gì sao?"

Tề Hàm nhìn y một cái, nói, "Ta biết, cái gì ngươi cũng không biết."

Lưu Giang Xuyên lại cười, tràn đầy đau khổ và tiếc nuối, vì sao người hiểu nhau và tín nhiệm nhau như vậy, nhưng lại mang lập trường và thân phận như thế? Thường nghe người ta nói "Vận mệnh vô thường", còn có gì so với tình cảnh này khiến người không thể buông bỏ sao?
"Trước kia không biết," Lưu Giang Xuyên nhắm mắt lại, nói, "Hiện tại đều biết... Ngươi ta chân thành kết giao, lần này... sợ rằng sống chết khó đoán, nói cho ngươi biết cũng không sao..."

"Tiên mẫu Lưu Yên, là công chúa cuối cùng của... hoàng thất Tây Thục." Lưu Giang Xuyên bắt đầu chậm rãi nói từ thân thế mình, "Sau khi nàng gả cho tiền quốc chủ Bắc Mãng, sinh ra ca ca ta và ta... Phụ vương ta đối với chúng ta rất tốt, cho phép chúng ta theo mẹ học tập Hán học, lễ nghi, còn đích thân dạy chúng ta cưỡi ngựa bắn cung... Khi đó, mẹ... cũng rất thương huynh đệ chúng ta, thân thể ca ca ta từ nhỏ không tốt, mỗi lần mẹ ta đều chăm sóc y cả đêm..."

Trong hoảng hốt, dường như Lưu Giang Xuyên trở về khi đó, cha mẹ đều ở, không buồn không lo, rốt cuộc cái gì khiến bọn họ đi đến bước này hôm nay?
"Năm ta và ca ca ba tuổi, phụ vương bị bệnh, bệnh đến rất nặng, chẳng những không có tinh thần dạy chúng ta nữa, thậm chí ngay cả chính sự Bắc Mãng cũng không thể xử lý. Mà bắt đầu từ khi đó, mẹ ta thay đổi... Hoàn toàn biến thành một người khác!" Lưu Giang Xuyên giật giật thân thể tựa như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, tiếp tục nói, "Nàng giống như điên huấn luyện huynh đệ chúng ta, ngày tiếp nối đêm không ngủ không nghỉ, thân thể ca ca không tốt không thể tập võ, nhưng y thông minh, gắng gượng đối phó tất cả bài học mẹ bố trí cho y! Nhưng mà ta không thể! Ta học sách không thuộc cũng không nhớ chiêu thức, mẹ không hài lòng liền đánh ta... Trong mấy năm, trên người ta rất ít khi không mang thương..."

Tề Hàm muốn ngăn Lưu Giang Xuyên nói tiếp, nhưng dường như y đã hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức quá khứ, không cách nào tự rút ra.
"Mặc dù ca ca không chịu đòn, nhưng thân thể cũng càng ngày càng suy yếu... Mãi đến ba năm sau, phụ vương băng hà..." Ánh mắt Lưu Giang Xuyên lộ ra trống rỗng mịt mờ, "Hôm đó, ca ca đột nhiên cho ta uống một viên thuốc, sau đó... ta liền cái gì cũng không biết... Chờ lúc ta tỉnh lại, đã đang trên đường đến Tây Xuyên, ca ca để lại một phong thư cho ta, nói rằng sắp xếp cho ta một màn bất trắc, để ta rời đi, thả ta tự do... Những năm kia ta trải qua bao nhiêu khổ, một khắc đó ta liền có bấy nhiêu biết ơn ca ca ta..."

"Trong mười năm nay, ca ca sẽ không định giờ gửi thư cho ta, nhưng chưa từng đến gặp ta..." Sau khi nói đến đây, trong mắt Lưu Giang Xuyên ngấn lệ mịt mờ, "Ta thật sự sợ trở về gặp mẹ ta, liền yên dạ yên lòng nghe lời ca ca ở lại Tây Xuyên; mặc dù mẹ mất đột ngột, ca ca cũng chỉ nói bệnh lâu khó chữa... Còn nói ta rời nhà lâu ngày, không tiện vội về chịu tang, đợi y xử lý tất cả mọi chuyện, sẽ mang linh cữu mẹ hồi hương an táng..."
"Ta tin ca ca ta, mỗi một chữ ta đều tin, đều nghe. Quả nhiên, nửa năm trước, ca ca thân làm người đứng đầu Bắc Mãng, lại thật sự phù linh hồi hương... Đó là lần đầu tiên trong mười năm qua, ta gặp lại huynh trưởng..."

Nước mắt Lưu Giang Xuyên lăn xuống, từ xưa nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa đến chỗ thương tâm. Tề Hàm kiên nhẫn nghe, phảng phất cũng từng trải qua cuộc sống mê muội này.

"Dù sao đi nữa ta cũng không nghĩ tới, thân thể ca ca đã đến nông nỗi như vậy! Nghìn vết lở loét gầy đến vô cùng, chúng ta vốn sinh cùng ngày, nhưng dường như y già đi mười tuổi! Khi đó, y mới nói cho ta biết, năm đó điều bất trắc y làm ra, đã biến ta thành một người chết, một người đã chết trọn mười năm..."

Tề Hàm thở ra một hơi thật dài, chợt nói, "Thì ra...ngươi chính là tam hoàng tử hoàng thất Bắc Mãng qua đời mười năm... A Đề Mạc Thu Hoằng..."
"A Đề Mạc Thu Hoằng..." Lưu Giang Xuyên giương mắt nhìn Tề Hàm, cười thảm nói, "Không nghĩ tới, đời này còn có thể sống đến lúc... nghe được cái tên này..."