Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính
Đăng vào: 12 tháng trước
Sau đó vài ngày, theo thường lệ mỗi sáng sớm Sở Hán Sinh rót cho nó một chén thuốc, sau đó đứa nhỏ tạm thời tên "Kim Ngư Nhi" liền do Tề Hàm săn sóc, Tề Vân không có quá nhiều nhiệm vụ, dứt khoát đem bài vở dọn đến khách phòng, có cái gì không hiểu liền trực tiếp hỏi, trái lại cũng một công đôi việc.
Ngày tháng chín đã dần dần lạnh, nhưng mà đứa nhỏ bị rót thuốc vẫn không ngừng đổ mồ hôi. Theo lời Sở Hán Sinh, bởi vì tử sĩ như bọn họ, đa phần từ nhỏ lấy độc vật nuôi nấng, cho nên toàn thân đều là độc dược dồn người vào chỗ chết. Thuốc mấy ngày gần đây là dùng để tiêu độc, cho nên Tề Hàm phát hiện, mỗi khi dùng khăn trắng lau mồ hôi đến cuối cùng cũng biến thành màu đen.
Nhìn đứa bé càng ngày càng suy yếu, Sở Hán Sinh lại nói đây là hiện tượng bình thường sau khi tiêu độc, đợi ngày độc rút hết mới có thể chậm rãi điều trị. May mắn tuổi nó còn nhỏ, mọi thứ đều có thể bàn bạc kỹ hơn.
Một buổi trưa nọ, Tề Hàm theo thường lệ bưng cháo tới, nói với Tề Vân, "Vân nhi, ngươi cũng đi ăn cơm đi. Hôm nay tiên sinh và Sở gia đều ra ngoài, tiên sinh giao cho ta kiểm tra bài vở ngươi."
Tề Vân hoan hô một tiếng chạy đi.
Tề Hàm lắc đầu cười, hắn ngồi vào mép giường, lấy khăn vải trong miệng đứa nhỏ ra, lại đệm nửa người trên nó cao chút, nói rằng, "Ta biết ngươi khó chịu, ngươi nhịn thêm một chút, chờ chất độc trên người ngươi rút hết, ta đi xin sư phụ mở trói cho ngươi có được không? Tới, ăn cơm trước."
Một muỗng lại một muỗng, mắt thấy nửa bát cháo đã vơi đi, đứa nhỏ đột nhiên hất đầu sang một bên, Tề Hàm bất ngờ không kịp đề phòng, cháo bên trong cháo văng ra, có chút rơi vào cổ áo đứa nhỏ, có chút dính bên khóe miệng nó.
"Sao vậy? Trước đây đều có thể ăn hết, lần này sao chỉ ăn phân nửa?" Tề Hàm buông muỗng cầm lấy khăn mặt, vừa lau mặt cho nó vừa nói, "Có phải không đói... A! Ngươi làm gì?"
Tề Hàm đột nhiên ôm tay phải đứng lên, lấy tay trái ra nhìn, cổ tay phải đã bị cắn một hàng dấu răng thật sâu! Nhìn lại đứa bé kia, đang không hề chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, sát ý trong mắt như bọn họ nhìn thấy vào ngày đầu tiên nó tỉnh táo.
Có độc?!
Ý niệm trong đầu vừa mới nổi lên, cả người Tề Hàm rơi xuống đất, mất đi ý thức.
Tề Vân ăn cơm trưa mới trở lại khách phòng, liền thấy huynh trưởng ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Mà đứa bé kia, cũng rơi xuống chỗ bước chân ở mép giường, đang dùng ánh mắt ác liệt nhìn hắn.
"Ca! Ca, ngươi làm sao vậy?" Tề Vân gần như ngã nhào xuống đất kêu gọi Tề Hàm, lại chỉ thấy trên mặt huynh trưởng mơ hồ hiện lên màu tím đen, suy cho cùng kinh nghiệm giang hồ của hắn không đủ, lúc này điều duy nhất có thể nghĩ tới chính là thỉnh sư nương cứu mạng.
Tề Vân một phen ôm lấy Tề Hàm, vội vàng chạy ra cửa, một mạch chạy đến chủ viện, đâm đầu vào Mạc Miểu, sau đó hai người cùng nhau mang Tề Hàm vào trong phòng.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoắc Nhẫn Đông vừa kiểm tra vừa hỏi.
Tề Vân lắc đầu nói, "Không... không biết, lúc ta đến phòng khách, liền thấy ca ca ngã trên đất... Sư nương, ca ca hắn làm sao vậy?"
Hoắc Nhẫn Đông rất rõ ràng mà nói, "Hẳn là trúng độc."
"Trúng độc!" Tề Vân kinh hô.
"Tìm được rồi, ngươi xem," Hoắc Nhẫn Đông giơ tay Tề Hàm lên, nơi cổ tay phải tiếp giáp bàn tay một hàng dấu răng màu đen thình lình trước mắt, "Hàm nhi bị ai cắn? A Miểu, ngươi đi lấy chậu nước nóng tới, ta tiêu độc cho Hàm nhi."
Mạc Miểu không tiếng động gật đầu, đi lấy nước.
Tề Vân nhìn sư nương cắm từng cây từng cây châm bạc vào bàn tay cánh tay huynh trưởng, trong lòng suy nghĩ, dấu răng? Trúng độc? Ngoại trừ thằng nhãi nằm trên giường kia, còn ai có khả năng làm chuyện này!
Hắn ngơ ngẩn đứng trong chốc lát, nhìn thấy sư nương và Mạc Miểu bình tĩnh tuần tự châm kim cứu người, hắn cắn răng, xoay người rời khỏi.
Không bao lâu sau, Tề Hàm dần dần tỉnh lại, phát hiện mình ở chỗ sư nương, hỏi, "Sư nương..."
"Ngươi bị tiểu tử sĩ kia cắn, trúng độc." Hoắc Nhẫn Đông khô khan nói, "Tiên sinh ngươi đặt trái tim trong bụng, lần trước sau khi ngươi suýt chút nữa bị rắn cắn, bảo ta thêm bách độc đan vào thuốc tắm, hiện tại trên cơ bản độc vật bình thường không thể thương tổn được ngươi. Nhưng mà Tiểu Hàm của ta, ngươi có thể cẩn thận một chút hay không, đừng hở một tí liền chôn mình vào được không?"
Tề Hàm biết sư nương tức giận, không dám đáp lời, cúi đầu mặc cho nữ tử giáo huấn. Lần này hắn thật không nghĩ tới, đứa bé kia mấy ngày nay đều nghe lời rồi, nào biết đâu hôm nay đột ngột làm loạn...
Chỉ là lại để sư nương lo lắng, chung quy vẫn là lỗi của hắn. Nếu để tiên sinh biết... Tề Hàm cũng không dám nghĩ tiếp.
"Được rồi, không sao." Hoắc Nhẫn Đông rút châm, dịu giọng nói, "Có điều buổi tối nhớ qua đây uống thuốc, thanh trừ dư độc. Đúng rồi, A Miểu, cho vào thuốc Tiểu Hàm nhiều thêm một phần hoàng liên."
Tề Hàm mím môi, đáng thương mà nhìn sư nương.
"Nhìn cái gì, không cho ngươi nếm mùi đau khổ sao ngươi nhớ được!" Sư nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc đầu hắn, giọng căm hận nói, "Lần sau còn dám lọt vào cạm bẫy kiểu vậy, có tin ngươi ăn cái gì ta cũng cho ngươi thêm hoàng liên hay không!"
Tề Hàm tin, tin một vạn lần.
Từ chủ viện đi ra, Tề Hàm một đường cũng không nhìn thấy Tề Vân, hắn trực tiếp trở lại khách phòng, lại nhìn thấy cửa phòng rộng mở, bên trong đang truyền ra tiếng roi xé gió!
Tề Hàm vội vã đi vào, nhìn thấy trong tay Tề Vân cầm một sợi roi da dài hơn ba thước, hung hăng quất đứa nhỏ lăn lộn trên mặt đất! Hắn không cách nào hình dung vẻ mặt đệ đệ lúc này, từ trước đến nay Tề Vân luôn thích cười, cũng rộng rãi phóng khoáng, nhưng bây giờ, trên mặt hắn tràn đầy tàn nhẫn, trong ánh mắt lộ ra thù hận sánh ngang mây đen! Mà tất cả tâm tình này đều bị trút vào roi da, dứt khoát, sắc bén, không có quy tắc, không chút lưu tình!
Miệng đứa bé bị nhét khăn vải quá chặt, thân thể gầy ốm dưới roi da quật như mưa lăn lộn theo quán tính, thỉnh thoảng dừng lại giữa các lần, hai mắt nó nhắm nghiền, không chút tức giận.
"Vân nhi! Dừng tay!" Tề Hàm nhìn đến tình cảnh này trong nháy mắt liền phản ứng kịp, vội vã xông lên ngăn cản đệ đệ đang ngược đãi.
Tề Vân đang nổi giận nhất thời mất đi lý trí, cho dù có người ngăn cản vẫn lần nữa vụt vài roi, sau đó dường như mới nghe thấy có người đang gọi. Hắn thở hổn hển bình tĩnh nhìn một chút, mới tin tưởng người trước mắt là huynh trưởng của mình.
"Ca... ca?" Hắn dần dần tỉnh táo, ném roi da nắm lấy hai cánh tay Tề Hàm, từ trên xuống dưới quét qua vài lần, gấp giọng nói, "Thật là ngươi? Ngươi không sao? Thật sự không sao rồi? Ca?"
"Ta không sao, không sao!" Tề Hàm an ủi, "Vân nhi, ta không sao."
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi, ca..." Tề Vân đỡ Tề Hàm ngồi xuống một bên, lần nữa nhặt roi da lên, chỉ đứa nhỏ thoi thóp trên mặt đất nói rằng, "Là nó, chính là nó cắn, ca ngươi xem, hôm nay ta không đánh chết hắn..."
"Vân nhi!" Tề Hàm liền vội vàng đứng dậy kéo Tề Vân nói, "Không thể đánh..."
"Tại sao!" Tề Vân bùng nổ, ác liệt vừa nãy lần nữa dày đặc hai mắt, thiếu niên đỏ mắt nói, "Suýt chút nữa nó hại chết ngươi!"
Tề Hàm cũng không muốn cãi vã với Tề Vân, chỉ khom lưng ôm lấy đứa nhỏ sớm đã hôn mê bất tỉnh, cẩn cẩn thận thận đặt lên giường, mới lên tiếng, "Vân nhi, tiên sinh từng nói, nó là tử sĩ, rốt cuộc do ta quá lơ là... Hơn nữa, ta cũng không có việc gì..."
"Lần này không có việc gì!" Tề Vân lại một lần nữa cắt ngang lời huynh trưởng, lớn tiếng nói, "Vậy lỡ như có việc thì sao? Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, mỗi lần đều sẽ may mắn như thế sao! Cho nên, vẫn nên gϊếŧ càng sớm càng tốt!" Tề Vân nói, lần nữa xách roi da lên, lần này hắn không định đánh nó nữa, mà là bộ dạng trực tiếp siết chết cho xong!
"Vân nhi! Ngay cả lời của ta ngươi cũng không nghe rồi!" Tề Hàm nhìn thấy đôi mắt đệ đệ tràn ngập sát ý, kinh hãi hơn cả tức giận, "Cho dù phải xử trí nó, cũng không tới lượt chúng ta, tự có tiên sinh định đoạt! Vả lại, nó là con trai Giang Quan Lan, hôm nay ngươi gϊếŧ nó, bảo tiên sinh ăn nói với Giang minh chủ thế nào!"
"Nó là con trai Giang Quan Lan, ta còn là con trai đương kim hoàng thượng đây!" Tề Vân cầm roi da chỉ vào đứa bé, lạnh lùng nói, "Hôm nay nó làm đích hoàng trưởng tử bị thương, tiên sinh ăn nói với hoàng thượng như thế nào! Giang Quan Lan hắn ăn nói như thế nào!"