Chương 127: Ngày tháng xa lạ

Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Tề Hàm đứng dậy thu dọn xong thư phòng đang khập khiễng đi tìm Tần Phong, tôi tớ tiền viện nói cho hắn biết, nửa canh giờ trước Tần tổng quản đã ra ngoài, cũng không dặn khi nào trở về.

Tề Hàm không thể làm gì khác hơn đành để thư nhà của tiên sinh bên cạnh mình, trong lòng hắn bùi ngùi, thì ra khi tiên sinh rời khỏi nhà lúc nào cũng viết thư với người nhà. Nghĩ cũng đúng, người nhà tướng phủ tương nhu dĩ mạt*, bận lòng nhau vô cùng, phu nhân tướng gia để tâm tiên sinh như vậy, bây giờ y đang ở giang hồ, sao không bận tâm? Tiên sinh lại hiếu thuận nhất...

* Tương nhu dĩ mạt là một điển tích trích trong “Trang Tử. Đại tông sĩ”. Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy khiến người ta cảm động.

Bận tâm... Hiếu thuận...


Tề Hàm tự nhiên nghĩ đến phụ thân và... mẫu thân của hắn đang ở hoàng cung kinh thành..., bọn họ là người tôn quý nhất trên đời này, nhưng về mặt tình cảm cũng là người thiếu thốn nhất. Hoàng đế còn đỡ hơn một chút, hoàng hậu...

Tề Hàm còn nhớ ở lúc tướng phủ, tiên sinh từng phạt mình quỳ chép "Hiếu kinh", mục đích để mình suy nghĩ thật kỹ từ sau khi khôi phục thân phận, hoàng hậu đối với mình như thế nào? Đối với mình như thế nào? Có lẽ... rất tốt rất tốt rồi...

Còn thời điểm trị thương trong cung, thể xác và tinh thần mình yếu đuối, nàng cởi một thân cung trang mặc quần áo phu nhân bình thường, vì muốn tự tay chăm sóc đứa con đầy rẫy vết thương, nhưng mà... hắn cũng không cảm kích. Hắn có thể thấy được mất mát, hổ thẹn và yêu thương lúc nàng rời đi, chỉ là lúc đó hắn đang đắm chìm trong đau đớn, hơn nữa đầy lòng đầy mắt đều là ánh mắt dứt khoát lúc tiên sinh rời đi.


Sau đó, hắn và Tề Vân kiên trì bái thầy. Dung phi đồng ý, hoàng hậu... cũng đồng ý. Vân nhi và Dung phi làm bạn hơn mười năm, bây giờ con trai giương cánh bay cao, trong lòng mẫu thân tuy không nỡ, nhưng chắc chắn vẫn vui mừng; mà hoàng hậu... kỳ thật không giống vậy.

Tề Hàm đi một đường nghĩ một đường, đúng là không có mục đích gì mà đi lại, mặc cho xích sắt trên chân kéo trên mặt đất phát sinh ra tiếng vang. Hắn cực hiếm khi có thời khắc dung túng mình như thế, mặc dù tiên sinh luôn phạt hắn suy nghĩ lung tung, nhưng hắn nghĩ phần nhiều cũng là bài học, chuyện có liên quan đến chính sự; khi nào có thời gian bận tâm những chuyện vụn vặt râu ria không đáng kể này... tựa như Vân nhi thời khắc này, e rằng đang vùi đầu viết bài; hoặc biết đâu đang bôn ba ngoài phố phường.


"Răng rắc!"

"Bịch!"

"Lộc cộc cộc..."

Một đợt tiếng động xa lạ truyền tới lỗ tai, cắt ngang suy nghĩ của hắn. Lúc này Tề Hàm mới phát hiện hắn đã không hay không biết mà đi tới hậu viện, trước mắt có một lão giả chỉ có một cánh tay đang bổ củi, âm thanh mới vừa nãy là rìu lướt qua mảnh gỗ, động tĩnh mảnh gỗ rơi xuống đất lại văng ra thật xa.

Tề Hàm vội vàng đi nhanh vài bước, nhặt mảnh gỗ lên, nói, "Trương thúc, ngài đặt đi, ta tới." Hắn nhớ Tần Phong từng nói, lão giả này họ Trương.

Lão đầu tay trái chống rìu, quan sát Tề Hàm từ trên xuống dưới vài lần, cười nói, "Nhìn dáng vẻ ngươi không giống tôi tớ trong hậu viện, còn mang còng tay xiềng chân, xem ra năng lực không nhỏ?!"

Tề Hàm nghe ra lão giả không có ác ý, chỉ trực tiếp nói ra tình cảnh của hắn, vẫn khiến hắn có chút ngượng ngùng.
Lão đầu cười đến vui vẻ, đưa rìu cho Tề Hàm nói, "Thằng nhãi Trương Tiểu Lục chết bầm này, vừa ra khỏi cửa liền không nhớ về. Gần đây khí trời lại không quá tốt, tay ta đây không làm gì được. Nếu ngươi đồng ý giúp đỡ, vậy rất tốt, à, còn chưa hỏi ngươi tên gì?"

"Ta tên Diệc Hàm." Tề Hàm nhận rìu, đặt một đoạn gỗ tròn trơn nhẵn, giơ tay bổ rìu, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" vang giòn giã, gỗ tròn thành thành thật thật bị bổ làm đôi!

Tề Hàm có chút sững sờ nhìn tay mình.

Trương lão đầu cũng vô cùng kinh ngạc, ngồi xổm người xuống nhìn vết bổ, chỉnh chỉnh tề tề không hề đứt quãng, lão híp mắt lại nhìn Tề Hàm nói, "Thân thủ khá lắm nha Diệc Hàm, luyện qua không ít thời gian ha. Chậc... trách không được phải khóa ngươi lại!"

Tề Hàm không hiểu. Tuy nói thương thế của hắn đã tốt rồi, nhưng thân thủ vẫn suy nhược. Lần trước tiên sinh thi châm, hắn gắng gượng mới có thể luyện một bộ kiếm pháp, nhưng tình huống của mình chính mình rõ ràng, nếu đặt vào quá khứ, luyện ra kiếm pháp như vậy, hắn nhất định phải bị quất đến lăn lộn trên đất!
Hắn tỉnh táo lại cảm nhận một chút, tuy chỗ bị phạt trên lưng và trên đầu gối vẫn đau, nhưng cả người lại rất có tinh thần, dường như có sức lực dùng không hết!... Nhưng mà, rõ ràng hôm qua hắn bị trách phạt nặng như vậy, đêm qua cũng không làm sao ngủ được, sáng nay còn quỳ cho tới trưa!

Rốt cuộc... hắn bị sao vậy?

Giữa tiếng "răng rắc" khi rìu tiếp xúc với mảnh gỗ, là Trương lão đầu mặt mày hớn hở vươn ngón cái khen, cũng là Tề Hàm đầu óc mơ hồ nghi hoặc nghĩ mãi không thông.

Sau một trận bổ củi, trong viện đã chất rất nhiều bó củi, Trương lão đầu cười ha hả nói rằng, "Được rồi được rồi, Diệc Hàm, ngươi nghỉ một lát đi, đầy đầu mồ hôi."

Tề Hàm dừng lại, lao động chân tay máy móc như vậy khiến hắn cảm thấy vui sướng không hiểu được, ngoại trừ trên lưng bị mồ hôi thấm đến đau, hắn thật sự không cảm thấy mệt. Nhìn thành quả lao động của chính mình, dưới ánh mặt trời thiếu niên cùng Trương lão đầu nở nụ cười.
Dung mạo như suối nguồn, nụ cười như gió mát, thiếu niên thân mang hình cụ, vẫn ôn nhuận như mỹ ngọc.

"Diệc Hàm, phu nhân mời ngươi qua." Dưới hành lang, truyền đến giọng nói lành lạnh của Mạc Miểu. Sau khi nàng và Mạc Hâm, Mạc Diễm cùng tới Giang Nam, liền ở bên người Hoắc Nhẫn Đông, như hình với bóng.

Tề Hàm xoay người trả lời, quay đầu đưa rìu trả lại cho Trương lão đầu, vỗ vỗ bụi đất trên người, theo Mạc Miểu rời hậu viện.

Trong viện, ánh mắt Trương lão đầu già nua lưu luyến trên bóng lưng thiếu niên, động tác bổ củi sợ rằng làm nứt toạc vết thương trên lưng, hẳn là dùng roi da đánh rồi, từng vết máu ngay ngắn. Hắn cũng không biết đau, bộ dạng quật cường này mơ hồ gợi lên ký ức ẩn sâu nhiều năm trước đây. Quá lâu, lâu đến mức tay phải lão vẫn còn, lâu đến mức thừa tướng Trung Châu sau này còn là thiếu niên quân sư, lâu đến mức ngày hôm nay, lão thế mà chồng chéo... thiếu niên trước mắt và thiếu niên năm đó lên nhau, không phân rõ hai người...
Tề Hàm theo Mạc Miểu vào chủ viện, Hoắc Nhẫn Đông vẫn đang vùi đầu với đủ loại dược thảo đầy sân, Tề Hàm kéo xiềng chân quỳ xuống hành lễ, gọi, "Phu nhân..."

Vừa đỡ hắn dậy vừa nói, "Phu nhân nào? Gọi nữa ta cũng tát miệng ngươi!" Lại liếc mắt nhìn tạo hình của Tề Hàm, Hoắc Nhẫn Đông liền bùng nổ ngay lập tức, "Quân tam cứ ngược đãi ngươi như vậy!? Ngay cả đai lưng cũng không cho, là muốn cầm roi da bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu hả? Hả? Ta đi tìm y!"

"Sư nương. . ." Tề Hàm liền ngoan ngoãn đổi giọng, kéo nữ tử lửa giận ngút trời lại, giải thích nguyên nhân tạo hình này của hắn.

"Quả nhiên chủ tử nào dạy ra thuộc hạ đó! Trí tuệ Tần Phong kia cũng không phát triển! Qua đây để sư nương nhìn xem tổn thương chỗ nào rồi? Chân ngươi làm sao vậy? Tiên sinh kia của ngươi hôm nay lại phạt ngươi?" Hoắc Nhẫn Đông đỡ Tề Hàm đi tới bàn đá băng đá trong sân, vừa đi vừa nói chuyện, "Đêm qua ta cãi nhau với y, ta nói, trước khi y thu hồi xử trí đối với ngươi, đều ở thư phòng!"
Tề Hàm hoảng sợ trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết mình nên làm cái gì bây giờ! Sau một khắc, hắn đã bị ấn trên băng đá trong sân, nữ tử được hắn gọi là sư nương đang ngồi xổm người xuống, không cho phân bua mà vén ống quần lên, hiển nhiên nghe được một loạt tiếng nghiến răng ken két.

"Quân tam này..." Lời dù chưa trọn, ý đã đầy ắp sát khí!

Tề Hàm vốn còn định van nài cho tiên sinh hắn, nhìn thấy ánh mắt sư nương sau khi đứng dậy, tạm thời vẫn lựa chọn ngậm miệng.

Hoắc Nhẫn Đông lấy thuốc mỡ, dời ghế đẩu nhỏ hay ngồi lựa thuốc, nâng chân Tề Hàm lên đặt trên đầu gối mình, từng chút từng chút nhẹ nhàng bôi thuốc. Đêm qua Tần Phong chung quy không chu đáo, lại sợ làm đau Tề Hàm, dấu dây xích chưa tiêu, bên trong tụ máu tím bầm phiếm đen, cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa sáng nay lại quỳ trên gạch xanh không dưới hai canh giờ, đầu gối kể cả cẳng chân thậm chí mu bàn chân đều bầm tím.
Tề Hàm chịu đựng đau đớn, không biết nói cái gì, lại sợ nữ tử nổi giận, không thể làm gì khác hơn bèn tìm một đề tài phân tán cơn giận của nàng.

"Sư nương, có chuyện Diệc Hàm không hiểu rõ..."

"Có phải ngươi không rõ cọng dây thần kinh nào của tiên sinh ngươi chạm sai rồi hay không?" Nữ tử nghiến răng nghiến lợi, xuống tay lại càng thêm dịu dàng, nói.

Tề Hàm không nhịn được muốn cười, lại không dám, "Không... không phải, là đêm qua... tiên sinh để ta uống một viên thuốc, sau đó ta cảm giác dường như năm giác quan đều nhạy bén rất nhiều, tinh lực cũng thịnh vượng, vừa rồi ở hậu viện giúp Trương thúc bổ củi, cũng không biết mệt chút nào... Sư nương, người biết đây là thuốc gì sao? Có phải tiên sinh lại vì Diệc Hàm hao tâm tốn sức rồi không?"

Hoắc Nhẫn Đông ngẩng đầu, suy tư một chốc, lại đặt thuốc mỡ trong tay xuống giúp Tề Hàm bắt mạch, hồi lâu sau mới buông xuống lần nữa cầm lấy thuốc mỡ nói, "Không biết, tiên sinh ngươi cũng không nói với ta. Nếu như chỉ tăng cường năm giác quan, không có đạo lý đến bây giờ tinh lực còn thịnh vượng, loại thuốc này kỳ thật tiêu hao thể lực con người, dược hiệu vừa qua toàn thân liền không còn chút sức lực nào, so với người thường còn không bằng. Hừ! Mặc kệ là thuốc gì, thứ như vậy mà dùng lên người ngươi, chính là Quân tam y thủ đoạn độc ác! Tiểu Hàm ngươi đừng ngu ngốc mà mỗi một lần đều nghĩ tới chỗ tốt, tiên sinh kia của ngươi, tâm rất đen!"
Tề Hàm quyết định ngậm miệng, không nói chuyện nữa.

Trên đầu gối lành lạnh, thuốc và kỹ thuật của "Hoắc Quan Âm" dùng trên thương thế như vậy, cơ bản thuốc đến bệnh trừ. Hoắc Nhẫn Đông nhẹ nhàng buông chân hắn xuống, bất đắc dĩ nói, "Cởϊ áσ ngoài đi, ngươi không nhớ trên lưng mình còn có vết roi sao... Bổ củi..."

"Rột rột rột..." Một chuỗi thanh âm cắt ngang lời nữ tử đang lải nhải.

Tề Hàm xấu hổ muốn tìm một khe hở chui vào!

Hoắc Nhẫn Đông hận rèn sắt không thành thép chỉ vào hắn mắng, "Tiểu Hàm ngươi có thể tranh thủ chút hay không, học chăm sóc chính mình thật tốt trước rồi đi hoàn thành bài học gì đó nhiệm vụ gì đó của tiên sinh ngươi! Hả? Bây giờ là lúc nào rồi? Có phải ngươi không biết chuyện "người sống phải ăn cơm" không hả? Hả?"

Sư nương xù lông lên phân phó Mạc Miểu đến phòng bếp nhỏ nấu bát mì, sau khi bôi thuốc tốt nhất lên lưng Tề Hàm, nhìn chằm chằm hắn từng ngụm không dư thừa mà nuốt hết toàn bộ vào bụng mới buông ánh mắt đề phòng xuống, tựa như chỉ cần nàng dời mắt một cái, ngay cả mì Tề Hàm cũng sẽ không ăn.
Hiện tại cuối cùng nàng cũng đã biết, vì sao phu quân nàng không yên lòng đứa bé này như thế, thiếu niên văn võ song toàn có vài phương diện thật sự rất khiến người ta sốt ruột mà!