Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính
Đăng vào: 12 tháng trước
Tề Hàm ở biệt viện năm năm, hai năm đầu lấy học tập làm chủ, gần như không bước ra khỏi viện; ba năm sau dần dần theo Sở Hán Sinh xử lý đủ chuyện trong Yến Thiên Lâu, rút ra sở học từ trong thực tế.
Mà Quân Mặc Ninh đối với việc nuôi dạy Tề Hàm, học tập và công việc, phân biệt rõ ràng. Đến cả gia pháp cũng phân rất rõ ràng...
Học tập có sai lầm dùng thước, bản tử, một là một hai là hai, tuyệt không cho phép tìm bất cứ lý do nào trốn tránh, không làm được không làm tốt liền đánh, đánh xong làm gấp bội, làm không được vẫn bị đánh. Quân Mặc Ninh chưa bao giờ phạt không cho phép ăn không cho phép uống, nhưng hầu hết thời gian thật sự ngay cả thời gian ăn uống Tề Hàm cũng không có! Sự chuyên chế và độc tài của Quân Mặc Ninh thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn ở điểm này, Tề Hàm nho nhỏ giống như một tờ giấy trắng, để một vị tiên sinh trí tuệ yêu nghiệt trong thời gian ngắn ngủi, viết lên màu sắc rực rỡ nhất, nội dung sâu sắc nhất, phong phú nhất.
Lúc Duyệt Lai tửu lâu bùng nổ vụ ngộ độc thức ăn lần thứ hai, trước tiên Tề Hàm quỳ ở thư phòng thỉnh tội thỉnh phạt, tiên sinh anh minh cơ trí chỉ ném cho hắn một câu nói "Chính mình chọc rắc rối chính mình thu thập", trước trước sau sau khoảng thời gian một nén nhang, ngay cả ánh mắt y cũng không thưởng cho Tề Hàm.
Sự việc cuối cùng vẫn giải quyết tốt đẹp, Tề Hàm đuổi việc tiểu nhị phạm lỗi, lệnh hắn đến quan phủ tự thú, lại lấy ra toàn bộ bạc cần bồi thường, đảm bảo tiểu nhị có thể được thả ra lại cho người bị hại đầy đủ thành ý. Trong đó dĩ nhiên có không ít người nhân cơ hội lừa đảo, nhưng sau khi nhìn thấy bốn người hầu cao lớn vạm vỡ tay cầm đao kiếm phía sau Tề Hàm, lặng lẽ dừng lại.
Sau đó lúc dưỡng thương, Tề Hàm mới biết được, tiên sinh đã chuẩn bị xong chuyện đóng cửa tửu lâu, sư phụ nói, tửu lâu chính ở kinh thành một ngày thu đấu vàng, nhưng dùng để mua cho ngươi một bài học, tiên sinh nhà ngươi cảm thấy... rất đáng giá.
Trong mắt Quân Mặc Ninh và người đời, Tề Hàm lấy tốc độ kinh người trưởng thành, chỉ là đau khổ hay vui vẻ trong đó, chỉ có chính hắn biết rõ trong lòng.
Không biết tại sao, nhìn vết thương sau người thiếu niên nằm sấp trên giường lúc này, trong đầu Quân Mặc Ninh hiện lên thoáng qua từng li từng tí những chuyện cũng không nhiều mấy trong mấy năm gần đây, từng cái từng cái lại khắc cốt ghi tâm. Đối nhân xử thế, từ trước đến nay y quen dùng roi mây trách phạt, như lúc này đây, trên cái mông bầm xanh hiện lên bốn vết roi màu tím, hợp với trên đùi nối thành một mảnh tím đen.
Nói qua rất dài dòng, kỳ thật chẳng qua cũng lướt qua trong nháy mắt.
Quân Mặc Ninh quệt một khối thuốc cao mềm nhũn từ trong hộp, vừa bôi lên mông sặc sỡ màu sắc, vừa vận dụng nội lực thâm hậu nhào nặn, xua tan máu bầm tích lũy mấy ngày nay.
Tề Hàm hết sức lo sợ mà chịu đựng, không dám lên tiếng, không dám cử động, cũng không dám cắn môi, chỉ là tiếng thở đứt quãng nặng nề, rõ ràng biểu thị đau đớn của chủ nhân.
"Còn nhớ rõ bài học thứ ba ta dạy ngươi là gì không?" Nhìn hắn nhịn quá khốn khổ, Quân Mặc Ninh thả chậm lại tốc độ trên tay, hỏi.
Tề Hàm đột ngột bị hỏi liền hoảng sợ, nhưng phát hiện cũng không phải là chất vấn, đáp án đã hằn sâu trong lòng hắn, mới yên lòng nói, "Hồi... tiên sinh, Hàm nhi nhớ kỹ, là... tín nhiệm."
"Ừm," Quân Mặc Ninh dần dần bôi thuốc lên vết thương mới trên đùi, "Hai năm đầu tính toán chi li động một tí gấp bội bài học của ngươi, là tiên sinh tin ngươi có năng lực, khổ là khổ, nhưng tự ngươi nói, học vấn học được dưới thước dưới bản tử có ích hay không?"
"Có ích!" Giọng Tề Hàm chắc chắn, "Ra ngoài làm việc Hàm nhi mới biết được, tiên sinh dạy không có cái nào không có ích!"
Khóe miệng Quân Mặc Ninh cong cong, có thể không có ích sao? Đó là trí tuệ kết tinh từ ngàn năm nay mà!
"Nói đến làm việc, tiên sinh chẳng bao giờ cản trở ngươi," Quân Mặc Ninh lại bôi thêm một lớp thuốc trên vết roi mới, "Cũng là tin ngươi có thể làm tốt. Không làm tốt cũng không sao, làm thêm mấy lần là được, tiên sinh ngươi và sư phụ ngươi tích lũy đủ tài sản cho ngươi luyện tập!"
Tề Hàm cười, không tiếng động rơi nước mắt.
Quân Mặc Ninh không biết, y nhẹ nhàng giúp hắn đắp thảm lên lần nữa, thu dọn hộp thuốc, nếu như bị chưởng quỹ hiệu thuốc thuộc Yến Thiên Lâu nhìn thấy y phung phí vì chữa cái vết thương như vậy, nhất định sẽ không để ý đến thân phận Quân tam thiếu của y cũng muốn đi lên đánh tên phá của này!
Thổ hào Quân tam chắc sẽ không có giác ngộ này, y cất hộp thuốc xong quay đầu nhìn thiếu niên nói, "Ta và sư phụ ngươi đều tin ngươi, tại sao ngươi nghi ngờ sẽ có một ngày chúng ta vứt ngươi qua một bên?"
Nước mắt Tề Hàm rơi đầy mặt.
Quân Mặc Ninh rót một chén nước trắng, giọng nói hờ hững, "Ngươi phải tin tưởng, ta và sư phụ ngươi trút xuống tâm huyết nuôi dạy ngươi, không phải vì một ngày nào đó đưa ngươi hồi cung. Người không phải cây cỏ, mặc dù lúc ban đầu có dự định như vậy, bây giờ, ngươi nghĩ rằng chúng ta còn bỏ được sao?"
"Hức hức... Hàm nhi... sai rồi... hức hức..." thiếu niên mười bảy tuổi thất thanh khóc rống.
Quân Mặc Ninh cũng không nóng nảy, chỉ khom người dùng chiếc đũa thăm dò nồi cháo đang hâm trên bếp lửa một chút, kiên nhẫn đợi thiếu niên phát tiết hốt hoảng, nghi ngờ và tủi thân, hoặc là, còn có một chút hối hận chất chứa trong lòng.
Nồi cháo sền sệt mềm mềm trên bếp lửa liu riu, ùng ục ùng ục bốc khói.
Thiếu niên khóc hồi lâu, dùng nước mắt gột rửa sạch sẽ uẩn uẩn khúc khúc trong lòng, từ trước đến nay, hắn dường như chưa bao giờ thông suốt thoải mái giống giờ này khắc này.
Tiếng khóc ngừng lại, hắn thật sự không dám ngẩng đầu nhìn tiên sinh, chỉ có thể cúi đầu thút tha thút thít, lại nhìn thấy tấm khăn trải giường dưới người đã sớm thành đống hỗn độn.
Thiếu niên lại càng không dám ngẩng đầu.
Một chén nước trắng xuất hiện trong tầm mắt, Tề Hàm nâng đôi mắt to sưng đỏ ướt sũng lên, nhìn thấy đúng là tiên sinh rót nước cho mình, vội vàng dùng khuỷu tay chống người lên hai tay tiếp nhận chén trà.
Quân Mặc Ninh xoay người đến bàn bên cạnh cầm một cái chén khác, lại đột nhiên nghe được tiếng vang "ừng ực ừng ực", y xoay người, liền thấy chén nước dùng để súc miệng đã bị đứa bé ngốc kia uống hết!
Hắn còn chưa đã thèm mà lè lưỡi liếm miệng chén!
"Mỗi ngày sau khi thức dậy chén nước đầu tiên ngươi dùng để uống sao?" Quân Mặc Ninh đỡ trán.
Thiếu niên ngốc ngốc nhìn chén trà trong tay một chút, lại nhìn tiên sinh bất đắc dĩ một chút, chớp chớp mắt, mím mím môi, không biết nói cái gì.
Quân Mặc Ninh thở dài, uống thì uống đi, dù sao uống cũng không chết người. Lại dứt khoát rót một chén, mặc cho hắn uống ừng ực xong lần nữa mới nhớ, đứa nhỏ này đã một ngày một đêm không ăn không uống, lại chảy nhiều nước mắt như vậy, trách không được khát đến như vậy, làm sao hắn còn có thể nhớ đến chuyện rửa mặt?
Quân Mặc Ninh múc một chén cháo thịt nạc trứng muối mùi thơm bốn phía trong nồi, một lần nữa ngồi xuống ghế con, múc một muỗng đưa đến bên miệng Tề Hàm.
Lần này, Tề Hàm thật sự thụ sủng nhược kinh đến hoảng sợ rồi. Hai tay hắn còn đang cầm chén trà, buông cũng không đúng cầm cũng không được, cái muỗng tiên sinh đưa ra đang ở bên miệng, nhưng mà... hắn nào dám mở miệng?
Quân tam tiên sinh lại một lần nữa phát huy bản tính bá đạo, đẩy cái muỗng tới, đáy mắt có ý cười hài hước xa lạ, nói cực nhẹ nhàng, "Vết thương phía sau cần để thuốc thấm vào, nằm sấp thêm một canh giờ rồi đứng dậy rửa mặt. Hôm nay liền nghỉ ngơi trong viện, ta để lại bài học cho ngươi trong thư phòng." Lúc đang nói chuyện, đã đút được ba bốn muỗng.
Thiếu niên ngây ngốc vừa ăn vừa nghe vừa nhìn, cách mấy nhịp thở mới phản ứng được đáp lời, "Dạ tiên sinh." Mùi vị trứng muối tràn đầy trong miệng, tình cảm ấm áp cũng tràn đầy miệng của hắn tim của hắn.
Quân Mặc Ninh tiếp tục đút, "Hôm nay cho nợ roi mây, nếu như không làm tốt bài học, liền phạt chung hai tội."
Động tác nhai nuốt dừng một chút, Tề Hàm rũ mi mắt xuống che giấu vui mừng, nuốt thức ăn trong miệng xuống đáp lời, "Dạ, tiên sinh." Bài học của hắn luôn luôn không nhẹ nhàng cũng không dễ làm, mỗi một lần nhất định đều phải tốn nhiều sức lực, nhưng hôm nay không cần chịu phạt, dù sao cũng là việc vui vẻ.
Một chén cháo đã sắp thấy đáy, cuối cùng Quân Mặc Ninh dặn dò, "Ngày mai còn phải đi ra ngoài một chuyến, đi Thiên Sử Đường sắp xếp chủ sự mới, không có chuyện gì liền trở về sớm."
"Dạ, tiên sinh." Tiên sinh phân phó từng việc từng việc thỏa đáng, Tề Hàm cung kính vâng dạ, không dám tùy ý.
...
Dưới ánh mặt trời hoàng hôn, thiếu niên quỳ ngồi trên nệm êm thật dày, dời một cái bàn nhỏ làm bài trong sân, nhưng mà tâm của hắn rõ ràng không ở trên giấy trên bút.
"Phong ca ca, tiên sinh thật sự đàn "An thần khúc" cho Hàm nhi đến hơn nửa đêm?" Đôi mắt của thiếu niên sáng lấp lánh, chờ mong vô hạn.
Tần Phong ngồi trên bậc thang, ủ rũ cúi đầu nói, "Phải..."
"Phong ca ca, cháo thịt nạc trứng muối thật là tiên sinh tự tay nấu cho Hàm nhi ăn?" Đã qua hơn nửa ngày, trong miệng vẫn còn mùi thơm nha!
"Phải..."
"Phong ca ca, ngươi biết không? Tiên sinh rót nước súc miệng cho Hàm nhi lại bị ta uống hết đó..." Nghĩ lại liền quá ngượng ngùng!
"Ta biết..."
"Phong ca ca, ngươi biết không? Tiên sinh tự tay đút Hàm nhi ăn đó..." Hạnh phúc có phải đều tràn ra rồi hay không?
"Ta biết... Thiếu gia, ngài nói một ngàn lần rồi!" Tần Phong đau khổ, sao hắn lại nói cho thiếu gia chuyện chủ tử đánh đàn chứ!
"A? Phong ca ca gạt người, rõ ràng chỉ có tám trăm lần... Phong ca ca, ngươi biết không? Tiên sinh nói sẽ không đuổi Hàm nhi về cung..."
------------------
Tui cảm thấy tất cả các bạn đọc ở đây đều hông có tâm với bé Hàm nha TT_____TT tại sao chương nào ngược bé nó thì view cao ngất ngưỡng vại 😢😢😢😢
Lần này nguyên chương đường không để tui coi view có cao hay không :)))))))
P/s: thứ 5 tuần sau tui thi môn khó lém nên là sau chương này thì ít nhất đến thứ 6 tuần sau mới có chương mới nha (hoặc có thể là tuần sau nữa luôn nếu lười) :)))))) đừng vô đòi tui trốn luôn đó :)))))) ci ya!!!