Chương 23: Sư sinh

Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thật sự, từ hoàng đế Tề Mộ Lâm, cho đến người trong kinh thành từng bị y chỉnh qua, dù trong lòng hay trong miệng, cũng không có ai thật sự tin tưởng Quân tam thiếu rêu rao phá phách từ nam đến bắc ở kinh thành sẽ bị nhốt lâu như vậy. Lâu đến nỗi bây giờ chỉ còn có thể thỉnh thoảng nghe "Tam thiếu phong hoa truyện" ở tửu lâu Duyệt Lai, hoặc là khi kẻ thù không đội trời chung Vương Nguyên cố ý chọn tiết mục "Quân tam thiếu đá Vương tam thiếu".

Nhưng mà, thời gian đã chứng minh tất cả.

Quân tam thiếu vào ngày đông chí năm mười lăm tuổi sau khi để lại cho người đời một trận lửa thiêu núi, hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Mấy tên tiểu đồng bọn dính dáng đến y, đều tự về nhà, mỗi người tự thỉnh gia pháp, tất cả thành tài.

Theo lời Binh bộ thượng thư Vương Hóa Thành cha Vương Nguyên đứng đầu các gia trưởng nói, tất cả mọi người vui mừng vì không còn Quân tam, con trai của bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ giống như thần tiên phù hộ, biết lễ nghi hiểu chuyện tài hoa hơn người, vì vậy ngoài miệng không khỏi lại trách cứ Quân tam đôi lời.


Không nghĩ tới chuyện, những lãng tử hồi đầu này liền đến kinh thành lượn một vòng, thuận tiện mang về vô số cáo trạng tố khổ cầu khẩn của dân chúng và thương nhân. Sau khi trải qua mấy lần, Vương đại nhân hiểu, Quân tam ở bất cứ thời điểm nào cũng không thể đụng vào.

Kỳ thật, vẫn có chút hoài niệm những năm tháng náo loạn đó. Dân chúng lành sẹo quên đau nhàm chán nghĩ, những đứa trẻ bây giờ, thật sự là đạo hạnh nông cạn mà...

Lúc này, Quân tam thiếu tồn tại ở trong hồi ức chúng ta hơi ngẩng đầu một chút, đặt bút lông sói đang múa bút thành văn xuống, nói, "Đứng lên đi."

"Tạ tiên sinh." Tề Hàm đứng dậy, eo lưng như bút, thân thể như ngọc. Hắn nhịn không được quan sát tiên sinh hơn một tháng không gặp, khuôn mặt gần như hoàn toàn thành thục, hai tròng mắt đen bóng hiểu thấu lòng người, y thường hay cười, ý cười luôn treo ở khóe mắt đuôi mày, là thiếu niên phong hoa trong những sự tích hắn nghe kể bên ngoài; tiên sinh ăn mặc luôn đơn giản mà tản mạn, trường sam đai lưng, không áo ngoài, tùy tiện dùng dây cột tóc buộc lên, biểu lộ rõ con người không chịu gò bó.


Tiên sinh vẫn đeo còng tay xiềng chân như trước. Sư phụ nói, khi đó thừa tướng phạt khiển trách, thừa tướng không nói hủy bỏ, tiên sinh liền đeo cả đời.

Gần hai năm nhìn thấy cuộc đời bên ngoài Tề Hàm cũng thật không dám thật sự đau lòng tiên sinh hắn, một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy, không nên phí hoài năm tháng ở mấy gian đình viện này. Thiên hạ, mảnh thiên hạ mênh mông bao la ngoài kia, mới là vũ đài của y.

E rằng, có lẽ... có lẽ chính tiên sinh nguyện ý ở chỗ này, Tề Hàm không chỉ một lần nghĩ như vậy, sư phụ quản lý Yến Thiên Lâu phía sau chính là tiên sinh, nó giống một con quái vật khổng lồ im hơi lặng tiếng, duỗi xúc tua tới từng ngóc ngách Trung Châu.

Nếu tiên sinh muốn đi ra ngoài, sợ rằng không ai có thể cản trở được đâu...

Không thể không nói, Tề Hàm làm học sinh, đối với tiên sinh hắn hiểu đã đủ sâu. Mà đối với ảnh hưởng y xây dựng, càng sâu tận xương tủy, cho nên sau khi vội vã liếc mắt, Tề Hàm liền rũ mi mắt xuống, trước mặt tiên sinh hắn chưa bao giờ dám giương mắt.


Năm năm qua, Quân Mặc Ninh từng câu từng chữ từng nét bút từng nét vẽ mà dẫn dắt Tề Hàm từng bước đi từng dấu chân trưởng thành. Thiên văn, địa lý, lịch sử, âm luật, kỳ đạo, võ công, toán học, lễ nghi, luật pháp, y thuật thậm chí trận pháp, ám khí không cái nào không học, mà trong đó đặc biệt yêu cầu cao nhất lịch sử, võ nghệ và kỳ đạo.

Thật sự là một thước một roi mây, vô số vết roi, máu và nước mắt từng bước tích lũy trí tuệ và tài hoa.

Như vậy, mới có Tề Hàm rực rỡ từ bên trong, khí chất ẩn sâu ngày hôm nay.

Quân Mặc Ninh thu dọn giấy và bút mực trên bàn, thuận miệng hỏi, "Mọi chuyện xử lý như thế nào?"

Tề Hàm đứng trước bàn đọc sách, báo cáo từng việc bất kể lớn nhỏ trong chuyến đi với Sở Hán Sinh lần này. Cái này là yêu cầu của Quân Mặc Ninh từ trước đến nay, nhìn thấy cái gì nghe được cái gì, học được cái gì nghĩ đến cái gì, nói rõ ràng tỉ mỉ từng điều từng mục, nếu có chỗ qua loa cẩu thả, sau đó roi mây lên thân sẽ dùng đau đớn cắt da nhất tiến hành nhắc nhở cảnh cáo.
Tề Hàm đã sớm bị đánh sợ.

"Ừm, việc này xử lý coi như thỏa đáng." Quân Mặc Ninh cực ít khi khen ngợi Tề Hàm, một câu công nhận đơn giản như vậy, đã xem như khen ngợi rất nhiều.

Quả nhiên, Tề Hàm không tự chủ được ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mừng rỡ thụ sủng nhược kinh.

Không đợi hắn nói chuyện, Quân Mặc Ninh tiếp tục dặn dò nói, "Hôm nay liền hệ thống những thứ này viết thành văn, ngày mai nộp cho ta."

Đây cũng là quy củ trước sau như một cho tới nay, Tề Hàm bất chấp mệt mỏi một đường thúc ngựa hồi kinh, chỉ cung kính đáp, "Vâng, tiên sinh, Hàm nhi ghi nhớ."

"Sư phụ ngươi chưa nói có việc gì tạm thời không thể về kinh?" Sở Hán Sinh luôn hành động tự do, hắn hai ngày không truyền tin tức về chỉ sợ thật sự gặp việc khẩn cấp.

"Dạ..." Vui sướng vì được tiên sinh tán thưởng còn chưa tan đi, hình ảnh hắn làm sư phụ tức giận hiện lên, lúc Tề Hàm đáp lời có chút do dự.
"Có việc?" Nhạy bén như Quân Mặc Ninh lập tức phát hiện có điểm khác thường.

Đối với trí tuệ của tiên sinh hắn đã sớm dự kiến y sẽ biết, mà hắn cũng canh cánh trong lòng chuyện chọc sư phụ tức giận, Tề Hàm mím môi một cái, không dám không trả lời, "Hàm nhi... chống đối sư phụ..."

"Tát miệng chưa?" Quân Mặc Ninh cầm lấy chung trà uống cạn, tựa như đang hỏi "Ăn cơm chưa?"

Hai tay Tề Hàm rũ bên người khẩn trương nắm chặt, trả lời, "Tát... một cái, là Hàm nhi tự mình ra tay..."

"Quỳ xuống, lại tát." Quân Mặc Ninh buông chung trà, nhìn thẳng thiếu niên y nuôi dạy năm năm.

Trái tim Tề Hàm như bị dùi trống nặng nề gõ hai cái, hắn không chút do dự hạ hai đầu gối xuống đất, giơ tay liền đánh lên mặt.

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Một tiếng nối tiếp một tiếng!

"Được rồi." Quân Mặc Ninh đúng lúc kêu dừng, nhàn nhạt hỏi, "Hiện tại biết đáp lời như thế nào?"
Tề Hàm chịu đựng cảm giác nóng rát đau đớn trên mặt trên tay, đoan chính quỳ, "Hàm nhi biết sai, không dám tranh luận nữa."

"Nói đi, chuyện gì xảy ra?"

Tề Hàm thuật lại sự việc phát sinh ở tửu lâu từ đầu đến cuối cho Quân Mặc Ninh. Hắn vốn định giấu diếm mấy câu thăm dò thân thế chính mình, nhưng dù sao đi nữa cũng không dám tưởng tượng hậu quả phải gánh vác ngày bị vạch trần.

Quân Mặc Ninh nghe xong, trầm ngâm một lúc, hỏi, "Sư phụ ngươi có từng tỏ ý hắn không muốn ngươi làm những việc này?"

Tề Hàm suy nghĩ một chút, đáp, "Sư phụ không có nói rõ ràng, nhưng ngoại trừ bưng trà rót nước thường ngày; chưa bao giờ để Hàm nhi nhúng tay rửa mặt tắm gội, giặt giũ quần áo."

"Cho nên..." Ngón tay thon dài của Quân Mặc Ninh gõ trên bàn sách, phảng phất đập vào trong lòng, "Ngươi cố ý không để mắt đến việc sư phụ ngươi yêu thương ngươi? Hay là cảm nhận được nhưng cậy sủng sinh kiêu? Hay là như sư phụ ngươi nói, ngươi chê bài vở quá nhẹ nhàng?"
Quân Mặc Ninh nói chậm rãi nhưng mỗi một chữ dường như đều nện vào lòng Tề Hàm, hai má hắn sưng đỏ nhìn không ra trắng bệch, trong mắt lại hốt hoảng vô tận. Ba vấn đề, một cái hắn cũng không dám đáp, chỉ có thể dập đầu thỉnh tội, "Hàm nhi không dám nghĩ như vậy, Hàm nhi biết sai, thỉnh tiên sinh phạt nặng!"

"Ta biết sư phụ ngươi thương ngươi, từ trước đến nay luyến tiếc động một đầu ngón tay ngươi, ta không giống hắn." Quân Mặc Ninh đứng dậy, dáng người cao lớn thẳng tắp, khí thế lỗi lạc, y lạnh lùng nói, "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày phạt ngươi mười roi mây, chừng nào sư phụ ngươi trở về xin tha cho ngươi thì dừng lại. Ngươi đã ỷ vào việc hắn thương ngươi hỏi việc khiến hắn khó xử, bây giờ ngươi tốt nhất dựa vào hắn tới cứu ngươi!"
Tề Hàm hoảng sợ mà ngẩng đầu, đến bây giờ hắn mới ý thức được chống đối sư phụ vẫn luôn yêu thương chính mình là việc khó thể tha thứ như thế nào!

Quân Mặc Ninh xử sự từ trước đến nay dứt khoát, nếu mọi việc đã nói rõ ràng, cũng không cần phải nhiều lời nữa, "Thỉnh quy củ đi."

Tề Hàm nuốt xuống tất cả cảm xúc, trước mặt Quân Mặc Ninh, hắn đã quen nuốt xuống tất cả cảm xúc. Hắn quỳ gối đi đến trước bàn dài, lấy gia pháp xuống, một cây roi mây màu đen to bằng ngón cái, lại quỳ đến trước mặt người dẫn đường cao ngất không gì sánh được trong mắt hắn, giơ cao quá đầu, trang nghiêm thành kính.

Roi mây trong tay bị lấy xuống, khuôn mặt Tề Hàm sưng tấy không nhìn rõ màu sắc, hắn cởϊ qυầи, cúi người chống trên đất. Không biết do sợ hãi hay nhất thời không khoẻ, thân hình gầy gò nhè nhẹ run.
"Vút... Chát!" Một roi khô khốc vắt ngang trên mông trắng nõn, lập tức hiện ra một vết roi đỏ thẫm.

Tề Hàm đau đến ngừng thở gục đầu xuống, mười ngón tay đều cuộn tròn lại. Hắn sợ đau, rất sợ đau, nhưng mỗi một lần, tiên sinh đều sẽ khiến hắn đau tận xương tủy. Chưa kịp hộc ra hơi thở tràn ngập đau đớn, roi mây phía sau đã gào thét tới đòi mệnh, khuỷu tay cong cong lập tức lần nữa duỗi thẳng chống trên đất. Đánh lại hay gấp đôi, hắn đều chịu không nổi.

Số lần nâng tay quất roi cũng không nhiều, sau mười lần, trách phạt hôm nay đã kết thúc. Trên mông Tề Hàm chỉnh chỉnh tề tề xếp mười vết roi tụ máu, tươi đẹp lại dữ tợn.

Quân Mặc Ninh thu tay, nhìn thiếu niên giãy giụa trong đau đớn, thản nhiên nói, "Ngươi hao tổn tâm cơ muốn biết đáp án, sư phụ ngươi không trả lời được cho ngươi, ta có thể nói cho ngươi."
Tề Hàm mồ hôi lạnh đầy mặt nghiêng đầu, trong ánh mắt ngoại trừ thống khổ chính là lo sợ nghi hoặc thật sâu, đáp án này với hắn mà nói quá trọng yếu.

"Đứa nhỏ Quân tam ta nuôi dạy lớn lên, đừng nói đưa trở về, Tề Mộ Lâm tự mình tới đòi, còn phải xem ta có cao hứng hay không!"