Chương 26: Hắn ôm cậu

Thử Lại Lần Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi lau miệng, khăn giấy được vò nát thành một cục, Quý Minh Luân lơ đãng liếc nhìn Giang Lẫm một cái, Giang Lẫm đang nhìn chằm chằm vào cái muỗng kia với vẻ mặt hơi đờ đẫn.

Suy nghĩ lại hành động vừa rồi, Quý Minh Luân thấy mình có chút quá đáng, nhưng Giang Lẫm cứ như vậy đưa cái muỗng tới, hắn cũng không để ý nếu hai người dùng chung sẽ có vấn đề gì.

Đoán rằng Giang Lẫm vì không thoải mái nên mới nhìn chằm chằm cái thìa, Quý Minh Luân lại đưa tay qua, cầm lấy muỗng nói: "Bảo nhân viên phục vụ đổi cái khác đi. "

Giang Lẫm lấy lại tinh thần, nắm chặt cái muỗng nói: "Không cần. "

Quý Minh Luân và Giang Lẫm nhìn nhau, hắn buông tay cầm muỗng ra thuận thế cầm lấy điện thoại trên bàn lên mở khóa, đợi đến khi sự chú ý của hắn đều ở trên màn hình, Giang Lẫm mới thả lỏng, dùng muỗng múc một muỗng khoai môn nghiền ở giữa.

Quý Minh Luân ở ngay đối diện, cậu không thể làm ra bất kỳ hành động nào vượt qua giới hạn, chỉ có thể để cho cái thìa lướt qua trong miệng sau đó liền lấy ra.

Sau khi ăn một vài muỗng, người phục vụ mang nồi và một vài món ăn lên trước. Quý Minh Luân đặt điện thoại xuống, Giang Lẫm hỏi hắn có muốn ăn thêm không, hắn nói không cần, Giang Lẫm liền cằm đĩa cơm lên ăn một hơi.

Dưới đáy đĩa trắng có một lớp mỡ mỏng, Quý Minh Luân nhìn thôi cũng đã cảm thấy béo ngậy, không ngờ Giang Lẫm ăn xong vẫn cảm thấy có chút không thỏa mãn. Nhìn cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm hạt cơm trên khóe miệng, Quý Minh Luân nhịn không được cười nói: "Nếu ngon thì cũng phải kiềm chế một chút, ăn nhiều sẽ bị nặng bụng. "

Giang Lẫm cũng không định gọi thêm một phần nữa, đẩy đĩa vào bên trong nói: "Nhà hàng này thật ngon, lần sau tôi sẽ quay lại. "

Quý Minh Luân gắp rau trong nồi cho cậu: "Ăn chút rau xanh giải ngấy. "

Giang Lẫm cầm lấy đũa, mới ăn hai miếng Quý Minh Luân lại bỏ nấm và khoai lang vào chén của cậu, không đợi cậu ăn hết, tiếp tục gắp thêm măng tây, rau diếp và bông cải xanh vào chén của cậu.

Những món chay này đều là những món cậu thích khi ăn lẩu, Quý Minh Luân vừa ăn vừa gắp cho cậu, đoán rằng cậu đã no sau đó liền buông đũa xuống: "Ăn no rồi sao? "

"Ừm." Giang Lẫm dùng khăn giấy lau mũi, mơ hồ nói no rồi.

Quý Minh Luân cũng rút khăn giấy lau miệng, Giang Lẫm lại nói: "Sao cậu chỉ ăn một chút vậy. "

Cậu bị dị ứng không thể ăn những thứ như hải sản, Quý Minh Luân cũng không ăn những thứ đó, bữa hôm nay đều là đồ chay.

"Coi như là tẩy dạ dày đi." Quý Minh Luân giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, "Buổi trưa tôi có ăn lẩu cay nên có chút ngấy. "

Thanh toán xong đi xuống lầu, sau cơn bão nhiệt độ lại trở lại như ban đầu, hôm nay hơn 30 độ, vừa bước ra khỏi nhà hàng đã bị cơn nóng đập vào mặt. Hai người bước nhanh trở lại xe, Giang Lẫm rút khăn giấy lau mồ hôi trên cổ, phát hiện Quý Minh Luân hạ thấp điều hòa, cậu nói: "Nóng lắm, thấp thêm một chút nữa đi. "

Quý Minh Luân nói: "Thấp như vậy dễ bị cảm lạnh, cậu nhịn một chút, lát nữa trở về rồi tắm rửa. "

Giang Lẫm đành phải từ bỏ, tựa lưng vào ghế dùng tay quạt quạt. Vừa rồi trước khi rời đi cậu còn uống một chén canh, bây giờ là lúc bồn chồn nhất, ánh mắt Quý Minh Luân lưu luyến nhìn xương quai xanh ướt đẫm mồ hôi của cậu, khởi động xe chạy về phía nhà cậu.

Ngồi trong xe trong một lúc, Giang Lẫm cuối cùng cũng không còn nóng nữa, đặt tay đang quạt lên đùi, rất nhanh Quý Minh Luân liền nghe được tiếng ngáp.

Đồng hồ trên xe chỉ 3:44, Giang Lẫm tựa lưng vào ghế, mắt không mở ra, lộ vẻ buồn ngủ.

Lịch trình làm việc của cậu rất đều đặn, trễ nhất là 12 giờ phải lên giường ngủ, trước đây đồng hồ sinh học của Quý Minh Luân rất giống cậu, sau đó hai người tách ra một năm, Quý Minh Luân bắt đầu thường xuyên thức khuya, có khi chơi game suốt đêm không ngủ, hiện tại đến hai ba giờ không cảm thấy buồn ngủ là chuyện bình thường.

Không nói gì ầm ĩ với cậu, Quý Minh Luân giảm tốc độ xe xuống một chút, lái một chút thì Giang Lẫm ngủ thiếp đi.

Thả lỏng chân đạp ga, Quý Minh Luân xoay mặt nhìn người bên cạnh.

Trong xe không có tiếng nhạc, chỉ có tiếng động cơ xe chạy nhè nhẹ. Khuỷu tay phải của hắn đặt trên bảng điều khiển trung tâm, cách đó vài cm chính là bàn tay trái đang đặt trên đùi của Giang Lẫm, đầu ngón tay xoa xoa vào nhau, cuối cùng hắn vẫn không vươn tay sang bên phải, chỉ nâng tay lên nắm lấy vô lăng.

Đợi đến khi xe rẽ vào khu chung cư của Giang Lẫm, Quý Minh Luân mới nhớ tới xe của Giang Lẫm còn dừng ở đối diện quán cháo.

Bây giờ lái xe trở về lấy xe thì quá phiền phức, quan trọng hơn là bây giờ Giang Lẫm đã rất mệt mỏi, Quý Minh Luân cũng không nỡ đánh thức cậu, đừng nói đến việc để cậu lái xe trong trạng thái này.

Chạy xe xuống hầm đỗ xe, Quý Minh Luân tắt máy xe, ngồi trong xe một lát.

Ánh trăng trên đỉnh đầu xuyên qua tấm thủy tinh, giống như một tầng sương phủ lên khuôn mặt Giang Lẫm, làn da trắng nõn mềm mại dưới ánh trăng như trứng gà đã được lột vỏ, Quý Minh Luân bất giác vươn tay ra, đầu ngón tay vừa chạm vào gương mặt của Giang Lẫm sau đó không dám động nữa, sợ đụng chạm như vậy sẽ đánh thức cậu.

Chạm vào mặt cậu một lúc, hắn phát hiện Giang Lẫm không có dấu hiệu tỉnh dậy, Quý Minh Luân lại chuyển ngón tay đến khóe miệng cậu, ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi ấm áp của cậu, tìm kiếm xúc cảm của nụ hôn đầu tiên trong trí nhớ của hắn.

Nụ hôn ngắn ngủi mất kiểm soát kia là chuyện to gan nhất mà hắn từng làm với Giang Lẫm, nhưng có một số chuyện Giang Lẫm không biết, hắn đã vô số lần vừa nghĩ đến Giang Lẫm vừa thủ dâm. Nghĩ đến hành động hoang đường sáng nay sau khi trở về, hắn thu tay lại, cầm lấy hộp thuốc lá xuống xe.

Dựa vào gốc cây bên cạnh, hắn vừa hút thuốc vừa đọc tin nhắn trên điện thoại di động. Bạn tốt trong game trên WeChat kêu hắn online, nói trong khoảng thời gian gần đây hắn không có thời gian chơi cùng bọn họ, đội trưởng đội bóng rổ nói trận đấu tập cho trận bóng rổ 4 ngày nữa sẽ được dời tới ngày mai, bảo hắn chiều mai nhớ đi luyện tập, còn có tin nhắn của mẹ hắn - Trình Dục gửi tới, hỏi hắn tuần sau có thời gian không, sinh nhật dì cả phải qua ăn một bữa cơm.

Có rất nhiều chuyện rườm rà, hắn lại không muốn trả lời, hút thuốc xong liền ngồi vào trong xe.

Giang Lẫm còn đang ngủ, hắn từ ghế sau lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên vai Giang Lẫm, vặn nhỏ điều hòa thêm một chút, nhìn Giang Lẫm một chút, hắn cũng nhắm mắt lại.

Chỉ cần Giang Lẫm có thể ở bên cạnh hắn, cho dù chỉ là làm bạn cũng tốt. Trước khi đi ngủ, hắn nghĩ như vậy, mặc dù trong đầu hắn xuất hiện một vài suy nghĩ không đúng đắng nhưng cũng rất nhanh sau đó hắn cũng chìm vào giấc ngủ.

Mười mấy phút sau, Giang Lẫm thức dậy trong cơn đau dữ dội.

Ấn cái bụng đang đau nhói, cậu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Quý Minh Luân đang ngủ, cậu lại nhìn khung cảnh xung quanh, quả nhiên đây là hầm gửi xe khu nhà cậu.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Quý Minh Luân một lát, Giang Lẫm vươn tay từ dưới chăn ra, đầu tiên là chạm vào tay của Quý Minh Luân, cảm giác người này không có phản ứng, liền nhịn không được ngồi thẳng lên, nghiêng người nhìn khuôn mặt của Quý Minh Luân.

Chắc là Quý Minh Luân rất mệt mỏi, bị hắn chạm vào lông mi cũng không có phản ứng gì. Xung quanh màn đêm đen kịt, không gian yên tĩnh không tiếng động, trong xe chỉ có ánh đèn màu tím mờ ảo.

Cậu bị đau bụng dưới chắc là bởi vì đĩa cơm bát bửu với khoai môn nghiền không dễ tiêu, nhưng hiếm khi có được cơ hội ở một mình với Quý Minh Luân, Giang Lẫm không muốn cứ như vậy mà trở về, liền kiên trì ngồi trong xe một lúc. Không lâu sau, có lẽ là do ảnh hưởng của tâm lý, cậu còn thấy đau nữa mà ngược lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, cậu đưa tay trái qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Quý Minh Luân.

Lần này cậu ngủ rất chập chờn, hơn nửa tiếng sau mí mắt cậu mở ra mấy lần, bụng lại bắt đầu đau nhói, rất nhanh cậu liền ngồi không yên, xoay mặt nhìn về phía người đang ngủ say bên cạnh.

Sau một lúc do dự, cậu quyết định thừa dịp Quý Minh Luân chưa thức sẽ lên nhà uống thuốc.

Buông tay đang năm tay hắn ra, Giang Lẫm vén chăn lên, Quý Minh Luân đã tắt máy xe, cửa chỉ có thể mở từ phía ghế lái. Chống tay vịn lấy điều khiển trung tâm, cậu duỗi cánh tay ấn nút trên cửa, "cạch" một tiếng, cửa xe được mở, Quý Minh Luân cũng bị đánh thức.

"Hửm?"

Phát ra một tiếng nói mơ hồ, đầu óc Quý Minh Luân còn rất mơ hồ, nhìn thấy sườn mặt đang kề sát mình của Giang Lẫm, chưa phân biệt được đây là thật hay mơ, hắn nâng tay lên ôm cậu vào trong ngực, mặt dán vào cổ cậu cọ cọ.

Từ đầu đến thắt lưng đều bởi vì động tác cọ cọ của hắn mà cứng ngắc, Giang Lẫm không dám nhúc nhích, duy trì tư thế quỳ một gối trên ghế, một tay đặt ở giữa hai chân của Quý Minh Luân, suýt nữa thì bản thân bị mất kiểm soát.

Quý Minh Luân thế mà lại ôm lấy cậu?