Chương 7: Nhân viên bán thời gian

Thử Lại Lần Nữa

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đứng ở góc lầu hai, Giang Lẫm nhìn theo chiếc xe đang rời đi của Quý Minh Luân, sau khi đến ngã rẽ, chiếc xe biến mất.

Vừa rồi khi cậu hỏi có thể gặp mặt hay không, Quý Minh Luân dùng sự trầm mặc dài dằng dặc để trả lời, không gian trầm mặc kia lâu đến mức cậu hoàn toàn không nghĩ được điều gì khác, làm cho cậu ý thức được dù có ngồi trên xe lâu đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể có đáp án.

Dựa vào cửa sổ một chút, điện thoại di động của cậu vang lên, vừa bắt máy liền nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Lục Triều: "Lẫm, tôi vừa về nhà, Sorry vì buổi sáng không nghe điện thoại của ông. "

Cậu nói, "Không sao đâu, về nhà là được rồi." "

"Hình như giọng ông hơi khàn đúng không?" Lục Triều nghi ngờ nói, "Bị cảm à? "

"Không có. " Giang Lẫm gằng giọng, "Tôi hơi mệt. "

"Có phải ông muốn đi ngủ không?"

"Ừm, lát nữa sẽ ngủ."

"Vậy tôi cũng không nói chuyện nhiều với ông nữa, à đúng rồi,  ông gặp người ấy chưa? Làm hòa chưa? "

Nghe thấy lời hỏi thăm từ phái người bạn của mình, Giang Lẫm nhìn chằm chằm bãi đất trống, nơi mà vừa rồi Quý Minh Luân dừng xe, không lên tiếng.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài, Lục Triều an ủi cậu: "Đừng nản lỏng, ngay từ đầu không phải đã chuẩn bị tốt rồi hay sao. "

Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đêm không có sao: "Tôi không có nản lòng. "

"Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay ông thế nào?

Là người bạn duy nhất nhìn thấu khuynh hướng tình dUc của cậu, Lục Triều đã góp không ít sức trong việc cậu về nước theo đuổi Quý Minh Luân. Mặc dù không thể nói chuyện với người khác, nhưng lúc này cậu quả thật rất muốn tìm người nói chuyện, vì thế vừa nói vừa tiếp tục đi lên lầu, đợi đến khi bật điều hòa lên, cậu nghe Lục Triều hỏi: "Hiện tại dạ dày có còn khó chịu hay không? "

"Tốt hơn nhiều rồi."

Giang Lẫm dựa vào sofa, quần thể thao bị kéo dãn sau đó ma sát qua vị trí nhạy cảm, khiến cậu nhớ lại chuyện mình mặc quần của Quý Minh Luân mà không mặc quần l0"t.

Đầu ngón tay kéo lớp vải bên trong đùi, ánh mắt cậu dừng ở đũng quần, không hiểu sao mặt có chút nóng.

"Tôi cảm thấy tất cả đều nằm trong dự đoán." Lục Triều phân tích, "Ông nghĩ xem, ông lạnh nhạt cậu ấy một năm, cậu ấy không những không chặn ông, còn khi ông cần cậu ấy không phải là cậu ấy đều tới hay sao? "

Nhắm mắt lại, Giang Lẫm nói: "Tôi biết, chuyện đó là lỗi của tôi, cậu ấy không thể tha thứ cho tôi nhanh như vậy được. "

"Cũng không thể trách ông." Lục Triều vẫn nghiêng về phía cậu, "Ông đã rất tốt rồi, ít nhất hiện tại có thể đáp lại tình cảm của cậu ấy, so với tôi thì cậu ấy rất may mắn. "

Cho dù Lục Triều nói như thế nào, Giang Lẫm cũng biết được Quý Minh Luân hiện tại chưa chắc sẽ cần mình, cũng chưa chắc cần mình đáp lại tình yêu này.

"Ông có hai tháng, đừng dễ dàng từ bỏ."

1

Trước khi kết thúc điện thoại, Lục Triều nói một số chuyện với cậu. Giang Lẫm cong khóe miệng, buông điện thoại xuống sau ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm đèn trên phòng khách.

Lục Triều quan tâm cậu nên mới nói nhiều như vậy, nhưng cậu cũng không cần Lục Triều phải nhắc nhở, cậu không muốn từ bỏ.

Cậu đứng dậy và đi vào phòng tắm, cậu muốn tắm rửa sau đó thì đi ngủ. Khi cởi quần thể thao, ngón tay của cậu dừng lại trên dây đeo lỏng lẻo bên hông của mình và nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Chiếc quần thể thao này là quần cũ, trước kia cậu từng thấy Quý Minh Luân mặc, cậu cũng mặc rất nhiều quần l0"t của Quý Minh Luân, như vậy xem ra quan hệ trước kia của bọn họ cũng không có "thẳng" cho lắm.

Nghĩ đến hành vi to gan của mình hôm nay, không biết Quý Minh Luân sẽ nghĩ như thế nào, mình không mặc quần l0"t mà mặc quần thể thao của hắn, vậy quần thể thao này hắn còn muốn cậu trả lại hay không?

Trong đầu chất đầy những suy nghĩ lộn xộn, thế cho nên lúc cậu cởi ra mới phát hiện tình huống ngượng ngùng này, cậu giơ tay tắt đèn, không muốn nhìn mình trong gương, dưới sự bao bọc của làn nước ấm cậu ngâm mình trong bồn tắm thư giãn.

Ngày hôm sau cậu ngủ đến trưa, tỉnh lại vẫn cảm thấy mệt mỏi, liền gọi đồ ăn ở quán cháo, ăn xong thì tiếp tục ngủ, buổi tối khi tỉnh lại ăn một bát cháo, sau đó lại ngủ.

Cậu về nước gần một tuần, vẫn chưa thích nghi được sự chênh lệch múi giờ, uống melatonin* cũng không có tác dụng gì, hôm nay cậu ngủ mê man, khoảng bốn giờ sáng hôm sau hoàn toàn tỉnh.

*Melatonin, còn được gọi là chất hóa học N-acetyl-5-methoxytryptamine. CTHH: C13H16N2O2. 

Được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.

Ngủ đủ giấc làm cơ thể cậu cũng tốt lên, mặc dù dạ dày vẫn còn một chút khó chịu, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Cậu rời giường rửa mặt, đến quán ăn sáng gần đó ăn cháo và bánh bao, sau đó bắt taxi đến đường Hoàn Đảo, thuận tiện ngắm mặt trời mọc đã lâu không được ngắm.

Khi ánh nắng ban mai chói chang chiếu về phía biển, cậu chụp vài bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, không có caption nhưng có định vị.

Vòng bạn bè của cậu chỉ chặn Giang Kiến Thần, vừa đăng đã có không ít người like, bình luận phía dưới đều hỏi cậu khi nào trở lại Hạ Môn, còn có bạn bè hồi trung học cơ sở hỏi cậu hai tuần này có thời gian hay không, bọn họ muốn tổ chức buổi hợp lớp.

Mãi cho đến gần trưa, cậu cũng không đợi được lượt thích hay bình luận mà cậu muốn xem nhất.

Không biết Quý Minh Luân là chưa dậy hay là đã nhìn thấy nhưng không có phản ứng. Cậu không muốn nghĩ đến khả năng thứ hai, ngón tay đeo găng tay y tế sờ sờ con Corgi* ở bên chân, nói: "Phô mai, trở về chứ? "

*Chó Corgi hay còn gọi là Welsh Corgi là giống chó chăn gia súc có nguồn gốc từ xứ Wales (vương quốc Anh)

Corgi với bộ lông trắng pha vàng nhạt mềm mại ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cậu, đôi mắt to tròn nhìn cậu, "Gâu" một tiếng.

Cậu dắt chó đi về phía chiếc xe. Sau khi lên xe, Phô Mai nằm sấp ở ghế lái phụ, hễ quay mặt qua là thấy Phô Mai đang lè lưỡi nhìn mình chằm chằm.

Phô Mai được cậu nuôi khi cậu 20 tuổi, nuôi chưa đầy một năm liền quyết định ra nước ngoài học. Vốn định tạm thời để nó ở nhà Quý Minh Luân nhưng đáng tiếc sau đó cậu và Quý Minh Luân cãi nhau, chỉ có thể đưa đến cửa hàng thú cưng, mỗi tuần video một lần xem nó trông như thế nào.

Có lẽ là vật giống chủ nhân, Phô Mai trầm tính hơn nhiều so với những chú chó Corgi bình thường và có ánh mắt đặc biệt dễ thương. Mới đầu khi Quý Minh Luân cùng cậu nuôi, còn lo lắng trầm tính như vậy có phải có vấn đề gì hay không, đưa đến bệnh viện thú cưng làm xét nghiệm toàn thân, chứng thực Phô Mai chỉ là tính tình trầm tính mới yên tâm.

Đẩy cửa cửa hàng thú cưng ra, Cậu đưa Phô Mai cho bà chủ. Phô Mai vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt kia nhìn cậu vô cùng chua xót nhưng cậu chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Bệnh chàm của cậu đã tái phát gần một năm, bác sĩ nói đây là do cậu không thích nghi với môi trường ở Los Angeles, lại bởi vì căng thẳng quá lớn, bác sĩ yêu cầu cậu cố gắng thư giãn, không tiếp xúc với tất cả các nguồn có thể gây dị ứng, trong đó bao gồm cả vật nuôi. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Bước ra khỏi cửa hàng, cậu cởi găng tay y tế dùng một lần trên tay và lái xe đến Shapowei.

Giữa ánh nắng chói chang của buổi trưa, ngoài trời có thể nhìn thấy được những dòng nhiệt trôi giữa khoong khí, cậu đi tới quán cà phê [Chaka*] nhìn vào trong, phát hiện Quý Minh Luân không có ở trong tiệm, cậu liền đi vào, tìm một góc gần cửa sổ ngồi xuống.

*茶卡: Tạp trà

Một cô gái xinh đẹp mặc váy siêu ngắn kẻ sọc đi đến trước mặt cậu đưa menu cho cậu: "Anh cần gì ạ? Ở đây chúng tôi cũng có một số đồ ăn nhẹ. "

Cậu nhận lấy menu, tất cả món đều là đồ chiên nhiều dầu mỡ, hoặc là salad lạnh. Bệnh dạ dày của cậu không được tốt, không thể chạm vào những món này, sau đó nói với cô gái: "Một ly ca cao nóng."

Bây giờ là thời tiết tháng bảy, trong tiệm hầu như không có ai gọi đồ uống nóng, cô gái trở lại phía sau quầy, dùng thực đơn chọc chọc nam sinh cao lớn đang cúi đầu bận rộn: "Anh, lấy túi bột ca cao mới cho em. "

Đặng Phong từ trong tủ cao nhất lấy ra một túi bột ca cao đưa cho Đặng Di, sau khi Đặng Di pha xong ca cao nóng, anh vừa vặn định bưng một ly sinh tố đi vào, Đặng Di liền đưa cho anh nói: "Anh đưa đến bàn số 5 hộ em. "

Đặng Phong nhận lấy, trước tiên đi đến bàn số 1 đưa sinh tố, sau đó đi tới bàn số 5, còn chưa đặt ly xuống đã dừng một chút.

Giang Lẫm nghiêng về phía cửa sổ, có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường nét sườn mặt dưới ánh sáng rực rỡ bên cửa sổ gợi lên vẻ dịu dàng đầm thắm, làn da trắng trẻo, nhẵn nhụi, mấy sợi tóc hơi dài cong cong dán sát vào tai. Đặng Phong nhìn từ mắt cậu đến xương quai xanh dưới cổ áo, dừng lại trên cổ hầu kết hơi lồi ra của cậu, cuối cùng rút lại tầm mắt.

"Xin chào " Đặng Phong cười nói, "Ca cao nóng của cậu đây. "

Giang Lẫm lấy lại tinh thần, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt đẹp trai của Đặng Phong, tùy tiện gật đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Đặng Phong trở lại quầy, mười phút sau, anh thường xuyên nhìn về phía bàn số 5, lần cuối cùng bị Đặng Di cằm khay giơ lên trước mặt cản trở tầm mắt.

Lấy tay Đặng Di ra, anh nhìn thấy trên mặt em gái mình không có ý tốt cười: "Người kia nhìn rất đẹp nha? "

Đặng Phong không nói lời nào, Đặng Di cũng không để ý nhiều, đang muốn hỏi anh buổi chiều khi nào bánh mì được giao tới, liền bị một giọng nói ở cửa cắt đứt.

Hai anh em đều quay đầu nhìn về phía cửa, thì ra là có người muốn ứng tuyển vị trí nhân viên phục vụ bán thời gian.

Trước cửa của quán treo thông tin tuyển dụng đã nửa tháng, lúc trước cũng có mười mấy ứng tuyển, nhưng lại không thích hợp làm nhân viên phục vụ, hoặc có người thích hợp nhưng lại không sắp xếp thời gian.

Đặng Phong đưa nữ sinh kia vào phỏng vấn, chọn một cái bàn dựa ở trong góc ngồi xuống, bắt chuyện.

Cái bàn kia cách Giang Lẫm một cái bàn trống, tiếng nói chuyện của hai người thỉnh thoảng sẽ truyền tới. Nữ sinh kia nói không hài lòng với mức lương, nói muốn suy nghĩ lại một chút, Đặng Phong đứng dậy bắt tay cô, đưa cô ra ngoài rồi trở về quầy. Qua mười phút, một người đứng trước quầy, khi Đặng Di ngẩng đầu nhìn lại, nghe cậu nói: "Xin hỏi tôi có thể phỏng vấn được không?"

Đặng Di quay đầu lại hô một tiếng "Anh", Đặng Phong quay đầu nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc nói: "Cậu muốn phỏng làm vấn nhân viên bán thời gian? "

"Đúng, " Giang Lẫm nghiêm túc nhìn anh, "Bây giờ tôi đang nghỉ hè, thời gian rất thoải mái. "

Đặng Phong rửa tay một tay, từ quầy đi ra chỉ xuống bàn số 5 lúc nãy Giang Lẫm ngồi, cười nói: "Chúng ta phỏng vấn ở chỗ này. "

Giang Lẫm đi cùng anh, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Đặng Phong vươn tay về phía Giang Lẫm muốn bắt tay, sau khi Giang Lẫm bắt tay anh, anh lộ ra nụ cười sảng khoái: "Tôi là Đặng Phong, Phong trong Diệp Phong. Cậu tên gì? "

"Giang Lẫm."

"Lẫm nào?"

"Lẫm trong lạnh thấu xương."

Đặng Phong cười cười: "Tên rất hay, rất hợp với cậu. "

Giang Lẫm không muốn tiếp tục vấn đề này, chỉ hỏi: "Làm việc bán thời gian ở đây có cần ký hợp đồng không? "

"Chuyện này đương nhiên." Đặng Phong cho rằng cậu hỏi như vậy là lo lắng công việc bán thời gian không đảm bảo, vội vàng giải thích, "Tôi giải thích với cậu một chút về tiền lương và tính chất công việc, nếu như cậu cảm thấy ổn, chúng tôi có thể lập tức ký hợp đồng, ngày mai cậu có thể bắt đầu làm công việc được sắp xếp. "

Giang Lẫm gật đầu, chuyên chú nghe xong nội dung công việc Đặng Phong nói, cậu nói: "Những thứ cậu nói với tôi đều không thành vấn đề, tôi ở nước ngoài có giúp bạn bè làm việc bán thời gian, tôi từng làm nhân viên của quán ăn đơn giản phương Tây. "

"Vậy thì tốt quá." Đặng Phong vui mừng nói, "Tôi dẫn cậu xem không gian trong tiệm, nếu cảm thấy ổn thì đến văn phòng ký hợp đồng. "

"Được."

Giang Lẫm sảng khoái nói, sau khi được Đặng Phong dẫn đi nhìn một vòng, Đặng Phong dẫn cậu vào văn phòng phía sau, lấy ra một bản hợp đồng bán thời gian đưa cho cậu.

Nhìn lướt qua hợp đồng, Giang Lẫm liền cầm bút ký tên, Đặng Phong lần đầu tiên nhìn thấy một người dứt khoát như vậy, không nói về thời gian làm việc cũng không nói về tiền lương, trực tiếp ký. Đặng Phong cũng không nói gì, sau khi cậu ký xong anh cũng ký tên mình, sau đó lấy ra con dấu đóng dấu.

Đưa hợp đồng cho Giang Lẫm một bản, Đặng Phong muốn nhắc nhở cậu ngày mai nhớ mang theo bản sao chứng minh thư, kết quả phát hiện cậu nhìn không chớp mắt vào nơi ký tên và đóng dấu hợp đồng, không biết đang có phải cậu đang vui hay không, cả người đều rất phấn chấn.