Chương 93: Có thể là sinh đôi

Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lục Phỉ vừa vào phòng, một thân ảnh nho nhỏ liền vọt đến hỏi dồn dập: “Ba đã nói chuyện với chú chưa ba?”

Anh nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của con, véo nhẹ má con và nói: “Ba đã dạy dỗ chú rồi.”

Bé tự hào nhìn ba: “Ba lợi hại quá!” 

Anh nhìn bà xã ngồi ở mép giường, nói tiếp: “Vậy con có đi tắm với ba không?”

“Con đang chờ ba tắm cho con đây ạ!” – Hạo Hạo gật đầu, vươn tay ra về phía ba.

Anh bồng con vào phòng tắm, còn Nhan Hạ ngồi ngoài lướt điện thoại. 

Cuộc sống ở Lục gia quá thoải mái nên mấy ngày nay cô không xem tin tức gì cả, nhưng chuyện của ngày hôm nay đã khiến cô nhận ra Trần Cảnh vẫn còn chưa chịu buông tay, thế nào anh ta cũng sẽ gây thêm chuyện nữa cho mà xem.

Cô nhấn vào kênh giải trí, đủ loại tin tức liền xuất hiện:

# Minh tinh dưới trướng Công ty giải trí Anh Luân lần lượt trốn đi! Một đế quốc giải trí đã sụp đổ! #

# Công ty giải trí Anh Luân đã đắc tội với ai? #

# Tuy sếp tổng của Công ty giải trí Anh Luân đã ra mặt bác bỏ tin đồn, nhưng vẫn không che đậy được sự thật công ty của họ đã xuống dốc #

# Dương Ngưng tự mình thừa nhận những tin đồn trên mạng là thật, khiến Trần Cảnh không thể khống chế được tình hình #

# Phiên tòa của Dương Ngưng khép lại với tội danh cố ý giết người không thành #

# Hành tung của gia đình Lục Phỉ bỗng trở nên bí ẩn, xem ra tin đồn Nhan Hạ đã mang thai là thật rồi #

Tuy đa số tin tức đều có liên quan đến họ, nhưng sao tin cô mang thai lại hot đến vậy nhỉ?

Cô dám chắc là giới giải trí sẽ náo nhiệt sau khi hay tin cô mang thai lắm. Nghĩ vậy, cô liền nhấn vào Weibo.

Weibo của cô có vô vàn bình luận lẫn tin nhắn riêng, đa số đều chúc mừng và chờ mong công chúa nhỏ chào đời.

Cô sờ bụng mình, thầm nghĩ liệu có phải là công chúa nhỏ không nhỉ? Mà thôi, để ba tháng sau rồi tính.

Tuy mọi người đã biết chuyện cô mang thai, nhưng cô vẫn muốn tuân theo tập tục này để bảo vệ kết tinh tình yêu của họ.

Khi Lục Phỉ dẫn con vào, anh nhìn thấy bà xã đang ôn hòa sờ bụng, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng như nước.

Lục Hạo chạy đến bên cạnh mẹ, cẩn thận chạm vào bụng cô và nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn sờ em ạ!”

Cô không từ chối, để mặc con bồi dưỡng tình cảm với em gái.

“Con đừng phá mẹ nữa, mau lên giường ngủ đi.”

“Dạ.” – Bé bịn rịn rút tay về, sau đó bò lên giường.

Lúc lên giường, bé mới phát hiện ra ba đã nằm cạnh mẹ, vội nói: “Ba ơi, con muốn ngủ giữa ba mẹ cơ.”

Anh bình thản đáp: “Ban ngày con chơi đã đời, đến tối lại quơ tay múa chân loạn xạ, lỡ trúng mẹ thì phải làm sao?”

Bé ngạc nhiên nói: “Con đâu có làm vậy đâu.”

“Chú Lục Văn nói cho ba biết tối nào chú ấy cũng bị con đấm đá hết.”

Bé xoắn xít ngại ngùng, bĩu môi rồi nằm vào trong góc. Anh nhìn dáng vẻ tủi thân của con, lại nhìn bà xã, sau đó ôm bé vào lòng: “Mẹ không ôm con thì ba sẽ ôm con vậy.”

Bé khẽ động đậy, lát sau mới lăn vào lòng ba. 

Cô mỉm cười nhìn theo đôi cha con đáng yêu này, tắt đèn xong liền nằm xuống.



Trong bóng đêm yên tĩnh, một tiếng r3n rỉ đau đớn vang lên. Anh chậm rãi mở mắt ra nhìn vòng tay trống rỗng của mình, nghĩ thầm: Sao họ mới ở đây có mấy ngày mà tướng ngủ của con đã trở nên khó đỡ rồi?

Trong lúc anh suy tư, con trai lại tập kích. Anh né xong, cầm lấy điện thoại xem giờ, cẩn thận xốc chăn lên và bế con vào căn phòng bên cạnh.

Khi Nhan Hạ thức dậy, cô phát hiện chồng con đã không ở bên cạnh mình, chẳng hiểu sao mới bảy giờ mà hai ba con họ chạy đi đâu mất rồi.

Cô ngồi dậy thay quần áo và đi xuống lầu. Trần Dung ngồi trong phòng khách quan tâm hỏi han cô: “Nhan Hạ tỉnh rồi hả con? Con đói bụng chưa?”

“Con chưa đói lắm ạ.” – Nói xong, cô nhìn quanh và hỏi: “Hạo Hạo và ba nó đâu rồi ạ?”

Bà ngạc nhiên hỏi lại: “Mẹ tưởng hai đứa nó còn đang ngủ?”

Cô lắc đầu đáp: “Sáng dậy là con đã không thấy hai ba con đâu nữa rồi.”

Mãi đến khi Nhan Hạ ăn sáng xong, hai ba con họ mới xuất hiện.

Lục Hạo tủi thân nói: “Sáng nay con không thức dậy ở trong phòng đó mẹ ơi.”

Lục Phỉ nói thẳng: “Sau này con tự ngủ đi.”

Bé lắc đầu lia lịa, còn lâu bé mới chịu từ bỏ quyền lợi được ôm: “Con không muốn đâu ạ.”

Anh bình tĩnh giải thích: “Tối qua con đá ba mười lần và đánh ba tám lần.”

Bé khó hiểu hỏi lại: “Sao con lại đánh ba vậy ba?”

Anh nhìn con, sau đó móc điện thoại ra và cho cô xem “bằng chứng.” Thấy vậy, Trần Dung và Lục Hạo đều chau đầu vào xem.

Video mở đầu với cảnh hai ba con đang ngủ, sau đó là bé lăn lộn khắp giường…

Sau khi xem hết đoạn video, bé liền cảm thấy xấu hổ không thôi, ấp úng nhìn ba và nói: “Xin lỗi ba ạ.”

Anh tiếp tục hỏi con: “Sau này con có ngủ một mình không?”

Bé gật đầu thay cho lời đồng ý. 

“Mình đi ăn sáng thôi.” – Anh vừa nói vừa dẫn con đến bàn ăn.

Trần Dung vui vẻ nhìn theo bóng dáng họ dần khuất, sau đó mới chậm rãi nói: “Nhiều năm không gặp mà tiểu Phỉ đã trưởng thành đến vậy rồi. Tuy mười năm này người nhà không ở cạnh nó, nhưng ai cũng nhìn nó trưởng thành cả. Mọi người rất biết ơn con đã ở bên cạnh nó mấy năm qua.”

Cô trả lời bà: “Không phải con ở cạnh anh ấy, mà là anh ấy bên con mới phải. Nếu không có anh ấy thì con không biết mình sẽ sống thế nào nữa.” 

Nếu trước kia cô không quen biết anh, thì cô sẽ có được cuộc sống hạnh phúc như thế này không? Tất nhiên là không rồi.

Bà vỗ nhẹ tay cô và nói: “Hai con xứng đôi vừa lứa lắm.”

Sau khi biết được quá khứ của Nhan Hạ, họ không mấy hài lòng với cô vì sợ cô không thể nào quang minh chính đại đứng cạnh Lục Phỉ được. Sau này nó còn phải trở về Lục gia để kế thừa sự nghiệp của gia tộc, lấy cô vợ như vậy thì làm sao mà làm phu nhân được đây?  

Tuy vậy, họ không dám đẩy Lục Phỉ càng xa hơn. Anh đã từng rời nhà, cũng đã từng từ bỏ mọi thứ để tạo dựng thế lực và tài lực của riêng mình.

Họ chỉ có thể lẳng lặng quan sát anh trưởng thành từng chút một… Cũng nhìn thấy sức hút của vợ anh theo năm tháng.

Sau khi gặp cô, họ mới dám khẳng định rằng cô là người thích hợp nhất với Lục Phỉ. 

Nhan Hạ không nói gì thêm trước việc bà đang có tâm sự riêng, nhưng cô phải công nhận rằng vợ chồng họ rất xứng đôi với nhau.

***

Mãi đến khi hai ba con họ ăn sáng xong, Quách Kỳ mới chậm rãi đi xuống. Lục Hạo vừa thấy cô ấy liền vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng, thím.”

Quách Kỳ mất tự nhiên di chuyển khăn quàng cổ, sau đó mới nói: “Chào buổi sáng, Hạo Hạo.”

Thấy Nhan Hạ và Trần Dung nở nụ cười đầy thâm ý với nhau, Quách Kỳ không còn thấy ngại ngùng nữa.

Cô ấy cười hỏi Lục Hạo: “Hôm nay thím đi ra ngoài, con có muốn đi cùng thím không?”

“Dạ muốn!” – Bé vừa nói vừa nắm lấy tay cô ấy.

Quách Kỳ hỏi ý kiến bé xong mới quay sang hỏi Nhan Hạ: “Em dẫn Hạo Hạo đi đến tối mới về được không chị hai?”

Tuy cô không hiểu vì sao thái độ của Quách Kỳ lại nghiêm trang đến thế, nhưng cô vẫn đồng ý cho bé đi.

Sau khi Quách Kỳ rời khỏi, Trần Dung liền đi chơi bài với chị em của bà, chỉ để lại mình vợ chồng Lục Phỉ trong phòng khách.

“Tiểu Kỳ dẫn Hạo Hạo đi đâu vậy anh?”

Anh tỉnh bơ đáp: “Em ấy dẫn Hạo Hạo về nhà ấy mà.”

“Sao em ấy lại làm vậy?”

Anh nghe vợ hỏi liền trả lời ngay: “Tuy em ấy không mang thai được, nhưng dẫu sao cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc. Bây giờ em ấy định bồi dưỡng Hạo Hạo thành người thừa kế tiếp theo.”

“Vậy thì…”

Anh nói thẳng: “Con có thể trưởng thành bình an hơn với thân phận người thừa kế của Quách gia và Lục gia.”

Bây giờ họ chỉ có thể cho con hết những gì mà họ có, còn tương lai ra sao thì phải do Hạo Hạo quyết định rồi.

Hồi trước ba mẹ anh cũng dạy anh rất nhiều điều, còn anh có dùng nó hay không là quyền của anh, tất nhiên là Hạo Hạo cũng vậy rồi.

Cô im lặng nghe anh nói, suy nghĩ trong giây lát rồi phải thừa nhận rằng đây chính là cách tốt nhất dành cho Hạo Hạo.

Chỉ có điều… Thân phận của con chuyển biến quá nhanh rồi!

Nói thật, từ con trai của Ảnh đế đến người thừa kế của hào môn và hắc đạo… Ảo tung chảo như trong phim truyền hình vậy đó.

Lục Phỉ véo yêu má bà xã, miệng lại không quên trêu cô: “Bà bầu vốn đã không thông minh, em mà còn nghĩ ngợi lung tung thì sẽ ngốc đi đấy.”

Nói xong, anh liền dẫn cô ra ngoài.

Cô hoàn hồn, nhanh chóng hỏi: “Mình đi đâu vậy anh?”

“Đến giờ em phải khám thai định kỳ rồi.”

Rất nhanh họ đã đến bệnh viện để kiểm tra. Sau khi có kết quả, bác sĩ mới giải thích cặn kẽ cho họ: “Thai nhi vẫn ổn định. Đồng thời, kết quả cho thấy cô có thể sinh đôi. Tuy vậy, hai người đừng vui mừng quá sớm, chuyện sinh đôi phải hồi sau mới rõ. Bây giờ có khả năng một bào thai sẽ bị đào thải…”

Nhan Hạ rất kích động trước việc mình có thể sẽ sinh đôi, Lục Phỉ cũng thế.

Anh vội hỏi: “Có gì cần phải chú ý không bác sĩ?”

“Anh nhớ cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho thai phụ.”

Cô vội nói cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ!”

Sau khi Lục Phỉ hỏi rất nhiều điều, họ mới đi bộ ra xe. Dọc đường đi, anh cứ ngạc nhiên nhìn bụng cô, khiến cô phải bật cười thành tiếng.

Khi đến trước cửa xe, nụ cười rạng rỡ của cô chợt tắt ngúm khi thấy con người không nên xuất hiện ở đây.