Chương 80: Sợ không

Anh Chỉ Muốn Em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Sani

Giữa tháng mười một, có một video quay trên đường phố rất nổi trên mạng.

Không biết video được quay ở đâu, một cô gái mặc đồ trắng ngồi trên ghế đá, trời đã chạng vạng tối, bóng cây loang lổ bị cắt, có ánh đèn vàng chiếu vào ngươi cô.

Cô im lặng kéo đàn violon, bàn tay linh họat kéo bài << Moonlight >> nổi tiếng.

Mọi người ồn ào vây xung quanh cô, nhưng họ dường như ngăn cách với cô bởi hai thế giới. Trong thế giới của cô, trời ấm áp, mây trôi lững lờ, gió thổi nhẹ.

Video chỉ khoảng nửa phút, chất lượng video phía sau không rõ ràng.

Hoặc cũng có thể vì tông màu mơ hồ mà cả khung hình được bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo đẹp đẽ.

Ban đầu người đăng video chỉ đăng lên weibo, với tiêu đề “Cho mọi người xem đàn chị tiên nữ của tôi!”, sau đó không biết tại sao lại bị những trang nổi tiếng đăng lại, chẳng bao lâu sau nó lan rộng trên các ứng dụng lớn lớn.

[ A  a a a, trời đất ơi! Có Weibo của cô gái này không? Tôi muốn theo dõi! ]

[ Khí chất của cô ấy rất tuyệt! Nói thế nào nhỉ, cảm giác mềm mại như tiên nữ vậy. Quả nhiên âm nhạc gội rửa linh hồn. ]

[ Quỳ xin tên nhạc!!! ]

[ Lầu trên à, là bài << Moonlight>>, bạn nên có được! Bài này rất khó, sinh viên đại học hệ violon xác nhận chị này có tài, ngón cái. ]

[ Tôi nhớ bài << Moonlight>> làm nên tên tuổi của Diane đúng không? ]

[ Đúng vậy, thế nhưng tôi cảm thấy cô ấy kéo hay hơn Diane, ha ha. ]

[ Chủ yếu là do Diane theo phong cách sang chảnh, không phù hợp với phong cách này. Video này cũng không thấy rõ mặt cô gái kia, ngộ nhỡ khuôn mặt xấu xí thì sao, ha ha. ]

[ Sao tôi thấy cô gái này có hơi quen mắt… ]



Video gốc cũng khiến nhiệt độ Weibo của người đăng video tăng lên chóng mặt. Chỉ trong vài ngắn ngủi, Weibo @ Nai con Quan Hiểu Lộ đã có gần hai nghìn người theo dõi.

Mỗi ngày sẽ có hàng trăm bình luận hỏi cô gái trong video là ai, Quan Hiểu Lộ cũng chọn vài bình luận để đáp lại.

[ Người trong video là đàn chị của tôi, tôi không có Weibo của chị ấy, nếu có cơ hội tôi sẽ hỏi giúp mọi người! ]

[ Đàn chị của tôi rất xinh đẹp! Đẹp hơn trong video một nghìn tám trăm lần! Là điện thoại của tôi quay không rõ, mọi người đừng nghe mấy lời linh tinh trên mạng. ]

[ Không phải là đàn chị đại học, đây là đàn chị cấp ba của tôi, thế nhưng chị ấy đã tốt nghiệp từ lâu rồi, cười tủm tỉm. ]

[ Ở Thanh Thành! Chúng tôi học cùng một giáo viên dạy violon ở Cung Thiếu Niên. ]

Mãi đến một ngày, xuất hiện một bình luận.

[ Bạn ơi, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đàn chị của bạn là Hạ Sấu sao? Tôi cảm thấy giống giống. ]

Bình luận vừa xuất hiện, đã có rất nhiều lượt like và phản hồi lại, đưa bình luận lên top.

[ Hạ Sấu? Người dính tin đồn với Sở Kỳ và Hoắc Cận Hành trước đó sao? ]

[ Không thể nào là cô ta! Cô ta biết kéo violon? Nếu cô ta thật sự có thể kéo đến trình độ đó, vậy Diane tính là gì! ( Không có ý nói Diane không tốt, mà là cảm thấy cô gái này kéo hay hơn! Fan Diane đừng mắng tôi) ]

[ Đừng dọa tôi chứ! Nếu thật sự là cô ấy, tôi thấy vỡ mộng. ]

[ @ Nai con Quan Hiểu Lộ bác bỏ đi ạ, cô ấy không phải Hạ Sấu đúng không, khóc. ]

Khi khu bình luận sôi nổi, cuối cùng Quan Hiểu Lộ cũng đáp lại, chỉ có bốn chữ.

@ Nai con Quan Hiểu Lộ: [Sai! Là Hạ Thụ! ]

Khu bình luận hỗn loạn.

@ Nai con Quan Hiểu Lộ: 

[ Đầu tiên, đàn chị tôi là Hạ Thụ! Không phải Hạ Sấu! Tiếp theo, xin mọi người đừng nghe những lời đồn bậy bạ! Đàn chị tôi tốt lắm, có cả nhan sắc, tính cách cũng rất tốt. Còn có đàn anh Hoắc Cận Hành, anh ấy cũng rất rất tốt! ]

[ Tình cảm của hai người họ cũng siêu ngọt! Không giống những lời đồn ác ý như trên mạng. Tôi đã được chứng kiến tận mắt, vậy nên mọi người đừng nghe những lời bịa đặt. ]

Không ít người vẫn ôm thái độ không thể tin được.

Trưa hôm sau, Quan Hiểu Lộ lặng lẽ đăng một bức ảnh lên Weibo.

Bức ảnh được chụp trên nền tường trắng, hai người trong khung hình mặc đồng phục xanh trắng, họ dựa vào nhau rất gần, còn nắm tay nhau.

Cô gái cười vui vẻ với ống kính, còn chàng trai lại nhìn cô gái, ánh mắt không giấu được dịu dàng và tình yêu.

Khoảnh khắc nhìn rõ hai người trong bức ảnh, khu bình luận bùng nổ!

[ Hạ Sấu, Hoắc Cận Hành??? ]

[ Tôi chết mất… ]

[ A a a, là thật! Nhìn dáng người và kiểu tóc cô ấy giống y đúc trong video! Còn có đây là lần đầu tiên tôi thấy một bức ảnh rõ nét của Hoắc Cận Hành, nhìn bức ảnh này tôi thấy hai người rất xứng đôi! ]

[ Có ai nhận ra dây chuyền của họ không? Hình như là đồ đôi. ]

@ Nai con Quan Hiểu Lộ: [ Tôi đã nói tình cảm của hai người họ rất tốt mà mọi người còn không tin, kiêu ngạo. ]

Bởi vì video trước đó rất hot, nên  bức ảnh nhanh chóng được nhiều tài khoản V đăng lại với iêu đề rất bắt mắt.

[ Chuyện động trời! Thân phận thật sự của cô gái trong video kéo violon… ]

Sau gần ba tháng # Hạ Thụ Hoắc Cận Hành# lại lên hotsearch Weibo, xếp hạng 12 theo thời gian thực.

Khi Thẩm Hoài Xuyên thấy hotsearch, anh ấy đang ăn cơm với Tần Xu tại một nhà hàng đồ Tây.

Anh ấy hơi ngạc nhiên khi thấy nội dung, ánh mắt có vẻ hưng phấn.

“Sao vậy?” Tần Xu thấy Thẩm Hoài Xuyên nhìn chằm chằm điện thoại không nói gì, cô ấy hỏi.

Anh ấy đưa điện thoại cho Tần Xu.

Tần Xu cũng ngạc nhiên: “Chuyện này…”

“Xem ra dạo này hai người họ ở Thanh Thành, cuộc sống cũng rất ổn.” Thẩm Hoài Xuyên lắc đầu: “Sinh hoạt bình thường cũng có thể lên hotsearch được, đúng là không có ai. ]



Cho dù trên mạng có ồn ào như thế nào thì cuộc sống của họ vẫn rất yên bình.

Hôm nay là ngày 16 tháng 11, Hoắc Cận Hành được Vệ Đông gọi tới làm trợ giảng. Chạng vạng lớp học kết thúc, anh về nhà với tốc độ nhanh nhất.

Anh mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh giật mình.

Trong nhà rất bừa bộn, không bật đèn, rất nhiều đồ và quần áo bày lung tung trên sô pha, thập chí ghế trong nhà ăn cũng bị kéo ra vứt ở phòng khách.

“Hạ Thụ!” Anh giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lên tầng tìm cô.

“Hạ Thụ! Hạ Thụ!”

Hoắc Cận Hành mở cửa mấy phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Hoắc Cận Hành nhíu mày, anh lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.

Một ánh sáng bỗng xuất hiện ở cuối hàng lang.

“Happy birthday to you,

Happy birthday to you~

Happy birthday to A Hành ~

Happy birthday to you!”

Hạ Thụ cầm bánh kem và nến, cô đi từ cuối hàng lang lên, chậm rãi đi đến gần anh.

Hoắc Cận Hành ngây ngốc, anh vội vàng đi lên, hành lang không bật đèn.

Sẩm tối, hành lang dài trong biệt thự chỉ có ánh mặt trời hắt vào từ phía Tây.

Ngọn nến trên bánh kêm cũng có màu da cam, chiếu sáng mặt Hạ Thụ.

Mặt cô trắng nõn mềm mại, cả người chìm đắm trong ánh đèn ấm áp, cười rất ngọt ngào, giống như là ảo ảnh do ánh sáng tạo ra.

Nhịp tim của Hoắc Cận Hành vốn nhanh, khi nhìn thấy cô thì chậm lại, nhưng sau đó lại đập rất nhanh. Anh nhìn cô không chớp mắt.

“A Hành.” Cô đứng cách anh hai bước chân: “Sinh nhật vui vẻ.”

Ngực Hoắc Cận Hành phập phồng, anh hít sâu một hơi, nhận lấy bánh kem rồi để sang bên cạnh.

Cô thuận thế ôm lấy eo anh, tựa cằm vào ngực anh, mong chờ nhìn anh.

“Em…” Trong bóng tối, con ngươi của anh càng sâu hơn, anh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Dưới tầng, là em cố ý làm?”

“Vâng!” Cô gật đầu, nháy mắt: “Thế nào, anh có bị dọa không? Sau đó nhìn thấy em thì rất vui mừng, đúng không? A Hành, anh thích không? Hôm nay là sinh nhật anh, sinh nhật vui vẻ!”

Hoắc Cận Hành không nói lời nào.

Anh mím môi nhìn chằm chằm cô, con ngươi híp lại, anh bỗng đưa tay vỗ vào mông cô.

“Á!” Hạ Thụ buông anh ra, tay xoa mông, ai oán lui về sau: “Anh làm gì vậy?”

“Em nói xem.” Khóe môi anh nhếch lên, duỗi tay kéo cô vào lòng, trách cứ: “Làm anh sợ.”

Hạ Thụ cũng biết là vì như vậy, cong môi cười nịnh nọt với anh: “Em cố ý muốn cho anh một bất ngờ, bất ngờ trước sau đó vui vẻ! Anh nói cho em biết đi, anh có bất ngờ không, có sợ hãi không? Có thích không?”

Hoắc Cận Hành bật cười, làm bộ vung tay lên.

Hạ Thụ nhanh chóng che mông lại.

Tay anh vỗ lên trán cô, rất nhẹ, cô vẫn không kịp phòng thủ.

Cô đỡ trán, trừng mắt nhìn anh.

Hoắc Cận Hành cười, một lát sau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ôm má cô, khẽ hôn lên trán.

Hạ Thụ cười ngượng ngùng.

Sau khi hoàng hôn ngoài cửa sổ bị màn đem bao phủ, Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành chuyển đến phòng Hoắc Cận Hành.

Phòng của anh đã được Hạ Thụ trang trí, trần nhà có rất nhiều bóng bay màu xanh và màu trắng. Sau khi anh thổi nến, ước nguyện xong, Hạ Thụ lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị cho anh ra. Cô chuẩn bị rất nhiều, hai mươi tư phần.

“Sao nhiều vậy em?”

Hoắc Cận Hành kinh ngạc khi nhìn thấy hai chiếc xe đẩy đầy hộp lớn hộp nhỏ.

“Vâng.” Hạ Thụ rất mong chờ, cô mở một hộp quà ra. Hoắc Cận Hành nhìn thấy thứ trong đó và tấm thiệp.

Một cái núm v* cao su.

To: Hoắc Cận Hành một tuổi.

Xin chào bé cưng Hoắc Cận Hành, chúng mừng bé hôm nay đầy một tuổi. Quà một tuổi của bé là một chiếc núm v* cao su, hy vọng sau này bé sẽ vui vẻ, lớn lên khỏe mạnh! (*^▽^*)

[ Cây nhỏ ]

Hoắc Cận Hành bật cười.

Cô chuẩn bị quà sinh nhật từng năm cho anh, mỗi một tuổi tương đương với một món quà. Từ một tuổi đến hai mươi tư tuổi, tổng cổng hai mươi tư phần quà.

Quà hai tuổi là một đôi găng tay len.

Qùa sáu tuổi là một chiếc xe đồ chơi.

Quà mười tuổi là bút máy.

Quà mười hai tuổi…



Hoắc Cận Hành mở từng hộp quà, anh cũng đọc kỹ tấm thiệp bên trong. Đầu ngón tay lướt qua nét chữ xinh đẹp của cô.

“Nhưng trước kia em cũng đều tặng quà cho anh mà?” Đâu cần phải bổ sung nhiều như vậy?

Anh còn nhớ mỗi lễ Giáng Sinh, cho dù toàn bộ thế giới có quên, nhưng cô sẽ chuẩn bị tỉ mỉ một món quà cho anh.

Quà được gói bằng giấy gói quà xinh đẹp và nơ con bướm, cho anh biết, trên đời này vẫn có một người thiên vị anh.

“Đó không giống.” Hạ Thụ nói.

“Sao lại không giống?” 

Mắt cô lấp lánh, Hạ Thụ cười trong veo: “Những món quà đó là cho Tống Hành.”

“…”

“Còn những thứ này mới là cho Hoắc Cận Hành.”

Giống như… Cô không biết một tuổi Hoắc Cận Hành dùng núm v* cao su hiệu gì.

Khi anh hai tuổi có đeo găng tay không.

Thế nhưng sáu tuổi, Tống Hành không có xe đồ chơi, Tống Hành mười tuổi, cây bút máy đầu tiên lại bị Mã Tuấn bẻ gãy, mười hai tuổi anh không có máy tính xách tay.

Hai mươi tuổi… Không có cô ở bên.

Cô muốn làm bạn với từng giây, từng phút, từng giờ trong cuộc sống của anh, cảm thụ nó, ghi nhớ những gì anh có, bổ sung những thứ còn thiếu.

A Hành, sinh nhật vui vẻ.

Chúc anh mãi mãi hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Cận Hành đón sinh nhật chân chính bên Hạ Thụ. Nó sẽ không phải là duy nhất, tương lai sẽ còn nhiều ngày như vậy nữa.

Nhưng Hoắc Cận Hành sẽ mãi mãi nhớ rõ ngày hôm nay.

Trong căn phòng nhỏ ấm áp, ngọn đèn trên trần nhà lóe sáng. Trong con ngươi của người con gái anh yêu sáng ngời và có hình bóng anh.

Anh hai mươi lăm tuổi.

Hoắc Cận Hành nói: “Hạ Thụ, cảm ơn em.”

Hạ Thụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn em cái gì?”

Cảm ơn vì điều gì?

– Cảm ơn sự tồn tại của em, xuất hiện trong cuộc đời anh.

– Cảm ơn em chói mắt để cho anh ánh hào quang và ấm áp.

– Cảm ơn em vì tốt như vậy. Mà em tốt như vậy lại yêu anh.

May mắn thay, có hàng ngàn tia sáng trên thế giới này, ông trời yêu thích góc tối của anh, để cho anh bắt được một tia sáng nhất.



Để cho có không khí sinh nhật, Hạ Thụ còn chuẩn bị rượu trái cây, nhưng Hoắc Cận Hành không được phép uống.

Khi toàn bộ mọi thứ đang chìm vào giấc ngủ, Hạ Thụ hơi say, cô nằm lên đùi Hoắc Cận Hành, không biết tại sao lại nói về chuyện năm đó.

Ánh mắt Hạ Thụ rất sáng: “… Anh biết không, bài << Moonlight >> vốn là dự thi chính thử của em, đàn chị, giáo viên của em đều nói em thể hiện rất tốt, chắc chắn sẽ đọat giải! Rất đáng tiếc, năm đó không tham gia, sau này cũng không có cơ hội.”

“Thật ra sau khi nhà em xảy ra chuyện, ba vẫn muốn cho em tiếp tục học violon, nhưng anh biết mà, học violon rất tốn kém. Lúc đó nhà em rất khó khăn, căn bản không chi trả được.”

“Nếu em tiếp tục học volon, ba sẽ phải đi làm những công việc rất nguy hiểm. Em còn cãi nhau với ba vì chuyện này, sau đó tự đập vỡ đàn của mình, khiến ông ấy không thể ép buộc em được.”

“Không phải em rất quyết đoán sao?”

Hoắc Cận Hành lẳng lặng nghe, rũ mắt nhìn cô, hai tay khẽ vỗ về khuôn mặt của cô.

Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến anh rất đau lòng, anh đáp: “Ừ.”

Hạ Thụ cười rộ lên, cô ôm lấy eo anh, nói: “Sau đó em nhìn thấy tên anh trên danh sách trúng tuyển đại học A. Em đã nghĩ… Anh lợi hại như vậy, mà em thì, vậy nên…”

Anh khựng lại, giọng rất khẽ: “Vậy nên, em quyết định không cần anh, không liên lạc với anh, vứt bỏ anh như vậy?”

“Cũng không phải.” Câu “Không cần anh” khiến Hạ Thụ đau nhói, cô ôm chặt anh hơn.

Cô nói: “Ban đầu là em không muốn ảnh hưởng đến anh. Sau đó… Là không dám. Dù sao…”

Dù sao là cô thất hứa trước. Huống chi lúc đó, cô đã thua anh rất nhiều.

Hoắc Cận Hành hiểu.

Anh có vô vàn cảm xúc, nhưng lại không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Sau này không được vứt bỏ anh.”

Hạ Thụ cong môi: “Vâng!”

Hoắc Cận Hành kéo cô vào lòng, anh nhìn vào mắt cô.

Hạ Thụ thấy anh muốn nói chuyện gì đó, cô hơi mờ mịt.

“Hạ Thụ.” Anh nói: “Thật ra hôm nay anh cũng có quà cho em.”

Hạ Thụ ngạc nhiên: “Anh… Tặng quà cho em? Sinh nhật anh mà lại muốn tặng em quà?”

“Đúng.” Khuôn mặt tuấn tú của anh chứa ý cười dịu dàng: “Không phải nói sinh nhật vui vẻ sao? Tặng em quà, anh sẽ vui vẻ.”

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh dẫn cô đến phòng để đồ bên cạnh.

Hình như trong phòng vẫn còn đồ đạc.

Khi Hạ Thụ thấy cây đàn violon được làm bằng gỗ đàn hương đỏ kia, hô hấp Hạ Thụ như ngừng lại, cô quay đầu nhìn anh: “Đây là…”

“Giống không?” Hoắc Cận Hành cười hỏi.

Anh nhớ rõ đàn violon của cô.

Nhớ đàn của cô được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, nhớ mọi thứ cô thích, càng nhớ dáng vẻ cô khi cầm đàn violon.

Anh lấy một cây cung ở bên cạnh đưa cho cô.

Cây cung có mùi hương thoang thoảng, phía cuối có khắc hình một chiếc cây nhỏ.

Hạ Thụ bỗng bật khóc.

“Anh đến cửa hàng violon cũ đó.” Hoắc Cận Hành ôm cô từ phía sau, bờ môi anh lướt qua vành tai cô: “Em tin không, ông chủ cửa hàng đó vẫn nhớ anh.”

Mắt Hạ Thụ đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Anh tốt như vậy…”

Anh tốt như vậy, những người gặp anh sẽ không bao giờ quên được.

Hoắc Cận Hành cười: “Hạ Thụ, kéo cho anh nghe một bài đi.”



Trong căn phòng màu hồng phấn, ánh sao bên ngoài phòng lấp lánh, đêm nay là một đêm ấm áp.

Cô ngồi trong màn đêm, dưới những ngôi sao, cây cung nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.

Ca khúc có làn điệu nhẹ nhàng, êm dịu.

Hoắc Cận Hành yên lặng lắng nghe, nghe hơn nửa mới hốt hoảng nhớ ra, cô đã từng kéo khúc nhạc này.

Đó là lúc cấp hai, các trường học tổ chức diễn thuyết thơ cơ, cô là một trong những người diễn tấu của dàn nhạc Tây Dương. Khi đó anh ở dưới sân khấu, toàn bộ quá trình mắt anh đều dính chặt vào người cô. Cô mặc áo sơ mi trắng và váy caro, ngọn đèn trên trần hắt vào người cô.

Anh còn nhớ bài thơ trường bọn họ trình bày là bài << Gửi cây sồi>> của Thư Đình.



Nếu như em yêu anh

Sẽ không giống như hoa lăng tiêu leo bám

Mượn những cành cao của anh để thể hiện bản thân

Nếu như em yêu anh

Sẽ không noi theo con chim si tình kia

Vì một bóng cây xanh mà hót mãi bài hát đơn điệu



Chúng ta sẻ chia những ngày mưa nắng

Gió tuyết

Hay sấm sét.

Chúng ta cùng chung nhau sương khói,

Mây mù,

Lẫn cầu vồng.

Dường như mãi mãi li biệt

Mà lại vĩnh viễn gắn kết



Dưới ánh đèn.

Cây cung trong tay Hạ Thụ bỗng rơi xuống đất.

Hai tay Hoắc Cận Hành ôm má cô, anh cúi người hôn sâu.

Nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng hơn bất cứ nụ hôn nào anh từng giành cho cô.

Trong hơi thở của anh có phảng phất mùi rượu trái cây, đôi môi rõ ràng mát lạnh mềm mại, nhưng lại giống như bão tố, từng tấc từng tấc cướp lấy, đoạt lấy, chinh phục cô.

Hạ Thụ ngửi thấy mùi thơm mát đặc trưng trên cơ thể anh, cảm thấy cơ thể anh rất nóng, đại não thiếu dưỡng khí, ý thức của cô mông lung, chỉ có thể ôm chặt anh.

Một lúc lâu sau anh buông sau, hô hấp nặng nề, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Hạ Thụ, anh yêu em.”

Hạ Thụ nhìn thẳng vào mắt anh: “Em cũng vậy.”

Rất yêu, rất yêu.

Con ngươi của cô đen như mực, bên trong chỉ có một mình cô: “Hết kỳ nghỉ lễ rồi đúng không?”

“Vâng…” Hai gò má cô đỏ bừng, nắm chặt góc áo của mình.

Cổ tay cô quấn một chiếc nơ con bướm màu hồng phấn. Cô tặng anh hai mươi tư món quà sinh sinh, anh lại không phát hiện ra, món quà thứ hai mươi lăm cô vẫn chưa đưa cho anh.

Cô giơ tay lên trước mặt anh, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, chiếc nơ trong tay đung đưa.

Hoắc Cận Hành khàn giọng hỏi: “Em nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng.”

“Sợ không?”

“Có hơi…”

Nụ hôn lại rơi xuống, dịu dàng như mưa xuân. Anh dịu dàng hôn lên môi cô, cuối cùng giọng anh vang bên tai cô như ảo giác: “Không sợ, anh ở đây…”



Toàn bộ cảm quan đều bị phóng đại.

Tiếng gió bên ngoài ngừng lại, ánh trăng cũng trốn vào trong những đám mây chìm vào giấc ngủ.