Đăng vào: 12 tháng trước
Âu Dương Điệp mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Nhìn kỹ lại hình như là một cái gara.
Cô sửng sốt, sao lại ở chỗ này, cô vừa định đứng dậy mới phát hiện tay chân mình đã bị trói lại.
Sao lại như vậy? Trên mặt cô lộ ra vẻ hoảng sợ, cố hồi tưởng lại sự tình phát sinh trên xe.
Là ai? Mình cũng không đắc tội với người nào, chẳng lẽ là Lý Mai?
“Có ai không?” Cô muốn hét to lên, nhưng lúc này mới phát giác miệng mình cũng bị một mảnh vải bịt lại.
Thân thể vì sợ hãi mà run rẩy, nhưng cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô không thể hoảng sợ, vì con, vì mình, vì Thác, cô nhất định phải trấn tĩnh.
Cô tin tưởng Thác nhất định sẽ tới cứu cô.
Rầm… cửa gara bỗng chốc bị giật mở ra, ánh sáng ập vào làm đau mắt của cô.
Nhưng cô nhanh chóng nhìn được người đi vào.
Trong lòng chấn động.
Vì sao lại là cô ta?
“Cô đã tỉnh? Nhìn thấy tôi có phải rất ngạc nhiên hay không?” Lâm Vi đi tới trước mặt cô.
Vươn tay cởi bỏ miếng vải buộc miệng cô ra.
“Lâm Vi, cô muốn làm gì? Cô đã khôi phục trí nhớ sao?” Âu Dương Điệp hỏi, trong lòng lại sợ hãi cô ta có làm thương tổn đến con mình hay không?
“Cô đang sợ sao? Cô cũng biết sợ, tại sao còn cướp đi Thác trong tay tôi? Sau đó cô lại không nghĩ rằng tôi sẽ khôi phục lại trí nhớ sao? Cô không nghĩ tới nhanh như vậy chứ gì? Có phải cô hi vọng tôi cả đời này đều mất trí nhớ đúng không?” Giọng nói của Lâm Vi không cao, mà cực kỳ âm trầm.
“Không, cô nhầm rồi, không phải tôi cướp anh ấy đi, anh ấy căn bản là không yêu cô.
Tôi cũng không hi vọng cô mất trí nhớ.” Âu Dương Điệp nhìn cô ta, cuống quít lắc đầu nói.
“Cô nói bậy, anh ấy yêu tôi.
Nếu không phải cô, chúng tôi nói không chừng đã kết hôn rồi.
Nếu không phải tại cô, con của tôi cũng sẽ không bị mất đi.” Lâm Vi không khống chế được, quát lên.
Nhìn bộ dạng kích động của cô ta, Âu Dương Điệp không dám tiếp tục chọc giận nữa, sợ cô ta sẽ mất đi lý trí mà gây hại đến con mình.
Cô cần phải bảo vệ con, lúc này mới hít thật sâu, gượng nói: “Cô không nên kích động, muốn nghe chuyện cũ của tôi và Thác không?”
“Tuy rằng tôi không có hứng thú, có điều cô đã muốn nói tôi đây cũng sẽ cố nghe.” Cảm xúc của Lâm Vi đã ổn định lại một chút.
Âu Dương Điệp biết cô muốn nghe, chỉ là cố chấp, mới mở miệng kể lại: “Cô cũng biết tôi là vợ trước của Thác, nhưng tôi nghĩ cô nhất định không biết tôi và Thác ly hôn là bởi vì âm mưu của chị cô, Lý Mai.” Âu Dương Điệp kể lại nỗi hận từ trong lòng mình.
Lâm Vi cau mày nhìn cô chằm chằm, hiển nhiên cô cũng không hoài nghi, bởi vì khi chị đưa tay muốn đẩy cô ta ngã, mình đã biết chị và cô ta có mỗi hận thù sâu sắc, nên gây ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
“Mười tám tuổi, tôi còn quá trẻ, và cũng không hiểu chuyện nên mới rời khỏi Thác, mất đi tất cả.
Tôi vừa đi đã là năm năm… năm năm tôi một mình nhận ra tôi yêu anh ấy.
Sau khi trở về gặp anh ấy và cô hạnh phúc với nhau, tôi cũng nghĩ phải quên đi.
Nhưng mọi chuyện thật trùng hợp, ở quán bar tôi gặp lại Hoàng Giai Kỳ, bạn thân của chị gái cô.
Cô ấy đã nói cho tôi biết hết mọi chuyện, tôi thật sự không thể chấp nhận và hết cách thừa nhận Lý Mai là người như vậy.
Tôi uống rượu, vận mệnh cho tôi gặp lại Thác ở đó, anh ấy đã mang tôi khi đó đang say rượu bất tỉnh về nhà.” Âu Dương Điệp chậm rãi thuật lại mọi chuyện, sau đó thế nào mình không cần nói, cô ta nhất định cũng sẽ đoán ra.
“Các người cứ như vậy ở cùng nhau, vậy còn tôi thì sao? Cô có bao giờ từng lo lắng tới tôi không? Mặc dù là do Lý Mai hãm hại, nhưng tôi là vô tội.” Lâm Vi hiển nhiên không thể chấp nhận lời giải thích của cô.
Vì sao bọn họ tranh đấu, người hi sinh lại là cô?
“Không phải, Lâm Vi, cô hẳn là phải cảm thấy may mắn.
Cô bất giác yêu phải người đàn ông không yêu mình, đó chính là một bi kịch, cho dù anh ấy có cưới cô, thì tim anh ấy cũng không đặt lên cô, vậy cô hạnh phúc sao? Nếu vậy căn bản là cô chỉ yêu địa vị và tiền tài của anh ấy.” Âu Dương Điệp nói lên tâm tư của cô ta.
“Cô nói bậy, tôi là yêu anh ấy.” Lâm Vi chỉ tay vào mặt cô, đột nhiên hung ác nói: “Tôi không còn đứa con nữa, tôi cũng sẽ để cô nếm thử mùi vị mất đi con là như thế nào.” Nói xong từng bước đi về phía cô.
“Không… xin cô bình tĩnh một chút, con của cô là do Lý Mai hại chết, không phải là tôi.
Cô hẳn là nên hận cô ta mới đúng.” Âu Dương Điệp sợ hãi, nhích dần cơ thể muốn trốn tránh.
“Tôi hận chị ta, nhưng tôi cũng hận cô.
Tôi muốn cho cô cùng tôi thống khổ.” Khuôn mặt Lâm Vi vặn vẹo nở nụ cười.
Âu Dương Điệp đã nhích vào đến góc tường, nhìn thấy cô ta đã đi tới liền hô lên: “Lâm Vi, không phải cô yêu Tư Đồ Thác sao? Nếu cô hại tôi, anh ấy sẽ hận cô, cả đời này cô vào anh ấy không bao giờ có khả năng quay lại.”
“Cô cảm thấy chúng tôi bây giờ còn có thể sao?” Bước chân của Lâm Vi tạm dừng một chút, cười lạnh.
“Có thể.” Âu Dương Điệp dùng sức gật đầu, hiện giờ cô không thể quan tâm chuyện gì nữa, chỉ cần con mình bình an mà thôi.
“Có thể?” Ánh mắt Lâm Vi quét lên người cô.
“Đúng vậy, chỉ cần cô không làm hại đến con của tôi, tôi sẽ rời khỏi Thác, đem Thác tặng lại cho cô.” Âu Dương Điệp nhìn cô thật lòng nói.
Lâm Vi nhìn chằm chằm cô, đột nhiên lạnh lùng cười châm biếm: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?”
“Vậy cô muốn thế nào mới tin tưởng tôi?” Âu Dương Điệp hỏi, chỉ cần cô ta không động đến con mình, muốn thế nào mình cũng sẽ đáp ứng.
“Tôi…” Lâm Vi nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười: “Được, tôi tin cô, vậy cô đợi đến lúc tôi và Thác kết hôn sẽ thả cô ra.
Cô cứ ngoan ngoãn ở đây đi, tôi sẽ mang ảnh chụp tôi và Thác kết hôn tới cho cô xem.”
“Kết hôn?” Thân mình Âu Dương Điệp trở nên cứng ngắc, nhưng hiện tại cô có quyền phản đối sao? Cô đem toàn bộ hi vọng đặt lên người Thác.
“Có phải nên chúc phúc tôi hay không?” Lâm Vi cười âm hiểm, nhìn cô, rồi dùng miếng vải bịt miệng cô, đi ra ngoài mới quay đầu lại nói: “Hi vọng cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.”
Âu Dương Điệp nhìn cô ta đóng cửa lại, thân mình ngã xụp xuống, may mắn cô ta không hại đến con của cô.
Nhắm mắt lại trong lòng thầm cầu nguyện ‘Thác, mau tới cứu em và con đi’..