Đăng vào: 12 tháng trước
Âu Dương Điệp tức giận rời khỏi quán cà phê rồi vào thang máy lên tầng mười một.
Cả tầng này đều trưng bày những mẫu trang sức của các công ty khác nhau, cô muốn xem kỹ chúng, tiện thể tìm cảm hứng cho mình.
Những người đến xem đều đột nhiên bị thu hút bởi một một chiếc vòng cổ bạch kim quen thuộc cực kỳ đẹp, mặt dây chuyền là một viên đá quý bảy sắc rất chói sáng.
Đôi mắt cô hơi ươn ướt, cô nhớ mẹ cô cũng có một chiếc vòng cổ như vậy.
Đó là quà kỉ niệm ngày cưới mà cha đã tặng cho mẹ.
Nhưng sau khi công ty phá sản, các chủ nợ xông vào nhà cô, không biết người nào đã lấy nó đi.
“Tiểu thư có thích không, đây là tác phẩm kinh điển mà chúng tôi vừa mới trưng bày, cô có muốn tôi lấy cho cô xem không?” Nữ phục vụ mỉm cười hỏi.
“Vâng, cảm ơn.” Âu Dương Điệp gật đầu, mặc dù cô không mua nổi nhưng cô vẫn muốn sờ vào nó.
Nữ phục vụ đưa chiếc vòng cổ cho cô, cô liền cầm lấy, nhìn ngắm cẩn thận.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mẹ đeo nó vô cùng xinh đẹp cao quý.
Nước mắt bắt đầu rơi trên tay cô, mẹ đã để lại nó cho cô, nhưng cô lại không có khả năng giữ gìn nó.
Cầm trong tay một lúc lâu cô mới lưu luyến buông nó ra.
Mặc dù cô rất muốn mang nó về nhà nhưng cô không có tiền mua.
“Tiểu thư, cô đeo nó nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Đó là sợi dây chuyền mang phong cách cổ điển, cho tới giờ cũng chỉ có một trăm sợi và đây là sợi cuối cùng.” Nữ phục vụ nói.
“Sợi cuối cùng?” Âu Dương Điệp lại cầm nó lên, lòng chùn xuống rồi cô thành thật nói: “Xin lỗi, tôi rất thích nhưng tôi không có tiền mua.”
“Ồ, không sao” Nữ phục vụ vừa định cất nó đi thì có một âm thanh truyền tới.
“Gói nó lại.”
“Jack.” Âu Dương Điệp giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy anh, sao anh lại ở chỗ này?
“Vâng thưa Thiếu tổng tài.” Nữ phục vụ nhìn thấy anh thì lập tức cung kính nói, rồi nhanh chóng đem chiếc vòng cổ đặt vào trong một cái hộp để vào trong túi.
“Thiếu tổng tài?” Âu Dương Điệp kinh ngạc kêu lên.
Cô không ngờ gian hàng trang sức này là của công ty D.Y.W
“Tiểu Điệp, chúng ta lại gặp nhau.” Jack cười ôm lấy cô.
“Thật là trùng hợp.” Âu Dương Điệp lau nước mắt mỉm cười.
“Không phải trùng hợp mà là có duyên.
Người Trung Quốc có một câu nói rất đúng ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’, hai chúng ta chính là như thế.” Jack nhìn cô nói.
“Thiếu tổng tài, đã gói xong rồi.” Nữ phục vụ cung kính đem chiếc vòng cổ đưa tới, trong lòng có chút thắc mắc.
Thật sự rất kì quái, cô ấy quen biết tổng tài mà lại nói mua không nổi chiếc vòng cổ này.
“Tiểu Điệp, tặng cho em, tôi thấy em rất thích nó nên đừng từ chối tôi.” Jack đem món quà đưa đến trước mặt cô, nghiêm túc nói.
Anh đứng phía sau cô một hồi lâu đã nhìn thấy cô rất yêu thích không muốn buông nó ra.
“Jack, thật xin lỗi, tôi không phải muốn từ chối.
Tôi rất thích nó bởi vì nó đối với tôi rất đặc biệt, nhưng nó rất đắt tiền nên tôi không thể nhận nó.” Âu Dương Điệp lại một lần nữa từ chối, thậm chí cô còn đang nghĩ tại sao không phải Tư Đồ Thác tặng cô, nếu là anh thì tốt biết bao.
“Tại sao?” Jack thật sự không hiểu, cô rõ ràng rất thích nó, nhưng lại từ chối không nhận.
“Jack, người Trung Quốc chúng tôi có một câu nói ‘quân tử chi giao lãnh đạm như nước’.
Chúng ta là bạn bè nên tôi không thể vô cớ nhận món quà đắt tiền của anh.” Âu Dương Điệp giải thích.
“Tôi không hiểu” Jack lắc đầu: “Nếu chúng ta là bạn bè thì em nên nhận nó, bởi vì em rất thích nó, mặc dù nó đối với em rất quý, nhưng đối với tôi mà nói thì không là gì cả.
Tôi không phải vì tặng món quà này cho em mà táng gia bại sản, nên sao em lại không thể nhận nó? Nếu như bạn tôi tặng cho tôi thứ mà tôi thích, tôi sẽ rất vui vẻ tiếp nhận, nếu như em xem tôi là bạn thì hãy nhận nó, còn nếu em thấy ngại thì hãy mời tôi đi ăn cơm tối được không?”
“Ha ha.” Âu Dương Điệp cười khẽ rồi nhận lấy món quà trong tay anh nói: “Jack, cảm ơn anh.
Tôi sẽ nhận nó vì chiếc vòng cổ này có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, nhưng do tôi không có tiền mua, cho nên tôi sẽ không từ chối.” Cô nhận món quà bởi vì cô thật sự rất muốn có được nó.
“Ý nghĩa đặc biệt là sao?” Jack khó hiểu hỏi cô.
“Mẹ tôi trước kia cũng có một sợi như vậy, nhưng tôi lại làm mất nó nên tôi vẫn rất áy náy.” Âu Dương Điệp giải thích đơn giản.
Jack nghe cô nói vậy thì hơi cau mày, có thể đeo chiếc vòng cổ này nhất định không phải là người bình thường, nhưng thấy cô hình như không muốn nói nhiều nên anh cũng không hỏi mà nói sang chuyện khác: “Em còn muốn mua gì không, hay là chúng ta đi dạo một vòng đi?”
“Tôi cũng không cần mua gì, tôi chỉ đi dạo thôi chứ không muốn tiêu tiền.” Âu Dương Điệp cười nói, cô vốn cũng không có tiền: “Được rồi Jack, sao anh lại ở đây?”
“Hôm nay tôi đi thị sát xem qua một chút tình hình kinh doanh nơi này, không ngờ có thể trùng hợp gặp em ở đây.” Jack nói, đây đúng là niềm vui bất ngờ.
“Thật sao, tôi có quấy rầy anh không? Anh cứ đi giải quyết công việc đi, hôm khác chúng ta nói chuyện.” Âu Dương Điệp vội vã nói.
“Không, không, Tiểu Điệp, nếu như em không ngại thì chúng ta cùng đi.
Em là nhà thiết kế trang sức, cũng là người Đài Loan, có lẽ em có thể cho tôi không ít ý kiến.” Jack cũng vội vã nói.
“Vậy tôi sẽ không khách khí, coi như là tôi cảm ơn món quà của anh.” Âu Dương Điệp vui vẻ nhận lời, dù sao cô cũng không có việc gì làm.
“Ok, đi thôi.” Jack choàng tay ôm lấy vai cô đi, hai người không ngừng thảo luận về những thiết kế trang sức.
Những người đi sau Jack thức thời lùi ra sau một khoảng.
Bọn họ nhận ra cô chính là nhà thiết kế của công ty Cao Tường, Âu Dương Điệp, cô quen Thiếu tổng tài khi nào?