Chương 161: 161: Nếu Như Cái Gì

Yêu Thêm Lần Nữa

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Vi Thừa An cầm văn kiện đi vào phòng làm việc của Tư Đồ Thác thì nhìn thấy vẻ mặt anh xúc động bất an ngồi một chỗ lấy tay xoa xoa chân mày.
“Thác, cậu sao vậy? Sao mới sáng sớm mặt mày đã nhăn nhó thế kia?” Anh nghi hoặc hỏi khi nhìn thấy bộ dạng này của Thác.
Tư Đồ Thác nhìn anh một cái rồi tựa đầu vào lưng ghế: “Thừa An, Lâm Vi mang thai rồi.”
“Sao?” Vi Thừa An sửng sốt, sau đó cười nói: “Vậy tôi phải chúc mừng cậu rồi.

Nhưng nếu cô ấy mang thai cậu hẳn phải rất vui chứ, làm sao lại nhăn mặt nhíu mày thế kia? Cậu không muốn có đứa con này sao?”
“Đương nhiên không phải.” Tư Đồ Thác lắc đầu.
“Nếu không phải thì cậu khổ sở cái gì?” Vi Thừa An cau mày rồi đột nhiên hiểu được: “Cậu lo lắng Âu Dương Điệp, sợ cô ấy tức giận sao? Vậy là cậu không không xứng là đàn ông rồi, Lâm Vi là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của cậu, cô ấy mang thai không phải là chuyện rất bình thường sao?” Anh có chút tức giận.
“Thừa An, cậu là người anh em tốt nhất của tôi nên tôi cũng không muốn giấu cậu.

Nói thật với cậu, mấy ngày nay tôi phát hiện bản thân càng ngày càng thích Tiểu Điệp, rất muốn ở bên cạnh cô ấy, nhưng tôi không thể không ứng phó với Lâm Vi.


Ngay từ đầu tôi đối với Lâm Vi đã không có tình cảm, chỉ bởi vì cô ấy là bạn của cậu, dù sao tôi cũng chỉ muốn tìm một người phụ nữ nên tôi đã nhân tiện chọn cô ấy.

Nhưng chuyện đời chung quy vẫn có những việc ngoài ý muốn, tôi không ngờ Tiểu Điệp sẽ trở về, càng không ngờ tới chính mình sẽ ở bên cô ấy, mà còn có thể yêu cô ấy.

Mấy ngày nay tôi muốn tìm một cơ hội thích hợp nói rõ với Lâm Vi, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại mang thai, thật làm cho tôi rất bất ngờ.”Giọng Tư Đồ Thác có chút trầm trọng cùng bất đắc dĩ.
Vi Thừa An trầm mặc một chút mới nhìn anh nói: “Vậy bây giờ cậu muốn làm thế nào? Để cho Lâm Vi phá bỏ đứa nhỏ sao?”
“Cậu nói xem tôi phải làm thế nào?” Tư Đồ Thác hỏi ngược lại, mặc dù anh cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng đó chỉ là ý nghĩ chợt lóe qua.
“Tất nhiên là không.

Thác, mặc kệ cậu đối với Lâm Vi có tình cảm hay không, nhưng tình cảm của cô ấy đối với cậu là thật.

Nếu cậu thật sự muốn cô ấy phá bỏ đứa nhỏ, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không chịu đâu.” Vi Thừa An nói, người phụ nữ càng nhu nhược thì đến thời điểm mấu chốt càng kiên quyết.
“Tôi biết, tôi chỉ là không biết phải nói thế nào với Tiểu Điệp.” Tư Đồ Thác nói, anh biết không ai là không để ý đến việc đó, Tiểu Điệp cũng vậy.
“Cứ nói thật đi.

Thực ra ba người các cậu ở chung như bây giờ không phải cũng rất tốt sao? Mặc dù Lâm Vi có thai nhưng cũng không thay đổi được gì, cậu vẫn yêu Tiểu Điệp của cậu như cũ, thậm chí cô ấy còn có thể sinh cho cậu một đứa con, việc cậu phải làm chỉ có thể là duy trì nguyên trạng.” Vi Thừa An nói, dù sao chuyện như vậy cũng xảy ra rất nhiều.
Tư Đồ Thác nhìn anh, lời anh nói không sai, chỉ là Tiểu Điệp sẽ đồng ý sao? Bọn họ có một năm khế ước, nghe cô nói thì xem ra cô cũng rất khát vọng có một gia đình, nếu như chính mình không thể cho cô, vậy cô còn có thể ở bên cạnh mình sao?
“Đừng sầu khổ nữa, nếu cô ấy thật sự yêu cậu thì tôi nghĩ cô ấy sẽ tiếp nhận thôi, bây giờ không phải cô ấy cũng đang tiếp nhận đó sao?” Vi Thừa An vỗ vỗ vai anh nói.
“Hy vọng như vậy.” Tư Đồ Thác thật sự đang rất phiền.
“Bạn thân ơi, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ tôi thật sự không biết nên chúc mừng hay nên đồng tình với cậu đây.” Vi Thừa An cười nói.
“Cậu hình như rất hả hê?” Tư Đồ Thác trừng mắt liếc anh một cái.
“Cậu hưởng thụ tề nhân chi phúc thì tất nhiên cũng phải hưởng thụ tề nhân khổ não rồi.


Bạn thân ơi, cậu một mình khổ não đi, tôi ra ngoài trước.” Vi Thừa An nói, loại chuyện này người ngoài vốn không thể giúp được gì.
Âu Dương Điệp đứng ở ngã tư gần công ty chờ Tư Đồ Thác lái xe lại đây cùng nhau về nhà thì nhìn thấy anh mở cửa xe đứng cạnh cô.
“Thác.” Cô ngồi lên xe thân thiết gọi tên anh.
“Tiểu Điệp, hôm nay muốn ăn gì, chúng ta ăn rồi về nhà.” Tư Đồ Thác hỏi,cố gắng không để xúc động trong lòng biểu hiện ra bên ngoài.
“Được, vậy chúng ta đi ăn thịt nướng Hàn Quốc có được không?” Âu Dương Điệp nghĩ một chút rồi nói.
“Ừ, em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó.” Tư Đồ Thác yêu thương cười cười.
“Vậy sao? Vậy có phải sau này em nói gì anh sẽ làm cái đó không?” Âu Dương Điệp nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.
“Em nói xem.” Tư Đồ Thác đương nhiên rất hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô, nên rất thông minh hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là phải nghe lời anh rồi, đi thôi em đói bụng.” Trong lòng Âu Dương Điệp có chút mất mát, Thác vẫn là yêu cô chưa đủ.
Trong quán thịt nướng, cô dùng xà lách bao quanh miếng thịt rồi đưa cho anh: “Thác, anh ăn đi ngon lắm, ăn ngon mà không ngán nha.”
“Cảm ơn.” Tư Đồ Thác nhận lấy.
“Thác, anh làm sao vậy, sắc mặt anh không được tốt.” Âu Dương Điệp nhìn thấy anh có chút không yên lòng thì quan tâm hỏi.
“Không có việc gì đâu, chỉ là chuyện của công ty thôi.

Ăn đi, thịt nướng chín rồi kìa.” Tư Đồ Thác nói sang chuyện khác, ở đây không thích hợp để nói cho cô biết.

“Oh.” Âu Dương Điệp gật đầu, chuyện công ty anh không muốn nói cô cũng sẽ không hỏi.
Trong phòng ngủ, tình cảm mãnh liệt triền miên trôi qua, cô như con chim nhỏ nép vào người anh, nằm trong lòng anh.
Đôi mắt Tư Đồ Thác thâm trầm, lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Chính miệng anh nói cho cô chung quy so với việc cô biết từ miệng người khác sẽ tốt hơn.
“Tiểu Điệp.” Anh nhẹ nhàng kêu tên cô.
“Hử.” Âu Dương Điệp ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh thì không khỏi nhíu mày nhăn mặt.
“Tiểu Điệp, em thấy ở bên anh có hạnh phúc không? Em có nguyện ý ở bên cạnh anh cả đời không?” Tư Đồ Thác nằm bên cạnh, hơi kích động hỏi.
“Thác, sao anh lại hỏi như vậy? Ở bên cạnh anh đương nhiên rất hạnh phúc, em đương nhiên nguyện ý ở bên anh cả đời.” Âu Dương Điệp tựa đầu vào ngực anh, mặc dù trong lòng có một chút vui mừng nhưng không biết sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy.
“Vậy nếu như anh nói cho em…” Tư Đồ Thác nói không nên lời.
“Thác, nói cho em cái gì?” Âu Dương Điệp nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của anh thì trong lòng đột nhiên chùn xuống, rồi đột nhiên lại dâng lên một dự cảm không tốt.