Đăng vào: 11 tháng trước
Giờ giải lao Trúc Chi nằn nặc kéo An An xuống canteen để chuộc lỗi về chuyện đi xem phim. Hai cô gái mải mê với những món ăn hấp dẫn mà không để ý đến không khí trầm lặng bất thường nơi canteen vốn dĩ luôn ồn ào náo nhiệt.
"Hắt xì!"
Trúc Chi vừa đặt khay thức ăn xuống bàn liền rùng mình hắt hơi khi cơn gió lạnh đột ngột đi qua. Thời tiết mấy hôm nay không được tốt lắm lúc nào bầu trời cũng giăng mây âm u, gió lạnh rít lên từng hồi.
Đột ngột cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến hai cô gái nổi da gà. An An đưa mắt ra hiệu, Trúc Chi nhìn quanh mới biết hết thảy những người trong canteen đều đang nhìn mình với ánh mắt giận dữ như thể cô vừa phạm phải một sai lầm lớn.
- Nhỏ tiếng thôi cậu ơi. Anh ấy đang ngủ.
Một cô bạn dễ thương có mái tóc dài tết bím chéo sang một bên khẽ giọng nhắc nhở. Nhìn theo hướng mắt của cô bạn Trúc Chi mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Nơi chiếc bàn dưới tán cây to rợp bóng một chàng trai đang gối đầu trên tay say ngủ. Không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Mặc dù biết chỉ cần sơ ý tạo ra một tiếng động nhỏ làm đánh thức giấc ngủ ấy thì xem như tai họa giáng xuống đầu nhưng mọi người đều không nỡ rời đi. Ngay cả lúc ngủ anh vẫn không mất đi sức hấp dẫn.
Trúc Chi thấy tức cười khi tất cả cố gồng mình trong yên lặng chỉ để ngắm nhìn một người đang ngủ.
- Tốt nhất em nên nghe lời cô bạn kia đi.
Đăng Khoa đặt tách cà phê nóng thơm lừng xuống rồi ngồi vào bàn cùng hai cô gái. Một vài ánh nhìn ganh tỵ lóe lên.
- Anh phải sợ đến thế? Anh ta cũng là người bình thường như bao người thôi mà.
Đăng Khoa cười nhẹ.
- Nếu là người bình thường thì đâu ai gọi là D.A boy.
Gió lạnh lại thốc qua lần này đến lượt An An hắt hơi. Cả canteen nín lặng sắc mặt ai cũng thay đổi, một luồn sát khi bốc lên ngùng ngụt phóng thẳng về phía cô khi nơi chiếc bàn tĩnh lặng đó chàng trai cựa mình cử động. Cánh tay quơ ngang hất tách cà phê rơi xuống nền vỡ nát, mái đầu nghiêng sang một bên rồi lại im lặng.
Một phen hú vía, An An thở phào nhẹ nhõm.
- Em không biết khi bị đánh thức anh ta sẽ như thế nào nhưng không khí này quả thật rất đáng sợ.
- Đây là điều cấm kị thứ hai sao? Thật quá đáng khi đặt ra các nguyên tắc cấm kị này.- Trúc Chi nhíu mày không đồng tình.
- Không phải do cậu ta đâu, là kinh nghiệm xương máu đấy.
Trúc Chi trừng mắt uống vội ngụm nước cho đỡ nghẹn. Theo lời Đăng Khoa thì các nguyên tắc này được hình thành từ những lần vô ý của học sinh nơi đây. Thiên Vương như trở thành ác quỷ thực sự khi giấc ngủ của anh bị phá rối. Phá tan tất cả trong tầm tay không cần phân biệt đâu là bạn đâu là thù, đâu là vô tội đâu là có tội. Có lần cả câu lạc bộ võ thuật phải nhập viện vì vô ý làm anh thức giấc. Lạ một điều là sau khi giải quyết các "rắc rối" anh lại bình thản mà ngủ tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Vậy lời đồn là có thật. Chẳng lẽ lần đó Iceboy Đông Quân phạm phải điều cấm kỵ này. - An An rùng mình.
Nhắc đến chuyện này Trúc Chi mới nhớ ra đến giờ cô vẫn chưa biết nguyên nhân của vụ ẩu đả hôm đó. Cô có hỏi nhưng Thanh Phong không trả lời, còn Thiên Vương thì cô vẫn chưa hỏi đến.
- Không phải lí do đó đâu!
Đăng Khoa lắc đầu, anh nhấp ngụm cà phê bình thản mà nghiêm nghị trả lời khi Trúc Chi cho rằng Thiên Vương là người vô lý, anh chẳng có lý do nào cả.
- Em sai rồi, cậu ấy làm việc gì cũng đều có lý do hết. Chỉ tại chúng ta không thể tìm ra lý do của cậu ấy. Đó là sự thật, anh không bênh vực đâu.
Trúc Chi hướng mắt về phía chàng trai vẫn đang gục đầu ngủ say, lòng rối bời tìm kiếm lý do. Gió lạnh lại thốc ngang, mái tóc đen tuyền bị thổi dạt sang một bên để lộ vết sưng vẫn còn bầm đen trên tay Thiên Vương.
Chợt thấy xót thương, trong đầu Trúc Chi giờ đây cứ luẩn quẩn mãi câu hỏi "Chắc còn đau lắm". Bước đến chỗ Thiên Vương, Trúc Chi cuối người nhặt lọ thuốc nằm lăn lóc dưới chân anh, cô thở dài khi nhìn lọ thuốc bị vặn đến méo mó. Cô biết chắc thế nào anh cũng không đủ kiên nhẫn và nhẹ tay để mở nắp nó ra.
Cả canteen lại lặng im sững sờ khi Trúc Chi ngồi xuống chiếc ghế cạnh Thiên Vương, xoay nắp lọ cô nhẹ tay bôi thuốc lên vết bầm trên tay anh. Mái đầu lại cử động anh ngẩng mặt lên trong sự chết lặng của cả canteen. Hàng mi khẽ chớp tia nhìn quỷ dữ vụt thoát ra nhưng lập tức bị thu lại khi chạm vào cô gái nhỏ, anh nhìn cô rồi lại gục xuống ngủ tiếp.
- Này, anh muốn ngủ thì về khu Nhất mà ngủ mọi người đang chết khiếp vì anh đấy.
- Ừm - Tiếng ừm còn vương trong cổ họng Thiên Vương lại ngủ.
Ở phía chiếc bàn lúc nãy An An hơi nhíu mày.
- Em có chút thắc mắc.
- Chuyện gì?
- Sao hôm đó các anh lại có mặt đúng lúc để cứu bọn em như thế?
Đăng Khoa cười nhẹ.
- Dễ thôi vì hai em luôn nằm trong tầm kiểm soát của bọn anh.
Cơn giông ập đến rét run, trời sập tối bởi màn mây đen xạm. Đăng Khoa đứng dậy vẫy tay gọi Trúc Chi.
- Đi thôi. Mặc kệ đi, cậu ta đang thách thức thời tiết đấy!
- Nhưng vậy sẽ cảm lạnh mất. - An An.
Trúc Chi nghe thế không đành lòng bỏ mặc anh.
- Này, anh dậy đi ngủ ở đây sẽ cảm lạnh đấy!
- Này, có nghe gì không hả? Dậy đi. Con ma ngủ này anh dậy mau.
Không chỉ An An và Đăng Khoa ngạc nhiên khó hiểu mà ngay cả Trúc Chi cũng không hiểu nổi sao mình lại phải mạo hiểm đánh thức thiên thần say ngủ này để rồi khi đôi mắt đẹp ấy mở ra thì ác quỷ sẽ lại hiện hình. Mặc kệ anh ta cũng đâu có ảnh hưởng gì. Gọi mãi Thiên Vương cũng không chịu dậy Trúc Chi giận dữ hét lớn vào tai anh.
- Anh dậy mau có nghe không hả?
- Em ồn ào chết đi được!
Thiên Vương sa sầm nét mặt, mắt hằn lên tia nhìn ác quỷ. Đăng Khoa đã chuẩn bị tư thế giải cứu anh hùng xấu số nhưng rồi anh trở nên tê cứng trước hành động lạ của Thiên Vương. Không nói không rằng Thiên Vương cho tay váo túi áo khoác của Trúc Chi rút ra chiếc chìa khóa phòng kí túc ở khu Nhất của cô, anh lắc lắc chìa khóa trước mặt cô buông giọng mờ ám.
- Được rồi anh về phòng ngủ. Anh để cửa lát ăn xong em vào nhé!
Trái với tràng cười ngắc nghẽo của Đăng Khoa và nét mặt đau khổ vì không nịn nổi cười của An An, Trúc Chi giận run chỉ biết giậm giậm chân nhìn theo bóng anh. Biết thế cô đã bỏ mặc cho con ma mê ngủ đó bị lạnh chết.
Canteen ồn ào trở lại sau một phen mất hồn.